Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 993: Ngươi chơi qua bóng chày a? (length: 8463)

Vực Chân Thần được mở ra có thể thao túng mọi thứ trong phạm vi, liệu có thể dựa vào đó để phá giải hoặc ngăn cản lũ huyễn trùng và Ma La huyễn quang hay không?
Nếu có thể nâng cấp lên đến đỉnh điểm, Chung Thanh cảm thấy chắc chắn là có thể.
Nhưng bây giờ nó mới chỉ ở cấp hai, không hẳn đã đáng tin.
Dù sao thì cũng không còn cách nào khác.
Lúc mới đầu hắn có lòng tin như vậy là bởi vì hắn nghĩ rằng huyễn cảnh trong Ma La Thiên có lẽ cũng chỉ là trận pháp tầm thường.
Mà Chung Thanh có miễn dịch với trận pháp nên tự nhiên không sợ bất kỳ huyễn trận nào.
Nhưng ngay khi vừa tiến vào Ma La Thiên, hắn lập tức rơi vào một tầng huyễn cảnh, điều này khiến hắn nhận ra rằng, huyễn cảnh trong Ma La Thiên không phải là... hoặc là nói không phải đều là do trận pháp tạo thành.
Điều này cũng bình thường thôi, trên đời này có vô số phương thức tạo ra huyễn cảnh, pháp bảo, thiên phú thần thông, thuật pháp, huyễn trận chỉ là một trong số đó.
Nhưng kể từ đó miễn dịch với trận pháp không có tác dụng, chỉ có thể thử cách khác.
Dù sao thì cứ ôm tâm thế "còn nước còn tát", Chung Thanh duy trì Vực Chân Thần, bay về phía một khu vực dày đặc huyễn trùng.
Vì có phạm vi 100 trượng, hắn có không gian giảm xóc.
Cho dù không có tác dụng, cũng không đến mức không kịp phản ứng.
Một khắc sau, ý niệm trong đầu hắn khẽ động, rồi ánh mắt ngưng lại.
Chỉ thấy một quả cầu huyễn trùng vừa tiếp xúc đến ranh giới của lĩnh vực thì đã như va phải một bức tường vô hình, bị đẩy văng ra ngoài!
"Có tác dụng!"
Ánh mắt Chung Thanh sáng lên, vẻ mặt vui mừng.
Huyễn trùng phiền toái nhất ở chỗ bản thân chúng giống như thật như ảo, mọi công kích và thủ đoạn của người khác đối với nó đều vô dụng, thậm chí không thể đẩy chúng ra được, đụng phải huyễn trùng dày đặc thì chỉ có thể tránh né, một khi rơi vào vòng vây của chúng thì rất khó thoát ra.
Ngoài huyễn trùng ra, còn có Ma La huyễn quang.
Chung Thanh thử lần nữa, bay về phía một vệt Ma La huyễn quang.
Quả đúng là như vậy, khi lĩnh vực chạm vào Ma La huyễn quang thì huyễn quang đó cũng bị đẩy ra.
Trong Ma La Thiên, thông thường thứ uy hiếp lớn nhất chính là huyễn trùng và Ma La huyễn quang, mà Vực Chân Thần đã có thể đẩy chúng ra, điều đó có nghĩa là Chung Thanh có thể đi lại nghênh ngang trong Ma La Thiên mà không hề sợ hãi!
Phát hiện này đối với Chung Thanh mà nói đúng là niềm vui bất ngờ.
Nhưng việc chỉ có thể gạt bỏ huyễn trùng và Ma La huyễn quang thì không có tác dụng gì cả.
Hắn chưa quên lời Phượng Khuynh Tiên đã nói, vị trí của Càn Khôn Thiên La Nhãn được giấu trong đám huyễn trùng.
Nếu muốn phá giải Ma La Thiên, điều cần làm không phải là gạt bỏ huyễn trùng để bảo toàn bản thân, mà là phải phá giải huyễn trùng, tìm ra Càn Khôn Thiên La Nhãn.
Lần này, trong quá trình bay, Chung Thanh thử thả lỏng Vực Chân Thần, để một quả cầu huyễn trùng bay vào.
Sau đó điều khiển Vực Chân Thần, muốn tiến hành phá giải.
Nhưng huyễn trùng không hề có phản ứng gì.
Chung Thanh cau mày.
Xem ra Vực Chân Thần mới chỉ ở cấp hai, còn chưa thể trực tiếp phá giải huyễn trùng từ bên ngoài.
Lắc đầu, đẩy thẳng quả cầu huyễn trùng đó ra ngoài, Chung Thanh lại thử thêm vài lần vẫn thế.
Đúng lúc hắn có chút thất vọng thì lại tiện tay bắt lấy một quả huyễn trùng, lần này cả người hắn chấn động, mắt sáng lên.
Tuy quả huyễn trùng này thoạt nhìn bên ngoài không có gì khác so với những con khác.
Nhưng ở trong Vực Chân Thần, Chung Thanh có thể cảm nhận rõ ràng dao động mà nó ẩn chứa khác với những con huyễn trùng khác.
"Chẳng lẽ đây là..."
Chung Thanh nhớ tới lời của Phượng Khuynh Tiên.
Trong số huyễn trùng có một số ít đặc biệt, vị trí của Càn Khôn Thiên La Nhãn thì được chứa đựng trong đó.
Nhưng chỉ có tiên chủng mới cảm nhận được huyễn trùng đặc biệt.
Nếu hắn không đoán sai, cái mà hắn vừa bắt được, chính là huyễn trùng đặc biệt.
"Vực Chân Thần lại có loại tác dụng này!"
Chung Thanh vô cùng phấn khởi.
Kể từ đó, cái kẻ giả mạo tiên chủng như hắn, cũng có thể làm được những điều mà tiên chủng thực sự có thể làm.
Thậm chí vì Vực Chân Thần có thể gạt bỏ huyễn trùng và Ma La huyễn quang, nên hắn có thể tùy ý đi lại bên trong, không cần phải tránh né, chỉ cần tập trung tìm kiếm huyễn trùng đặc biệt là được.
Bất quá tìm được huyễn trùng đặc biệt rồi vẫn cần phải phá giải, mà lúc này Hồng Ngọc Thần vẫn còn ở phía sau, hiển nhiên không phải là lúc phá giải huyễn cảnh.
Ánh mắt Chung Thanh lóe lên, khóe miệng cong lên.
Hắn nghĩ ra một biện pháp hay có thể thoát khỏi hai người Phượng Khuynh Tiên.
Một khắc sau, Chung Thanh trực tiếp đổi hướng, lao tới một nơi huyễn trùng vô cùng dày đặc.
Phượng Khuynh Tiên tự nhiên cũng chú ý đến, nhưng vì quá phẫn nộ nên không nghĩ nhiều, trực tiếp đuổi theo.
Chung Thanh tự tin có thể tránh thoát được, hắn cũng vậy.
Nếu Chung Thanh không cẩn thận đụng phải huyễn trùng, rơi vào huyễn cảnh thì hắn vừa vặn có thể thừa cơ đuổi kịp.
Đến lúc đó hắn sẽ cho Chung Thanh nếm thử cái gì gọi là "Phượng chi nộ hỏa"!
Nhưng ngay sau đó, khi Chung Thanh xông vào đám huyễn trùng, đột nhiên, vô số huyễn trùng như bị thứ gì đó tác động, như một cơn bão, ào ạt xông về phía Phượng Khuynh Tiên.
"Cái gì?"
Phượng Khuynh Tiên giật mình, vội vàng dừng bước, vừa lộn nhào vừa bay lên tránh né huyễn trùng.
Cùng lúc đó, ở cách đó mấy ngàn dặm, trong đám huyễn trùng dày đặc, Chung Thanh vung tay lên.
Vô số huyễn trùng trước mặt đột nhiên lại xông về phía Phượng Khuynh Tiên.
Vực Chân Thần có thể gạt huyễn trùng, đồng thời, hắn có thể tùy ý điều chỉnh phạm vi và hình dạng của Vực Chân Thần.
Chỉ cần sử dụng hợp lý, hắn có thể lợi dụng cái này để điều khiển lũ huyễn trùng!
Nếu có người nhìn thấy Vực Chân Thần vô hình vô ảnh đó thì sẽ phát hiện, lúc này Vực Chân Thần đang biến thành một đường cong dài ngoằn ngoèo từ trên người Chung Thanh vươn ra.
Mà cuối đường cong đó, thì được nối với một mảng lĩnh vực hình vuông vức.
Hình dáng này, nếu đặt ở kiếp trước của Chung Thanh, được gọi là "vỉ đập ruồi"!
Không sai, lúc này Chung Thanh đang cầm Vực Chân Thần biến thành một chiếc vỉ đập ruồi khổng lồ, hết lượt này đến lượt khác, đập lũ huyễn trùng về phía vị trí của Phượng Khuynh Tiên.
Còn bản thân hắn thì vẫn có một tầng lĩnh vực chỉ rộng ba thước bao quanh người, giúp hắn dù đang ở trong đám huyễn trùng cũng không bị chúng đụng vào.
Xoạt xoạt xoạt.
Chung Thanh thoăn thoắt vung tay, đập tất cả huyễn trùng ra ngoài.
Rất nhanh, đám huyễn trùng ở khu vực hắn đứng đã bị đập gần hết, dù vẫn không ngừng sinh ra nhưng đã trở nên thưa thớt không còn dày đặc nữa.
Còn Phượng Khuynh Tiên ở nơi xa thì đang chật vật tránh né, rất nhanh đã bị huyễn trùng bao vây, mất hút.
Trong quá trình này, Chung Thanh cũng vô tình hay cố ý lùi lại không ngừng, đến gần một hướng khác.
Khi Phượng Khuynh Tiên và Chung Thanh ngày càng cách xa, bị huyễn trùng vây quanh, cuối cùng không thể đuổi theo kịp.
Một bóng người từ một hướng khác thoát ra.
Nhìn thấy Chung Thanh đang đứng giữa hư không, khóe miệng khẽ nhếch lên một đường cong.
"Cuối cùng cũng đuổi kịp ngươi rồi, nhóc con."
Người vừa đến, chính là Hồng Ngọc Thần!
Lúc này Chung Thanh cũng quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Hồng Ngọc Thần.
"Ngươi đến rồi!"
Hồng Ngọc Thần lúc này vẫn còn cố tỏ ra lo lắng, lên tiếng: "Chung Thanh, sao ngươi lại chạy một mình đến đây vậy, không đi cùng mọi người, quá nguy hiểm, ngươi mau đến chỗ ta đây!"
Hắn nhếch mép: "Yên tâm đi, ngươi là tiên chủng của Nhân tộc ta, có ta ở đây thì không ai làm hại được ngươi."
Nhưng đúng lúc này, Chung Thanh bỗng lên tiếng hỏi.
"Hồng Ngọc Thần, ngươi đã từng chơi bóng chày chưa?"
Hồng Ngọc Thần ngẩn người: "Ngươi nói cái gì?"
Ngay sau đó, Vực Chân Thần của Chung Thanh hóa thành một bàn tay lớn vô hình, nhấc lên một quả cầu huyễn trùng, rồi đập về phía Hồng Ngọc Thần!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận