Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 677: Lại nói ngươi đồ đệ liền ngoẻo rồi (length: 7695)

Trong tiểu viện, trên bàn rượu.
Chung Thanh nghe vậy, cũng không khách sáo với hắn, mà cầm lấy ngọc bội tỉ mỉ đánh giá một lượt.
Ngọc bội cầm vào tay hơi nặng, hiển nhiên ngoài bạch ngọc còn pha thêm một loại bí kim nào đó.
Trên toàn bộ ngọc bội còn có một bộ đồ hình sông núi địa mạch, tản ra một luồng sức mạnh thần bí.
Bên trong ngọc bội, bạch quang trong suốt chảy xuôi, Chung Thanh biết đó là tiên khí.
Nắm giữ dược điền cấp tiên, thậm chí rất nhiều thần binh cấp tiên, hắn chỉ liếc mắt đã nhận ra thân phận của bạch quang kia.
Điều này khiến Chung Thanh hơi kinh ngạc.
Trước đó, Độc Cô Phong nói biết một bí cảnh Vẫn Tiên hạ lạc, hắn không quá dao động tâm tình.
Dù sao hàng giả cũng không chỉ có ở một thế giới chuyên biệt.
Ở thế giới này, chuyện làm hàng giả cũng rất thịnh hành.
Một bí cảnh Tôn giả nhỏ nhoi cũng có kẻ dám khoác lác là bí cảnh Đại Đế.
Một bí cảnh không vào hàng cũng bị thổi phồng thành tiên cảnh, đâu đâu cũng có.
Tuy Chung Thanh tin nhân phẩm của Độc Cô Phong, đối phương không thể dùng bí cảnh giả để lừa hắn.
Nhưng nhỡ chính hắn cũng bị lừa thì sao?
Vì vậy, với cái gọi là bí cảnh Vẫn Tiên này, trước đó Chung Thanh không ôm quá nhiều mong đợi.
Nhưng hiện tại xem ra, bí cảnh này có vẻ không tầm thường.
Lúc Chung Thanh xem xét ngọc bội, Độc Cô Phong giải thích: “Ngọc bội kia là một trong những bí thi mở ra bí cảnh Vẫn Tiên!”
“Chỉ có tề tụ đủ ba chiếc chìa khóa mới có thể mở bí cảnh kia ra.”
“Mấy năm trước, ta ngông cuồng, nghĩ rằng với thiên phú và thủ đoạn của mình, dù không có đủ ba chìa khóa, ta cũng có cách mở kho báu bí cảnh Vẫn Tiên.”
“Sau khi tốn 3000 năm tìm được địa chỉ bí cảnh Vẫn Tiên này, ta liền chạy đến ngay.”
“Ai ngờ không có ba chìa khóa, lại kích động sự thủ hộ của bí cảnh, khiến ta không vào được trong mà còn suýt bị thủ hộ của bí cảnh giết tại chỗ!”
“Chung Thanh lão đệ, chìa khóa bí cảnh như vậy, ta hiện giao cho ngươi.”
“Dù sao trong mắt ta, chỉ có người như ngươi, tương lai mới có cơ hội có được bí cảnh kia.”
Chung Thanh gật đầu.
Tuy hắn không quá hứng thú với cái bí cảnh Vẫn Tiên gì đó.
Nhưng dù sao, nó cũng là một bảo vật.
Tương lai nếu gặp may, thì dù nhỏ như chân muỗi cũng có thể thành thịt, biết đâu chìa khóa này còn phát huy tác dụng gì đó.
Hai người lại uống vài vòng.
Rượu này mạnh quá bá đạo, dù tửu lượng của Chung Thanh và Độc Cô Phong cũng có vài phần say.
Độc Cô Phong kể hết mọi thông tin mình biết về bí cảnh cho Chung Thanh.
Sau đó, hắn chuyển giọng, nhìn Dạ Cơ và Hỏa Mị hỏi Chung Thanh: "Chung Thanh lão đệ, hai vị này là?"
"Đây là hai kiếm thị ta mới thu!"
Có lẽ vì lớn tuổi, lão nhân luôn thích lên mặt dạy đời.
Độc Cô Phong tặc lưỡi, nói với Chung Thanh: "Chung Thanh lão đệ thật có diễm phúc, làm người khác ghen tị."
"Dung mạo hai vị này, phóng mắt khắp Hư Vực, đếm trước 1000 năm, sau 1000 năm nữa, e là khó tìm người nào sánh bằng!"
"Bất quá!"
Hắn đảo mắt, nhỏ giọng nói với Chung Thanh: “Sắc là Quát Cốt Đao, mỹ nhân thôn là anh hùng mộ.”
“Chung Thanh huynh đệ là kỳ tài vạn thế khó gặp, trọng tâm nên đặt vào con đường tu hành mới phải.”
"Chớ có vì sắc đẹp mà lỡ dở tu hành đấy nhé!"
Vừa nói ra câu này!
Dạ Cơ và Hỏa Mị nhìn Độc Cô Phong bằng ánh mắt hoàn toàn thay đổi.
Ban đầu các nàng còn tưởng, lão già này khen nhan sắc các nàng xinh đẹp vô song, trong lòng còn có chút đắc ý.
Dù sao người này xem ra có quan hệ tốt với công tử.
Chẳng phải là đang gián tiếp khen các nàng trước mặt công tử sao?
Ai ngờ, lão già này quả thật đen lòng!
Hắn lại nói sự tồn tại của các nàng ảnh hưởng đến tu hành của công tử.
Các nàng là loại nữ nhân xấu làm ảnh hưởng đến tu hành của công tử sao?
Giờ phút này, hai nữ nhìn Độc Cô Phong bằng ánh mắt nguy hiểm.
Vậy mà Độc Cô Phong say ba phần, hoàn toàn không để ý đến bất cứ khác thường nào.
Lão vẫn say sưa cùng Chung Thanh kể kinh nghiệm sống.
"Chung Thanh lão đệ, là người từng trải, ta móc tim móc phổi nói vài lời."
"Nữ nhân, chỉ là trở ngại trên đường tu hành thôi!"
...
"Vì cái gọi là hồng phấn khô lâu, mỹ nhân tuy đẹp, rồi cũng có ngày nhan sắc tàn phai, trên đường tu hành, duy đạo mới là vĩnh hằng!"
...
"Trong lòng không có nữ nhân, tu luyện tự nhiên thành thần!"
...
Dù là già trẻ, khi nói đến chủ đề phụ nữ, dường như ai cũng nói không hết chuyện.
Độc Cô Phong tự mình mở đầu, càng nói càng hăng say, càng nói càng hứng khởi.
Lão ta hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt gần như muốn giết người của Dạ Cơ và Hỏa Mị, răng hàm của họ nghiến ken két.
Nhưng đối phương có quan hệ tốt với chủ nhân nhà, nên họ không dám trút giận lên lão.
Có điều nếu không làm gì, hai người họ cảm thấy bực bội khó chịu.
Cuối cùng, hai người cùng nhìn về phía tiểu đồ đệ Hách Phong của Độc Cô Phong.
Chúng ta trị không được ngươi, nhưng vẫn có thể trút giận lên người ngươi mang tới chứ?
Ngươi nói xấu chúng ta một câu, chúng ta trừng phạt đồ đệ của ngươi một chút.
Như vậy rất công bằng phải không!
Hách Phong đang nghe sư phụ truyền thụ kinh nghiệm về quan điểm với phụ nữ, nghe đến nghiến ngấu, thỉnh thoảng còn đồng cảm cực độ.
Bỗng hắn cảm nhận được hai luồng ánh mắt không thiện.
Ánh mắt kia quá lạnh lẽo, đâm thấu da thịt, như hai ngọn núi lớn đè nặng trong lòng, khiến hắn run rẩy, mặt đỏ bừng.
Điều khiến hắn kinh hoàng hơn là, luồng khí tức đáng sợ kia mang theo vận vị đặc trưng của cường giả Thánh cảnh.
Với cấp độ của hắn, tất nhiên không thể tiếp xúc với cường giả cấp Thánh cảnh.
Nhưng Độc Cô Phong từng cất một thần binh Bán Thánh.
Hắn từng từ xa cảm nhận được, vận vị riêng có của thần binh Bán Thánh kia.
Mà hai luồng ánh mắt này mang đến cảm giác kinh khủng hơn thần binh Bán Thánh nhiều lần.
Điều này khiến lòng hắn thắt lại.
Một ý nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu.
Hai tuyệt thế mỹ nữ sau lưng Chung Thanh đại nhân, lại là hai...hai tôn Thánh Nhân!
Điều này có kinh khủng quá không, có hù người quá không.
Cường giả Thánh Nhân đó!
Đối với hắn, có thể nói là cường giả chí cao vô thượng.
Đến sư phụ hắn cũng chỉ là cường giả Chí Tôn.
Mấu chốt là, hắn có đắc tội ai đâu chứ!
Chuyện đang yên lành tự dưng không lý do, lại nghe sư phụ mình ba hoa kinh nghiệm sống, hai vị tiền bối Thánh cảnh này vì sao muốn gây khó dễ với hắn một con tôm nhỏ.
Khoảnh khắc tiếp theo!
Đầu hắn như có tia sáng lóe lên, dường như đã biết nguyên do.
Hắn sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Trong lòng kêu than: “Sư phụ, van xin ngài im miệng đi.”
“Ngài mà nói nữa, đồ đệ ngài sẽ treo cổ mất thôi!”
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận