Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 112: Cánh cửa này không mở ra mảnh kia (length: 8212)

Trên khoảng không tiểu viện, sấm sét cuồn cuộn, gió mây biến đổi!
Một con dị thú từ trong hắc động chui ra.
Khí thế của hắn, quá mức khủng bố.
Rất nhanh liền kinh động đến mọi người Mạc Phủ phong.
Đang nghiên cứu đan phương Thượng Cổ Ngô Nhạc và Thạch Khiếu Thiên là những người đầu tiên đi tới trong tiểu viện.
Đợi khi hai người nhìn thấy con dị thú đang sừng sững trên không trung kia, đều trợn tròn mắt kinh ngạc.
Tô Diệp và Lâm Phong cũng lập tức lao tới hiện trường.
Mặt đầy hoảng sợ đánh giá dị thú kia.
Kiếm lão trong giới chỉ của Lâm Phong cả người cũng không ổn.
"Nơi này, sao lại xuất hiện loại tồn tại cấp bậc này?"
"Bất quá dáng vẻ kia, rốt cuộc là cái gì tồn tại, sao ta chưa từng thấy bao giờ?"
Trốn ở hốc tường dưới mái ngói nhà Tạ Hào, da đầu cũng kinh hãi tê dại!
Huyết dịch thiếu chút nữa thì sợ đến ngừng lưu thông.
Chỉ thấy trên trời cao.
Một cái đầu dài một sừng, khuôn mặt dữ tợn hung dữ, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống toàn bộ.
Nó cao hơn mười trượng, thân hình vô cùng to lớn.
Quanh thân vảy màu đen lóe ra hàn quang thâm u, giống như thần thiết được tưới trên đó, lại giống như có ánh sáng từ trên thân rơi xuống.
Tứ chi tráng kiện như cột trụ, móng vuốt như thần binh.
Khí thế kinh khủng, từ trên thân nó tỏa ra, dường như muốn đè sập cả bầu trời.
Hung uy tuyệt thế, khiến cho thân thể dữ tợn kinh khủng của nó thêm vài phần uy nghiêm.
Khiến người ta gần như không dám nhìn thẳng.
Nó có một cái tên rất vang dội — — Kỳ Lân!
Hơn nữa còn là một đầu độc giác - màu đen - Kỳ Lân.
Loại hình thái này, cho dù so với những gì Chung Thanh thấy trên TV ở kiếp trước, cũng còn muốn oai phong hơn vô số lần.
Kỳ Lân, đối với Chung Thanh ở kiếp trước, có thể xưng là loài sinh vật thần thoại trong truyền thuyết.
Cùng thần đồng hành, cùng yêu ma cùng tồn tại.
Có thể hô phong hoán vũ, lật sông đảo biển! Có thể nói là tồn tại cấp Thần Thú chính thức!
Trong khoảnh khắc.
Chỉ riêng khí tức lan tỏa của nó, liền khiến mọi người run chân.
Đó không chỉ là sự nghiền ép của cường giả cấp cao đối với cường giả sơ cấp, mà còn là do sự khác biệt về tầng thứ sinh mệnh gây ra.
Chung Thanh mặt mày sáng lên nhìn Kỳ Lân.
Vốn cho rằng những tồn tại như Thanh Long là rất không có khả năng, nhưng không ngờ lại mở ra Kỳ Lân.
Tuy nhiên Kỳ Lân xem ra có vẻ như có phần 'LOW' hơn Chân Long một chút, nhưng cũng là Thần Thú mà! Chẳng lẽ đây không phải là mảnh ghép mà cánh cửa này cần mở ra sao?
Đồng thời tu vi của nó, cũng cực kỳ không tầm thường.
Đạt tới Tam Âm cảnh.
"Kỳ Lân, từ nay về sau, ta chính là chủ nhân của ngươi!"
Hắn công khai biểu thị quan hệ giữa hai bên.
Thế nhưng nghênh đón hắn, lại là tiếng gầm giận dữ của Kỳ Lân.
"Rống..."
Một tiếng gầm rú, nó trực tiếp đáp xuống.
Thân thể cao lớn kia, giống như có thể làm rung chuyển cả núi đồi.
Trong mắt tràn ngập lửa giận đang bùng nổ.
Kỳ Lân Chi Tôn, sao có thể làm nô lệ?
Phải nói thực lực Kỳ Lân vô cùng khủng bố, giống như sinh vật thần thoại này, nghịch cảnh mà chiến căn bản không phải là việc khó.
Thế nhưng, nó gặp Chung Thanh.
Dưới hào quang nghiền ép đồng cấp.
Chính thức ứng nghiệm câu nói, là rồng thì ngươi phải cuộn mình, là hổ thì ngươi phải nằm xuống.
Theo Chung Thanh một tay phất lên.
Thân thể cao lớn của Kỳ Lân trực tiếp bị quăng bay ra ngoài.
Trong lòng nó đầy không cam, lần thứ hai phát động xung phong.
Thế nhưng kết quả cũng chỉ là phí công.
Chung Thanh đánh nó, thì giống như cha đánh con, căn bản không có áp lực chút nào cũng như không có độ khó.
Toàn bộ quá trình, thậm chí có thể nói là đùa giỡn!
Cho đến khi Kỳ Lân không biết bị đánh bay ra ngoài lần thứ bao nhiêu, ánh mắt nó nhìn về phía Chung Thanh, mang theo vẻ kinh hãi và e ngại.
"Có nguyện thần phục không!"
Chung Thanh khoanh tay đứng, một lần nữa đi đến trước mặt Kỳ Lân.
Lần này, Kỳ Lân không tiếp tục phản kháng.
Trong mắt nó lóe lên vẻ e ngại cùng giãy dụa, hiển nhiên là đang giằng xé.
Chung Thanh cũng không thúc giục, chỉ yên lặng chờ đợi.
Sau một hồi lâu, Kỳ Lân cuối cùng cúi xuống cái đầu cao quý.
Phục xuống dưới chân Chung Thanh.
Hiển nhiên, nó cũng ý thức được, trước thực lực chênh lệch tuyệt đối, tôn nghiêm, hoàn toàn không đáng gì.
Đến đây, Chung Thanh nhận được tọa kỵ đầu tiên của mình sau khi đến thế giới này.
Mọi người xung quanh, hoàn toàn ngây người.
Một hung vật đáng sợ như vậy, cứ như thế bị thu phục rồi sao?
Cảnh tượng quá mức hư ảo, khiến bọn họ có cảm giác hoang đường khó tin như đang mơ.
Lâm Phong và Tô Diệp thì còn đỡ.
Dù sao họ biết được, lão sư của mình vô cùng siêu phàm.
Đã có một sự chuẩn bị tâm lý nhất định.
Hai đệ tử ngoại môn Mạc Phủ phong là Ngô Nhạc và Thạch Khiếu Thiên thì hoàn toàn đờ người ra.
Trước đây bọn họ chỉ biết rằng Chung Thanh có thực lực cường đại, nắm giữ đan phương Thượng Cổ.
Thần bí mà cường đại.
Nhưng đối với loại cường đại này, lại không có nhận thức cụ thể về mức độ cao nhất.
Dù sao hai người đến Mạc Phủ phong, chính là bị hấp dẫn bởi đan phương Thượng Cổ trong tay Chung Thanh.
Vậy mà tình cảnh hôm nay, có thể nói là một sự đả kích cực lớn đến thế giới quan của bọn họ.
Đây chính là tồn tại cảnh giới Tam Âm.
Cứ như thế dễ dàng bị thu phục được.
Chuyện này, quả thực có phải là người có thể làm được?
Có thể nói, thời khắc này, vị trí của Chung Thanh trong lòng họ đã tăng lên đến một mức độ chưa từng có.
Nếu như nói, trước kia hai người đối với việc trở thành người thử thuốc cho Chung Thanh còn có một sự kháng cự bản năng.
Vậy bây giờ, bọn họ cảm thấy, có lẽ do mình đã tu được phúc ba đời, mới có thể ăn được đan dược do tồn tại như thế này luyện chế ra.
Còn về Tạ Hào đang trốn ở hốc tường dưới mái nhà, cả người gần như sợ đến tè ra quần.
Bây giờ mỗi khi nghĩ đến sự hung uy của Kỳ Lân khi mới xuất hiện, nội tâm hắn vẫn còn một mảng sợ hãi.
Phải nói Tạ Hào là hạng người gì? Một phương lão tổ, tu vi Địa Huyền gần như có thể sánh vai cùng các lão tổ thánh địa.
Nhìn khắp cả Đông Vực, cũng được coi là một nhân vật uy danh hiển hách.
Vậy mà Kỳ Lân kia xuất hiện, chỉ cần một ánh mắt lạnh lùng, liền khiến hắn trực tiếp không dám nhúc nhích.
Hắn không chút nghi ngờ, một khi đối mặt với loại tồn tại này, chỉ sợ vừa đối diện, chính mình có thể sẽ bị xé thành mảnh nhỏ.
Một tồn tại đáng sợ như thế, trước mặt Chung Thanh, lại không hề có chút sức phản kháng nào.
Đây, có thực sự chỉ là một tông chủ tông môn nhị lưu hay không?
Vốn dĩ Tôn Vạn Sơn nói rằng ba vị lão tổ thánh địa đều ngầm lấy người này làm chủ, hắn còn chưa tin.
Cảm thấy Tôn Vạn Sơn là đang khoác lác.
Bây giờ hắn mới phát giác, cái này nào có phải đối phương ăn nói lung tung.
Đây rõ ràng là đối phương đã nói quá bảo thủ!
Thực lực đáng sợ như vậy, đừng nói các lão tổ của ba đại thánh địa ngầm lấy hắn làm chủ, dù có phụng hắn làm chủ cũng không có gì là lạ.
Vừa nghĩ đến việc mình lại còn muốn đến tìm người này gây phiền phức.
Trong lòng Tạ Hào lại càng thêm hoảng sợ.
May mắn nhờ vào sự cẩn thận nhiều năm mà giữ được mạng sống.
Hắn không ngốc đến nỗi không rõ tình hình mà nhảy ra tìm đường chết.
Nếu không hiện tại, e là hài cốt đã lạnh rồi đi!
Trong lòng ngổn ngang cảm xúc, hắn nhanh chóng nghĩ đến một khả năng.
Đối phương siêu nhiên khủng bố như thế? Liệu có phải đã sớm phát hiện ra mình không!
Tuy Tạ Hào có sự tự tin tuyệt đối vào thuật ẩn nấp của mình, nhưng khi đối mặt với thực lực kinh khủng mà Chung Thanh thể hiện, hắn hoàn toàn không chắc chắn.
Người ta thường nói, sợ cái gì thì sẽ gặp cái đó.
Bên này hắn còn ôm tâm lý may mắn cầu nguyện rằng Chung Thanh chưa phát hiện ra mình.
Thì phía dưới, Chung Thanh đã nói với vị trí của hắn.
"Này, cái người đang trốn ở góc tường kia, ngươi đã đến Mạc Phủ phong của ta lâu như vậy rồi, còn định trốn bao lâu nữa?"
Rõ ràng là một câu nói rất bình thường, thản nhiên.
Nhưng lại giống như một con lệ quỷ đòi mạng, khiến Tạ Hào nổi hết cả da gà.
Đầu óc trống rỗng.
Sắc mặt thì lập tức tái xanh.
"Hắn phát hiện ta rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận