Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 23: Đánh dấu khen thưởng, Nguyệt Huyền cảnh khôi lỗi (length: 8410)

Trong quán rượu.
Mọi người xôn xao bàn tán.
Rõ ràng, Lâm Phong ở cái Phụng Thiên thành này cũng coi như là một nhân vật nhỏ.
Mà đối mặt với những lời bàn tán ồn ào này, trước kia Lâm Phong có lẽ sẽ thấy bực bội xấu hổ, nhưng bây giờ sau khi đi theo Chung Thanh, tầm nhìn và tâm cảnh cũng đã khác biệt.
Hắn biết, chỉ cần mình bộc phát ra thực lực mạnh mẽ, những lời chế giễu này sẽ tự khắc im bặt.
Bất quá, khi nghe thấy có người chỉ trích sư phụ hắn, hắn vẫn có chút ngồi không yên.
Đập bàn một cái định dạy dỗ người kia.
Nhưng Chung Thanh lại vỗ vai hắn, ý nói những loại người này không đáng chấp nhặt, so đo với hạng người này chỉ hỏng cả bữa ăn của hắn.
"Nhớ kỹ, đối thủ tương lai của ngươi là biển cả tinh thần."
"Không phải đám tôm tép nhỏ nhặt trong hồ ao." Chung Thanh khẽ cười nói.
"Vâng, sư phụ."
Lâm Phong ngoan ngoãn ngồi xuống.
Hai thầy trò ngồi bên cửa sổ bắt đầu uống rượu đối ẩm.
Uống hai chén, Chung Thanh không khỏi nhìn về phía chân trời xa xăm.
Nơi cuối chân trời, có một bóng người đang bay tới.
Hệ thống của hắn mỗi ngày đều có thể điểm danh, cho dù nhiều lúc điểm danh đã khiến Chung Thanh chẳng còn hứng thú, nhưng từ lâu đã thành thói quen.
Đồ vật điểm danh có được hôm nay chính là đạo nhân ảnh đang bay tới kia.
"Khôi lỗi Nguyệt Huyền cảnh, coi như không tệ."
Chung Thanh cong khóe miệng.
Có con rối này, về sau nếu gặp phải loại người như Hồng Mao lão quỷ, chắc hẳn chỉ cần phái khôi lỗi ra là đủ.
Chốc lát sau, bóng người áo đen kia bay thẳng tới quán rượu nhỏ.
Hắn mang theo uy thế cường đại, nhất thời khiến cả quán người không thở nổi, từng người cúi đầu không dám thở mạnh một tiếng.
"Phụng Thiên thành của chúng ta, sao lại xuất hiện cao thủ thế này!"
"Đúng vậy, không biết là vị đại năng nào, đến Phụng Thiên thành chúng ta có việc gì."
"Nói chuyện nhỏ tiếng thôi, tuyệt đối đừng đắc tội hắn."
Vậy mà.
Điều khiến mọi người không ngờ tới là, cao thủ thần bí từ trên trời bay xuống, đột ngột quỳ một gối xuống trước mặt Chung Thanh.
"Tiểu nhân, bái kiến chủ nhân!"
Một câu nói này.
Nhất thời làm cả quán rượu nhỏ rung chuyển.
Trời ạ.
Bọn họ vừa nghe được cái gì vậy?
Cao thủ mạnh mẽ tu vi khủng bố thế kia lại quỳ trên đất gọi người khác là chủ nhân?
Hơn nữa, còn là người ngồi chung với Lâm Phong, người mà bọn họ vừa mới bàn tán!
Vậy thiếu niên áo trắng ngồi cùng với Lâm Phong kia, rốt cuộc có thân phận kinh khủng cỡ nào?
Lâm Phong làm sao lại có quan hệ với loại người này?
Trong chốc lát, những người vừa mới bàn luận kia hận không thể chui đầu xuống gầm bàn, sợ Chung Thanh nghe được những lời họ vừa nói mà làm khó dễ họ.
Bất quá.
Rõ ràng Chung Thanh không hề hứng thú gì đến bọn họ.
"Trước hết thu lại tu vi đi, theo phía sau ta." Chung Thanh đánh giá con rối một chút, quả thực không khác gì người thật, ngay cả hơi thở cũng có, hơn nữa còn có thể hoàn toàn nghe theo chỉ thị của mình.
Không thể không nói, Chung Thanh vẫn khá hài lòng về con rối này.
"Vâng, chủ nhân."
Người áo đen cung kính gật đầu, sau đó không nói một lời, đứng sau lưng Chung Thanh.
"Sư phụ, đây là?"
Lâm Phong ở bên cạnh nhìn thấy nam tử mặc áo đen này, hiển nhiên cũng kinh hãi.
"Trước đây thu nhận một thủ hạ."
Chung Thanh không thể nào nói ra nam tử áo đen này là do hệ thống điểm danh mà có được, cho nên đành tùy tiện kiếm một lý do qua loa cho xong.
"Thuộc hạ à, sư phụ lợi hại quá."
Lâm Phong kinh ngạc hết sức, cao thủ sâu không lường được như thế mà lại gọi sư phụ mình là chủ nhân.
"Bình tĩnh, bình tĩnh."
Trái lại trong Hoang Giới, Kiếm lão có vẻ tương đối bình tĩnh, thản nhiên nói: "Với sự khủng bố của sư phụ ngươi, có vài người hầu Huyền cảnh cũng là chuyện bình thường thôi."
"Nguyệt Huyền cảnh a! ! !"
Lâm Phong càng thêm chấn kinh, vạn lần không ngờ tới người áo đen trước mắt lại là Nguyệt Huyền cảnh.
Cho dù là bây giờ, tu vi Nguyệt Huyền cảnh trong mắt hắn vẫn là một sự tồn tại cao không thể với tới.
Cứ như vậy.
Một thầy một trò và một người hầu ăn uống no nê xong, mới xem như ra khỏi quán rượu nhỏ.
"Sư phụ, lát nữa con muốn về Lâm gia một chuyến, thường ngày người nhà đều đối tốt với con, con có để dành được chút tiền, nên muốn đến Vạn Bảo Các mua chút quà cho họ." Ra khỏi quán rượu, Lâm Phong cung kính nói.
"Được thôi, sư phụ đi cùng ngươi, muốn mua gì thì mua, nếu không đủ tiền, ta còn có." Chung Thanh cười nói.
"Vâng, đa tạ sư phụ."
Mấy người Chung Thanh liền hướng Vạn Bảo Các đi tới.
Mà sau khi Chung Thanh rời đi, cả quán rượu lại nổi lên sóng gió lớn.
"Các ngươi có nghe không, Lâm Phong lại gọi người áo trắng kia là sư phụ đó."
"Đúng vậy, Lâm Phong gặp phải cái vận cứt chó gì vậy, sao lại bái được một sư phụ cường đại như vậy, hắn chẳng phải là phế vật sao?"
"Dù sao đi nữa, Lâm gia có chỗ dựa này, nhất định sẽ quật khởi thôi!"
"Thôi xong."
Mọi người xôn xao bàn tán, rồi có người nhanh chóng truyền tin tức này đi khắp nơi.
Ở gian phòng xa hoa bên cạnh, một công tử nhà giàu diện đồ gấm thấy rõ mọi việc cũng nuốt nước miếng, vội vàng bỏ mặc mấy cô gái khó khăn lắm mới hẹn được đang đứng ở đó, dẫn theo thuộc hạ vội vã về nhà.
Mấy khách nhân khác trong phòng cũng tương tự như vậy.
Phía nam thành Phụng Thiên.
Lâm gia.
Các gia tộc ở Phụng Thiên thành san sát nhau, Lâm gia chỉ thuộc hàng nhị lưu.
Giờ phút này, trong phòng khách Lâm gia, gia chủ Lâm gia, các trưởng lão và các tầng lớp cao tất cả đều đang ngồi.
Trong ánh mắt, lộ ra vẻ ngưng trọng đậm đặc.
"Gia chủ, Phương gia thành Đông ỷ thế hiếp người, đã xâm chiếm hơn nửa cửa hàng của Lâm gia ta rồi, nếu không nghĩ ra biện pháp thì sản nghiệp của Lâm gia ta sẽ bị xâm chiếm hết sạch mất!"
Đại trưởng lão một mặt ngưng trọng nói.
"Đúng vậy gia chủ, không chỉ có Phương gia, Cổ gia thành tây cũng đang nhòm ngó, mỏ khoáng mà chúng ta khai thác bên ngoài thành giờ đã bị bọn họ nhắm tới, còn thả lời ngoan độc, muốn chúng ta tự giác nhường mỏ khoáng cho họ, bằng không thì sẽ tấn công Lâm gia chúng ta."
Một vị trưởng lão khác cũng căm hận nói.
Trong nhất thời.
Cả đại sảnh thở dài thườn thượt.
Lâm Hàn Nghĩa ngồi ở vị trí cao nhất càng nhíu chặt mày lại.
Quả nhiên là họa vô đơn chí, từ sau chuyện của Mộ Dung gia, các gia tộc khác ở Phụng Thiên thành đều đang nhắm vào Lâm gia hắn.
Thế mà.
Đúng lúc không khí đang nặng nề, bên ngoài bỗng có đệ tử gia tộc đến báo.
"Bẩm gia chủ, gia chủ Phương gia thành Đông đến cầu kiến." Đệ tử gia tộc hô.
"Gia chủ Phương gia, hắn đến làm gì?"
Nghe đến là Phương gia, sắc mặt Lâm Hàn Nghĩa trầm xuống, giọng lạnh lùng nói: "Đã xâm chiếm cửa hàng Lâm gia ta rồi, lẽ nào còn muốn đến gây sự?"
"Không phải, gia chủ, gia chủ Phương gia giống như là đến bồi tội xin lỗi." Đệ tử gia tộc vội nói.
"Nhận lỗi?"
Người nhà Lâm gia nhất thời ngây người.
Mọi người Lâm gia còn đang mờ mịt, thì một đệ tử gia tộc khác lại vội vàng đến báo: "Khởi bẩm gia chủ, Cổ gia thành Tây mang theo mười cỗ xe vàng bạc châu báu đến tận cửa, nói là đến giải trừ hiểu lầm."
Nghe xong lời này, mọi người Lâm gia càng ngơ ngác.
Nhưng các đệ tử thông báo vẫn chưa dừng lại, lại có mấy đệ tử đến thông báo.
"Báo, Triệu gia cầu kiến, nói là đến tặng quà."
"Báo, Quách gia đưa thiệp mời, nói là mời toàn bộ người Lâm gia đến Phụng Thiên Đệ Nhất Lâu cùng dùng bữa tối."
"Báo, Phùng gia cầu kiến, nói là đến cầu hôn..."
Trong nhất thời, cả đại điện Lâm gia náo nhiệt vô cùng, các đệ tử đến báo liên tục.
Mà các tầng lớp cao của Lâm gia, lại hoàn toàn trợn tròn mắt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận