Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 903: Trang, ngươi tiếp tục trang! (length: 8100)

Cùng lúc đó, ở phía xa ngoài hàng tỷ dặm, tại Vũ Hóa Tiên Môn.
Bên trong động thiên Vũ Hóa, tổng bộ của sơn môn.
Lăng Thiên, tông chủ của Thượng Thanh Tiên Môn, dẫn theo đầy đủ năm vị trưởng lão, đến Vũ Hóa Tiên Môn.
Vốn cùng là một trong tứ đại tiên môn, việc tông chủ Thượng Thanh Tiên Môn đến thăm là một chuyện lớn đối với Vũ Hóa Tiên Môn.
Huống chi đối phương còn không báo trước, đột ngột đến cửa.
Tông chủ Từ Thiên Phong cũng vội triệu tập các vị cao tầng trong môn, chỉnh tề trang phục, đi đến cửa động thiên để đón tiếp.
"Lăng tông chủ, ngài đến đây, thật vinh dự cho chúng tôi quá."
Nhìn thấy mọi người của Lăng Thiên, Từ Thiên Phong bước lên phía trước chắp tay: "Lăng huynh, nói ra cũng đã gần vạn năm không gặp, giờ đây phong thái huynh càng thêm xuất sắc. Hôm nay sao có thời gian đến thăm Vũ Hóa Tiên Môn của ta? Lại còn không báo trước một tiếng?"
Thái độ của hắn khách khí, nhưng sắc mặt Lăng Thiên lại không được tốt như vậy.
Ánh mắt liếc nhìn tất cả mọi người của Vũ Hóa Tiên Môn trước mắt.
Chỉ thấy tông chủ Từ Thiên Phong cùng các trưởng lão đều đã tề tựu đầy đủ.
Chỉ là không thấy bóng dáng của thiếu tông chủ Từ Tùng Niên.
Trong lòng Lăng Thiên cười lạnh.
Hắn vừa nhận được tin tức, quả nhiên không sai.
Từ Thiên Phong đã phái con trai mình là Từ Tùng Niên đến Lưu Quang tông.
Ban đầu hắn còn có chút không tin, hiện giờ là không tin cũng không được.
Cũng chính vì vậy, Lăng Thiên vô cùng tức giận.
Việc Vũ Hóa Tiên Môn này làm, chắc chắn không phải nhất thời nổi lòng tham, mà là đã có mưu đồ từ lâu.
Hơn phân nửa là đã bắt đầu tính toán từ 20 vạn năm trước.
Cái tên Chung Thanh kia, khẳng định cũng là quân cờ do Từ Thiên Phong bọn người sắp xếp ở hạ giới!
Nghĩ đến việc hắn, đường đường là tông chủ của Thượng Thanh Tiên Môn, lại bị người tính toán như vậy, 20 vạn năm khí vận đảo mắt rơi vào tay kẻ khác.
Dù cho Lăng Thiên tu dưỡng có tốt thế nào, lúc này cũng không thể kìm nén được cơn giận.
Mặt mày lại càng không lộ vẻ gì vui vẻ.
Chỉ thấy Lăng Thiên nở một nụ cười lạnh, mở miệng nói: "Từ tông chủ nói đùa, nếu như báo trước, chẳng phải là lộ tin tức ra ngoài sao?"
"Lộ tin tức?" Từ Thiên Phong khẽ giật mình: "Tin tức gì?"
Hắn vẻ mặt mờ mịt, trong mắt Lăng Thiên thì chỉ thấy cười lạnh.
Giả bộ, ngươi cứ tiếp tục giả bộ đi.
Giả vờ y như thật đấy.
Hắn mang theo vẻ giễu cợt mở miệng: "Nói đến, sao không thấy lệnh lang đâu?"
Từ Thiên Phong càng thêm mờ mịt.
Một vị tông chủ Thượng Thanh Tiên Môn đường đường đến cửa không nói mấy câu lại đi hỏi đến con trai của ta, thật là đạo lý gì?
Sao, ngươi với con trai ta thân thiết lắm à?
Có điều hắn đương nhiên không nghĩ ra nhiều như vậy, tuy nghi hoặc nhưng vẫn mở miệng trả lời.
"Gần đây ở chỗ bí cảnh xảy ra chút chuyện, ta bảo thằng con trước đi xử lý, bởi vậy không có ở trong tông, sao Lăng huynh bỗng nhiên lại hỏi đến việc này?"
Lăng Thiên cười lạnh nói: "Thật sao? Ta thấy, Từ tông chủ là đang đợi lệnh lang, mang về một thứ gì đó thì có."
Từ Thiên Phong hoàn toàn không hiểu gì.
Ngươi tự dưng đến cửa, nói toàn mấy lời không đầu không đuôi, ta nghe một chữ cũng không hiểu?
Chỉ thấy Lăng Thiên cười phá lệ lạnh lùng: "Chỉ tiếc, e rằng là đợi không được."
Tuy hoàn toàn không rõ Lăng Thiên đang nói đến thứ gì.
Nhưng dù gì Từ Thiên Phong cũng là tông chủ của Vũ Hóa Tiên Môn, cũng có chút khí khái của mình.
Hôm nay Lăng Thiên bỗng dưng đến cửa, còn mang theo đầy đủ năm vị trưởng lão, tư thế này, lời nói kia, nhìn thế nào cũng không phải người đến mang theo ý tốt.
Cảm giác giống như là đến chất vấn tội ấy?
Vừa thay đổi ý nghĩ, Từ Thiên Phong cũng có chút không vui.
Đều là tứ đại tiên môn, có việc gì lớn còn phải tự thân đến cửa chất vấn?
Có điều dù sao hắn cũng là chủ của một tông, vẫn muốn giữ chút thể diện.
Hắn nhẹ giọng hừ một tiếng nói: "Lăng tông chủ, có lời cứ việc nói thẳng, không cần phải vòng vo."
"Ngươi bỗng dưng đến cửa, còn nhắc đến thằng con, chẳng lẽ là nó ở bên ngoài gây ra chuyện gì, đắc tội đến Thượng Thanh Tiên Môn của ngươi?"
"Nếu như là vậy, ta có thể bảo người đưa nó trở về, xin lỗi quý tông, nếu có hiểu lầm gì thì chúng ta cũng có thể cùng nhau giải quyết."
Lời vừa dứt, hắn quay sang một vị trưởng lão bên cạnh dặn dò.
"Ngũ trưởng lão, làm phiền ngươi đi một chuyến, đưa Tùng Niên về."
Vị trưởng lão kia gật đầu: "Vâng, tông chủ."
Nơi mà Từ Tùng Niên đang đi đến, khoảng cách Vũ Hóa Tiên Môn cũng không xa, với thực lực của một trưởng lão, đi và về cũng không tốn đến một canh giờ.
Ông ta đang định rời đi, thì đột nhiên một bóng người xuất hiện chắn trước mặt.
Chính là lục trưởng lão Thượng Thanh Tiên Môn đi theo Lăng Thiên đến, đang chắn đường ông ta, lạnh lùng nhìn.
Từ Thiên Phong thấy vậy, sắc mặt cũng trở nên âm trầm.
"Lăng tông chủ, đây là ý gì?"
Lăng Thiên nghĩ bụng, ta còn có thể để cho ngươi phái người đi hỗ trợ cho con trai ngươi hay sao? Ngoài miệng lại cười khẽ nói.
"Không cần, chắc chắn lệnh lang sẽ quay về rất nhanh, còn sẽ mang về thứ mà Từ tông chủ muốn, chỉ là, chỉ sợ không phải là theo cách mà ngươi nghĩ."
"Trước đó, chư vị vẫn là không nên tự tiện rời đi thì hơn."
Đã đến nước này, Từ Thiên Phong còn không phát hiện ra vấn đề thì đúng là hắn không xứng làm tông chủ.
Đối phương nào phải đến chất vấn tội, chỉ là đang gây sự thôi.
Thậm chí còn muốn đóng cửa đánh chó?
Nghĩ đến lời Lăng Thiên nói, Từ Tùng Niên chẳng mấy chốc sẽ trở về, Từ Thiên Phong nhất thời biến sắc.
Lẽ nào Từ Tùng Niên ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi?
Ý nghĩ vừa xuất hiện.
Hắn liền cảm thấy gì đó, cúi đầu nhìn, một miếng ngọc bội được đeo ở bên hông đang phát sáng, khẽ rung động.
Miếng ngọc bội kia có chức năng truyền tin, vốn là một cặp.
Mà miếng còn lại, thì đang nằm trên người đứa con trai duy nhất của hắn là Từ Tùng Niên.
Đừng nhìn nó chỉ là một miếng ngọc bội truyền tin, nhưng nó lại là pháp bảo cấp Bán Tiên, bất kỳ trận pháp cấm chế nào cũng không thể ngăn cản việc nó truyền tin.
Cũng chính vì thế, Từ Thiên Phong, người luôn lo lắng cho con trai, mới mang nó bên người.
"Tùng Niên thật sự xảy ra chuyện rồi?"
Từ Thiên Phong kinh ngạc, ngay lập tức trong mắt bốc lên lửa giận, nhìn về phía Lăng Thiên trước mặt.
Bởi vì biết tông vụ của hắn bận rộn, nếu không gặp tình huống khẩn cấp, Từ Tùng Niên cũng sẽ không dùng ngọc bội kia để liên lạc với hắn.
Lăng Thiên lại tựa hồ không hề để ý gì cả, ngược lại cười khẽ nói.
"Lẽ nào là lệnh lang truyền tin? Từ tông chủ, sao không xem thử?"
Cố nén cơn giận trong lòng, thần niệm của Từ Thiên Phong khẽ động, kích hoạt ngọc bội, giọng nói hoảng loạn của Từ Tùng Niên truyền vào não hắn.
"Phụ thân, không xong rồi! Con gặp phải người của Thượng Thanh Tiên Môn, bọn chúng tự dưng nói Vũ Hóa Tiên Môn ta mưu đồ cướp khí vận Thiên Địa Huyền Giám của Thượng Thanh Tiên Môn bọn chúng, muốn bắt con để uy hiếp tông— —"
Nói được nửa câu, ở bên kia truyền đến tiếng nổ ầm ầm, kết nối của ngọc bội cũng bị cắt đứt.
Mà lúc này, mặt Từ Thiên Phong đã trầm xuống như nước.
Người tu luyện đến cảnh giới của hắn, đã rất hiếm khi có con nối dõi.
Từ Tùng Niên là con trai duy nhất của hắn, lại có thiên phú cực cao, sớm đã được coi là người kế vị tông chủ Vũ Hóa Tiên Môn.
Thượng Thanh Tiên Môn lại dám động đến hắn?
Hắn nhìn về phía Lăng Thiên, trong mắt lửa giận bùng cháy.
"Tốt, Lăng Thiên, ta còn tự hỏi vì sao ngươi bỗng nhiên đến đây."
"Hóa ra là muốn gây sự với Vũ Hóa Tiên Môn ta?"
"Ta biết Thượng Thanh Tiên Môn ngươi muốn thống trị ba tông còn lại từ lâu, nhưng cũng không ngờ rằng, ngươi lại dùng đến loại thủ đoạn hèn hạ này!"
"Hôm nay nếu không nói rõ ràng, ngươi đừng mong bước ra khỏi Vũ Hóa Tiên Môn ta!"
Cùng lúc đó, ở phía xa ngoài hàng tỷ dặm, bên trong Lưu Quang tông.
Từ Tùng Niên cũng tràn đầy lửa giận, quát lên.
"Các ngươi nghĩ rằng Vũ Hóa Tiên Môn ta là đồ dễ bắt nạt sao? Hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết được thực lực của chúng ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận