Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 1163: Lại lần nữa ban bố lâm thời nhiệm vụ (length: 8181)

Vừa nhìn thấy bóng người này.
Ba vị nhà buôn lớn ban đầu giật mình, lập tức kinh hãi đến nín thở.
Nhìn thấy bóng người áo trắng kia, chậm rãi lấy lại tinh thần, trên mặt nở nụ cười.
Chính là vị Chân Quân đại nhân mới vừa gặp, cũng chính là Chung Thanh.
Ba vị nhà buôn lớn toàn thân rung động, vô ý thức quỳ xuống đất.
"Gặp qua Chân Quân."
Chung Thanh mỉm cười lên tiếng: "Ba vị vội vàng đi đâu vậy?"
Nhà buôn lớn của Linh Bảo thương hội vội vàng nói: "Chúng ta là thương nhân, bận rộn nhiều việc làm ăn, công việc ngập đầu, nên không thể ở lại lâu, xin Chân Quân thứ lỗi."
Chung Thanh cười nhạt một tiếng nói: "Ta cũng không phải chủ nhân ở đây, ba vị muốn đi cũng đâu cần ta đồng ý."
"Bất quá ta còn có chút vấn đề, hơi tò mò, muốn thỉnh giáo ba vị."
Nhà buôn lớn của Kim Hồng thương hội cúi đầu nói: "Chân Quân khách sáo quá, chúng ta là kẻ hèn mọn, nào dám nhận hai chữ thỉnh giáo của quân."
Ánh mắt Chung Thanh khẽ động, lạnh nhạt nói.
"Ta có chút tò mò, ba vị thương hội, khi để các ngươi rút khỏi Thanh Dương thiên khu,"
"Rốt cuộc đã nói cái gì?"
Lời này vừa nói ra, không khí nhất thời yên ắng lại, dường như ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe rõ mồn một.
Ba vị nhà buôn lớn vốn thấy Chung Thanh bỗng nhiên ngăn cản bọn họ, liền đã cảm thấy không ổn, nghe Chung Thanh vừa hỏi ra câu này, mặt càng thêm không còn chút máu.
"Cái này, Chân Quân đang nói cái gì... Tiểu nhân sao nghe không hiểu..."
Nhà buôn của Linh Bảo thương hội lúc này vẫn cố ngụy biện, Chung Thanh mỉm cười, giơ tay vỗ vỗ vai hắn.
"Bảo Quang huynh, Linh Bảo thương hội nói cái gì?"
Đồng tử của nhà buôn lớn Linh Bảo thương hội bỗng nhiên co rụt lại, toàn thân run lên.
Tên thật của hắn, chính là Lý Bảo Quang.
Nhưng thân là thương nhân, đi lại trong tinh không, để phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, đa số thời điểm đều dùng tên giả.
Nên hắn biết, mình tuyệt đối không hề tiết lộ tên thật tại Thanh Dương thiên khu.
Vậy nên cho dù mời bọn họ đến tông chủ Vạn Sùng Sơn của Hạo Huyền tông cũng không biết.
Vậy mà lúc này lại bị Chung Thanh gọi thẳng tên thật.
Đây rốt cuộc là...
Hai vị nhà buôn lớn còn lại sắc mặt cũng đột nhiên biến đổi.
Bọn họ là người của ba đại thương hội phân bố tại Thanh Dương, biết nhau.
Tuy nhiên cũng không biết tên thật của Lý Bảo Quang.
Nhưng chỉ cần xem thái độ này của hắn, cũng có thể đoán ra.
Nhất thời trong lòng rung động, như sóng biển cuộn trào.
Bên này Lý Bảo Quang còn đang do dự, bên kia nhà buôn lớn của Kim Hồng thương hội đã do dự mở miệng.
"Cái này... Chân Quân, chúng ta thực sự không biết nhiều hơn."
"Cấp trên ra lệnh, để chúng ta rút lui, nguyên nhân cũng không nói nhiều."
"Chỉ là nhắc đến... Trước khi rút lui, hãy tận nhiều khả năng tích trữ đặc sản của Thanh Dương thiên khu, sau đó cùng nhau mang đi."
"Sau này những hàng hóa này, đều sẽ tăng giá."
"Bởi vì từ nay về sau... Thì không còn Thanh Dương thiên khu."
Hai người khác không nói gì, chỉ là thân thể hơi hơi run rẩy, sắc mặt khó coi, hẳn là đều nhận được thông tin tương tự.
Nghe đến đó, Chung Thanh cũng nhíu mày.
Hoặc là nói vô thương bất gian (không có người buôn bán nào không gian xảo) đây mà.
Đến lúc này rồi, suy nghĩ của bọn họ thế mà vẫn là thu gom hàng chờ tăng giá.
Thật đúng là muốn vắt kiệt đến giọt giá trị cuối cùng mới thôi.
Có thể thấy được nếu như không phải bởi vì việc này, khiến bọn hắn bán đi bản đồ gây dựng cơ nghiệp, chỉ sợ không phải là chuyện đơn giản.
Nhà buôn lớn của Tinh Huy thương hội một bên khác cũng nhỏ giọng nói: "Cũng không sai biệt lắm ý đó, còn về nhiều hơn, cấp trên không nói, chúng ta cũng không dám hỏi."
Chung Thanh vẫn chưa lên tiếng.
Lý Bảo Quang, nhà buôn lớn của Linh Bảo thương hội thấy vậy, cũng gan dạ mở miệng.
"Chân Quân đại nhân... Chúng ta cũng không cố ý giấu ngài, chỉ là nghĩ rằng với thân phận của ngài, vốn dĩ hẳn phải biết nhiều hơn chúng ta, đâu cần chúng ta nhắc nhở mới phải."
"Huống chi ngài lập tức cũng sẽ rời khỏi Thanh Dương thiên khu."
"Với thủ đoạn và thực lực của ngài, chỉ cần không chủ động đến vũng nước đục, trong tinh không, cũng không có thứ gì có thể gây nguy hiểm cho ngài cả."
"Mà chuyện ở đây, liên lụy rất nhiều, ngay cả những người ở phía trên của chúng ta cũng không thể hoặc nói là không dám nói nhiều."
"Tốt nhất vẫn là không nên xen vào cho thỏa đáng."
Lúc này vận dụng thiên nhãn, Chung Thanh cũng nhìn ra được bọn họ vẫn chưa nói dối.
Vậy nên hắn cũng không nói gì, chỉ là phất phất tay.
"Các ngươi đi đi."
Ba vị nhà buôn lớn như được đại xá, vội vàng hành lễ lần nữa rồi cũng như chạy trốn vội vã rời đi.
Thái độ của bọn họ cũng đã chứng thực ý nghĩ trước đó của hắn.
Khiến cho thế lực khắp tiên khu ba đại thương hội đều e dè như vậy, không dám nói nhiều.
Có liên quan, cũng chỉ có Linh Thần điện.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt tựa hồ xuyên qua đỉnh đầu màn ánh sáng, nhìn xa về phía ngôi sao sáng nhất trong tinh không ở đây.
Nhìn thì tưởng ánh sáng nhạt của tinh tú, nhưng thực chất nguyên là mặt trời của nơi này.
"Có nên đi Thanh Dương tinh xem thử không?"
Chung Thanh sờ cằm trầm ngâm.
Đúng lúc này, âm thanh nhắc nhở quen thuộc vang lên.
"Tạm thời tuyên bố nhiệm vụ: Ngăn cản nghi thức tế thần của Thanh Dương tinh."
"Tiến về Thanh Dương tinh, có thể mở khóa thông tin chi tiết của nhiệm vụ."
Nhìn thông tin nhắc nhở nhiệm vụ của hệ thống, khóe miệng Chung Thanh nhếch lên.
Quả nhiên là nhiệm vụ thân mật của hắn cái này không phải đến rồi sao.
Bất quá Chung Thanh cũng không lập tức vội vàng khởi hành.
Dù sao nơi này cách Thanh Dương tinh vẫn còn nửa năm ánh sáng.
Lộ trình này nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Hắn ước chừng mình cho dù có phi hành hết tốc lực, cũng không thể trong nháy mắt liền đến được.
Đến lúc đó Vạn Sùng Sơn mà phát hiện mình đột nhiên biến mất, chẳng phải là sợ chết khiếp.
Hắn đầu tiên là về tẩm điện mà Vạn Sùng Sơn đã sắp xếp.
Bởi vì hắn vừa nói muốn nghỉ ngơi một lát, Vạn Sùng Sơn không dám đến quấy rầy, cũng không phát hiện hắn rời đi chặn ba vị nhà buôn lớn kia.
Nhưng Ngọa Long Phượng Sồ vẫn luôn theo Chung Thanh, lúc này tựa hồ cũng phát giác ra điều gì đó, đang đợi ở trong tẩm điện, bên cạnh còn có Thương Hiên Minh thần sắc hơi căng thẳng.
Thấy Chung Thanh lại lần nữa xuất hiện, Thương Hiên Minh lúc này mới thở dài một hơi, vội vàng tiến lên.
"Sư tôn, ngài vừa mới đi đâu vậy?"
"Nếu như muốn du lãm Hạo Huyền tông ta, ngài đều có thể nói một tiếng, vô luận muốn đi đâu, đệ tử đều có thể dẫn ngài đi."
Chung Thanh mỉm cười.
"Thật sao? Vậy nếu ta muốn đi Thanh Dương tinh thì sao?"
Ánh mắt Thương Hiên Minh ngây ra, trong nháy mắt ngẩn người.
Sửng sốt hồi lâu mới hồi phục tinh thần, lắp bắp nói.
"Sư tôn... Ngài... Ngài nói cái gì?"
Chung Thanh mỉm cười: "Không phải Linh Thần điện đang chuẩn bị nghi thức gì đó ở Thanh Dương sao, vi sư có chút tò mò, muốn đi xem."
Thương Hiên Minh người cũng hoảng sợ ngây ngốc.
Hóa ra trước đó những lời mà tông chủ đã nói ngài là không hề nghe vào tai chút nào sao?
"Cái này cái này cái này... Sư tôn, hay là là đừng đi thì hơn ạ?"
Thương Hiên Minh run sợ nói: "Linh Thần điện đã nói ai xông vào sẽ giết không tha, đó cũng không phải nói đùa thôi đâu ạ!"
"Mấy vạn năm qua, phàm là có người phạm cấm, đều thực sự không chết không thôi."
"Cho dù sư tôn ngài thần thông vô lượng, tu vi cao tuyệt, nhưng vẫn là..."
Nói đến một nửa, hắn bỗng nhiên không thể nói thêm được nữa.
Bởi vì Chung Thanh đang nhìn hắn bằng ánh mắt như cười mà không phải cười.
"Thật sao? Ngươi xác định không muốn vi sư đi sao?"
"Nếu vi sư không đi, ngươi ngày sau rất có thể sẽ hối hận không kịp nha."
Lời này lập tức khiến trong lòng Thương Hiên Minh lộp bộp một tiếng.
Có ý gì?
Chẳng lẽ sư tôn biết chút gì đó?
Bạn cần đăng nhập để bình luận