Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 1014: Ngục môn thành (length: 8062)

Sau một lát, Tạ Bằng Phi chỉ về phía trước nơi đường chân trời xuất hiện một vùng kiến trúc rộng lớn, cất tiếng nói: "Thượng tiên mời xem, đó chính là Ngục Môn thành."
"Thế mà còn có thành trì sao?"
Chung Thanh có chút bất ngờ.
Tạ Bằng Phi nói: "Thượng tiên nói đùa, Tù Nhân tinh này dù sao cũng là một hành tinh lớn, vận hành trên trăm vạn năm, cho dù môi trường khắc nghiệt, hàng năm đều có vô số người chết, nhưng số lượng tù nhân đang bị giam giữ ở đây cũng phải đến hàng nghìn, hàng vạn thậm chí hàng ức. "
"Tù Nhân tinh vốn là một nhà ngục khổng lồ, không cần phải tốn công xây phòng giam cho đám tù nhân này làm gì, sinh hoạt ở nơi này vốn dĩ đã là một hình thức tra tấn khổ sai đối với tù nhân, cho nên ban đầu chỉ là xây qua loa vài thành tù, sau này tù nhân đông hơn, tập trung lại một chỗ, tự phát xây dựng nơi ở, quy mô ngày càng lớn."
"Ngục Môn thành này cũng là một trong hai thành tù lớn nhất trên Tù Nhân tinh số bảy, một cái khác cách đây 17 nghìn dặm, ở gần bên kia dãy núi nơi chúng ta vừa xuống chỗ ngục chủ điện, tên là Gia Lao thành."
"Ngục Môn thành, Gia Lao thành, thật là mang đậm phong cách Tù Nhân tinh." Chung Thanh cười nói: "Đã có một cái gần hơn một chút, tại sao không đi chỗ đó?"
Tạ Bằng Phi nói: "Thưa thượng tiên, Gia Lao thành chủ yếu là cư dân như tiểu nhân, những người sinh ra ở Tù Nhân tinh làm chủ, còn Ngục Môn thành lại chủ yếu là tù phạm."
"Tuy rằng nói dù là tù phạm hay chúng ta đều là tù nhân, nhưng dù sao chúng ta không có tội trên người, vẫn có hi vọng rời khỏi Tù Nhân tinh, nhiều người không muốn hòa trộn với tù phạm."
"Thượng tiên muốn thăm dò tin tức về truyền tống trận ẩn, chúng ta đám tù nhân Tiên Thiên này tự nhiên không thể nào biết được."
"Chỉ có ở Ngục Môn thành nơi tù phạm tụ tập, mới có thể dò hỏi được."
Chung Thanh khẽ gật đầu: "Thì ra là thế."
Tạ Bằng Phi nói: "Tuy rằng tiểu nhân không tới Ngục Môn thành quá nhiều lần, nhưng cũng biết rõ tình hình nơi này."
"Thượng tiên hẳn là có thể nghĩ tới, Tù Nhân tinh này lớn như vậy, tù phạm lại đông, không thể nào trông coi mỗi người, cũng chẳng có ý nghĩa gì."
"Cho nên chỉ cần bọn hắn còn ở lại trên hành tinh lớn này, không gây ra đại loạn gì là được."
"Giống như Ngục Môn thành này, ngoại trừ đội trị an do ngục chủ ủy nhiệm tù nhân thành lập, duy trì trật tự cơ bản ra, còn lại đều là mặc kệ, mặc cho đám tù nhân tự hành làm gì thì làm."
"Bởi vì những người nắm quyền trong thành này thực ra là những tù phạm có địa vị cao và thực lực mạnh."
"Những người này cho dù ở trên Tù Nhân tinh này, cũng là một phương hoành hành, những kẻ vô pháp vô thiên, thượng tiên xin tiểu. . ."
Hắn vừa định nói cẩn thận, lời còn chưa ra khỏi miệng đã nghẹn lại.
Cẩn thận cái gì chứ? Vị bên cạnh hắn đây, nhưng lại mang theo cả một đôi Long Phượng, rõ ràng đã đánh nát cấm chế của Tù Nhân tinh, ngay cả đám cao tầng cũng bị tiêu diệt hết, rất có thể là một vị thượng tiên đi ra từ Hư Uyên.
Hắn còn cần cẩn thận ư?
Chung Thanh cũng không để bụng, khẽ mỉm cười nói: "Ta hiểu, ngục bá phải không, ta đoán muốn biết chỗ của truyền tống trận ẩn, chỉ có thể thông qua những người này?"
Tạ Bằng Phi vội vàng nói: "Đúng, thượng tiên anh minh."
Trong khi nói chuyện, hai người đáp xuống bên ngoài Ngục Môn thành.
Nơi này được gọi là thành, ngay cả thành tường cũng không có, chỉ ở rải rác ở biên giới khu vực có một vài tường đất thấp lè tè.
Đương nhiên, điều này cũng có thể hiểu được, trên Tù Nhân tinh không có phân chia quốc gia, không có quân đội chinh phạt, thậm chí ngay cả bản thân thành trì đều do đám tù nhân tự phát kiến tạo, cần tường thành để làm gì?
Nhìn lướt qua, vô số những công trình kiến trúc với phong cách khác nhau, hoặc là rách nát hoặc tinh mỹ, lộn xộn không thứ tự chen chúc trên mặt đất, trải dài ra.
Rõ ràng lúc xây dựng không có quy hoạch gì, vô cùng tùy hứng, nhưng cũng lộ ra một phần cảm giác thô kệch, hùng vĩ.
Toàn bộ tòa thành như một con thú đói đang nằm dài trên cát, ẩn hiện những răng nanh.
"Được, đi thôi."
Đánh giá tòa thành của đám tù phạm mà trước đây chưa từng thấy, Chung Thanh mỉm cười, nhấc chân bước vào.
. . .
Bên trong Cửu Trọng Thiên, tầng Bát Trọng Thiên, Tiên Minh.
Bên trong tiên cung trung ương, ngoại trừ Bạch Trạch Tiên Quân vẫn như cũ không đến, thì sáu vị Đại Tiên Quân, chư vị Nguyên Quân, thậm chí cả đám thiên hộ và chân tiên của Tiên Minh đều đã tập hợp tại đây.
Bí tàng hai mươi bốn tầng trời, Ma La Thiên, rốt cuộc đã bị phá giải.
Vốn nên là một chuyện rung động Tiên Minh, mọi nơi hân hoan chúc mừng.
Nhưng giờ phút này bên trong tiên cung, bầu không khí lại vô cùng ngột ngạt, các Tiên Quân đều mặt mày u ám.
Nhìn qua thì đám tiên vừa mới từ Cửu Trọng Thiên trở về.
Nhưng thực tế, lúc này, đã ba tháng trôi qua kể từ khi lối vào Ma La Thiên đóng lại.
Trong ba tháng này, các vị Tiên Quân Nguyên Quân đã cùng thi triển thần thông, cơ hồ đã dùng hết thủ đoạn nhưng vẫn không thể mở được lối vào Ma La Thiên.
Thực tế, sau này cũng không có khả năng mở ra.
Sau khi Ma La Thiên bị phá giải, Càn Khôn Thiên La Nhãn bên trong bị hủy, thì liền ngừng vận hành.
Trước khi có người phá giải được toàn bộ bí tàng hai mươi tư tầng trời, tìm thấy toàn bộ đầu mối thao tác của Càn Khôn Luân, thì rất khó có khả năng khởi động lại.
Nói cách khác, cho dù đợi đến cả triệu năm sau, Ma La Thiên cũng không thể mở lại lần nữa.
Muốn dùng vũ lực phá vỡ từ bên ngoài cũng không thể được.
Không phải là do Càn Khôn Luân cứng đến mức thất đại Tiên Quân và một đám Nguyên Quân liên thủ cũng không thể phá nổi.
Mà là vì bên trong Càn Khôn Luân, những lối vào ở giữa những tiểu luân, thực ra chỉ là biểu tượng, mà thực sự là vô số những thế giới nhỏ, không gian nhỏ ẩn chứa bên trong Càn Khôn Luân, chỉ có khi đến một thời điểm cố định, khi cửa vào mở ra, thì cửa vào tiểu vòng phía ngoài mới có thể thực sự kết nối được với bên trong.
Vào lúc khác, cho dù phá vỡ cửa vào, đi vào cũng chỉ là một không gian không xác định nào đó.
Cửa vào không mở, thì không thể tìm được Ma La Thiên bên trong vô số thế giới, tiểu thiên địa.
Suy cho cùng, Tiên Minh bây giờ vẫn hiểu rất ít về Càn Khôn Luân, nếu không thì cũng không mất nhiều năm như vậy, mà vẫn chưa giải được quá một phần ba.
Nói cách khác, Chung Thanh, Ngao Cửu Thiên, Phượng Khuynh Tiên, tam đại tiên chủng mất tích bên trong Ma La Thiên, cùng với Nhân tộc thiên hộ Hồng Ngọc Thần, cơ hồ là không thể nào đi ra ngoài được nữa.
Ma La Thiên bị phá giải đúng là chuyện tốt.
Nhưng nếu phải dùng ba tiên chủng để đổi thì có lẽ không ai đồng ý.
Một lần mất đi ba tiên chủng, đây là tổn thất thê thảm chưa từng có từ khi Tiên Minh thế hệ mới được thành lập.
Nhất là một đám Chân Tiên của Nhân tộc, tất cả đều mặt mày đau thương.
Mặc dù không ít người có ấn tượng với Chung Thanh. . . Ừm, không tốt cho lắm.
Nhưng dù sao đây cũng là tiên chủng duy nhất của Nhân tộc trong mấy trăm vạn năm qua, hi vọng của tương lai.
Kết quả, từ lúc gia nhập Tiên Minh đến khi biến mất trong Ma La Thiên, trước sau tổng cộng mới có mấy tháng.
Đối với Nhân tộc mà nói, không nghi ngờ là sự thay đổi quá nhanh, khó có thể chấp nhận được.
Trong đám tiên, tiếng thở dài vang lên không ngừng.
Đặc biệt là Vũ Vi Trần.
Giờ phút này toàn thân hắn dường như già đi cả vạn tuổi, khí thế ỉu xìu.
"Tất cả đều là lỗi của ta!"
"Nếu không phải đêm hôm đó ta sơ suất, cho rằng tộc Thiên Nhân bày mưu tính kế ở chỗ này, lơ là không chịu rời đi sớm, để cho tộc Thiên Nhân sửa lại tên Hồng Ngọc Thần trở lại."
"Thì làm sao có thể thành ra cục diện như vậy?"
"Trách nhiệm đều ở ta, ta vốn nên chết tạ tội mới đúng. . . Cho dù ta muốn lấy thân thay thế, đổi Chung Thanh trở lại, cũng không còn cơ hội."
Bạn cần đăng nhập để bình luận