Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 807: Thiên ngoại thiên (length: 8199)

Không khí hiện trường, trong nháy mắt biến thành căng như dây cung.
Bất kể là người trên trời dưới đất, tất cả đều mắt sáng rực mà nhìn tình cảnh này, trong lòng có chút chờ mong, hai người trực tiếp đánh nhau.
Nếu hai bên có thể đánh cho lưỡng bại câu thương, bọn họ có lẽ có thể đục nước béo cò, thu hoạch được cơ hội ngon ăn.
Không thể phủ nhận, U Minh Đế Quân chính là điện chủ Phụng Thiên điện, tu vi Nhị Kiếp Đại Đế, thực lực cao cường, quyền cao chức trọng, bối cảnh thâm hậu.
Nếu là ở bình thường, những người có mặt ở đây, một người cũng không dám ngang nhiên trước mặt hắn.
Chẳng qua là, bảo vật trong bí cảnh, liên quan đến bí mật thành tiên.
Đều nói của cải làm động lòng người, bảo vật dụ dỗ hồn phách.
Lần này tiến vào bí cảnh Vẫn Tiên, ai mà không làm xong chuẩn bị chín chết một sống.
Trước lợi ích tuyệt đối, quả thật có thể khiến người ta quên sợ hãi trước cái chết.
Trong muôn vàn ánh mắt đổ dồn, U Minh Đế Quân nham hiểm đảo mắt nhìn mọi người một lượt.
Là một Nhị Kiếp Đại Đế, hắn cảm giác cực kỳ nhạy bén, trong nháy mắt đã biết được tâm tư của những người này.
Điều này khiến trong lòng hắn tức giận, càng thêm ba phần.
Đám người này, trong kế hoạch ban đầu của hắn, chỉ là đồ tế phẩm bồi bổ cho bí cảnh Tàn Tiên thôi.
Ai có thể ngờ được, sự tình phát triển, hết lần này đến lần khác vượt ngoài dự liệu của hắn.
Bí cảnh biến mất, ngược lại để đám kiến cỏ này thoát được một kiếp.
Hiện tại, lại còn dám đánh chủ ý lên người hắn.
Cái này, quả thực không thể tha thứ.
Đợi giết chết Chung Thanh, những người này hễ có một chút tâm tư dị dạng, một tên cũng đừng hòng chạy thoát.
Nhưng mà tranh đấu giữa các Đại Đế, tác động đến rất rộng, không cẩn thận, có thể hủy diệt toàn bộ Huyền Vực.
Tuy nhiên, hắn không coi mạng sống của những con kiến hôi này ra gì, sắp đặt cho bọn chúng tự tàn sát lẫn nhau cũng chẳng sao.
Nhưng nếu tự tay đồ sát quá nhiều sinh linh, sẽ tạo thành nhân quả lớn, bất lợi cho việc vượt qua tam tai cửu nạn sau này.
Hơn nữa, khó đảm bảo Chung Thanh không có thủ đoạn bảo mệnh chạy trốn, để phòng hắn chạy trốn, ngược lại không hay khi biến nơi này thành chiến trường chính.
Suy nghĩ một lát, U Minh Đế Quân ánh mắt sáng lên.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Chung Thanh.
"Mảnh Huyền Vực này quá nhỏ, không thể làm chiến trường chính cho chúng ta."
"Không biết, ngươi có dám, theo ta đến thiên ngoại thiên quyết chiến một trận!"
Thiên ngoại thiên, chính là một nơi kỳ lạ, bên trong tự thành một vùng không gian có thể chấp nhận cường giả cấp Đại Đế quyết đấu.
Hạ giới 3000 vực mặc dù lớn, nhưng sinh linh cấp bậc Đại Đế, sức phá hoại quá mức khủng khiếp.
Chút xíu là có thể hủy diệt rất nhiều đại vực.
Vì thế, ý chí của hạ giới, liền đặc biệt mở ra một nơi dành riêng cho cường giả cấp bậc Đại Đế chém giết tranh đấu.
Cho nên nơi này, không thuộc về bất cứ vực nào, tồn tại trong hư không không biết, lại được người đặt tên là thiên ngoại thiên!
U Minh Đế Quân, khiến Chung Thanh hơi ngẩn người.
Bởi vì hắn đến Trung Châu đã lâu như vậy, còn chưa từng nghe nói, Trung Châu có một nơi như vậy.
Điều này bộc lộ sự thiếu hụt của Chung Thanh.
Tuy nhiên hiện giờ thực lực của hắn rất mạnh, bảo vật trong tay cũng rất nhiều, nhưng dù sao thời gian hắn bước chân vào con đường tu hành, quá ngắn.
So với những cổ vật hễ động chút là sống vô số vạn năm mà nói, thậm chí ngay cả một phần nhỏ bé trong số lẻ của bọn chúng cũng không so được.
Rất nhiều thứ, hắn đều không rõ ràng, thậm chí hoàn toàn không có khái niệm.
Hồng Trần nữ đế một bên thấy Chung Thanh lộ vẻ nghi hoặc, liền khẽ tiếng giải thích cho Chung Thanh về nguyên do của thiên ngoại thiên.
Đây là nơi do ý chí tầng trời thứ nhất của Trung Châu lập ra, tuyệt đối công bằng chính trực, cho dù Phụng Thiên điện, được xưng là chủ nhân của 3000 vực hạ giới Trung Châu, cũng không thể hoàn toàn khống chế nơi này.
Đây là một chiến trường sinh tử khác thường, phàm người tiến vào bên trong, tất yếu phải có kẻ chết, chỉ có người còn sống, mới có thể đi ra khỏi thiên ngoại thiên.
Nghe được giải thích của Hồng Trần nữ đế, Chung Thanh đã có khái niệm cụ thể về cái gọi là thiên ngoại thiên này.
Đề nghị của đối phương, ngược lại là vừa đúng ý hắn.
Nếu đã đối đầu với cái gì Đế Quân này, hắn cũng sợ đối phương bỏ chạy mất.
Vì thế, Chung Thanh không chút do dự, trực tiếp đồng ý khiêu chiến của U Minh Đế Quân.
Trên bầu trời vô tận, một đám cường giả Đại Đế nghe được hai người muốn đến thiên ngoại thiên quyết chiến, bản năng nhíu mày.
Bởi vì thiên ngoại thiên này cũng không cố định, mà là luôn di động.
Hơn nữa, nơi này không thể quan sát đánh giá, không thể dò xét!
Điều này khiến tâm tư ngồi thu lợi của bọn hắn trở nên khó có thể thực hiện.
U Minh Đế Quân lại không để ý đến tâm tư của đám người.
Chỉ thấy hắn lật tay, trong tay trực tiếp xuất hiện một vật!
Đó là một phần chiến thư.
Chiến thư dài ba thước, rộng sáu tấc, toàn thân vàng rực, phía trên dày đặc các phù văn huyền ảo.
Hắn lấy thần niệm làm bút, ký tên mình lên chiến thư.
Ngay sau đó ném về phía Chung Thanh!
Chung Thanh ngắm nghía chiến thư trong tay như kim mà không phải kim, ngọc mà không phải ngọc, tựa như giấy mà không phải giấy, cũng không chút do dự, vẽ theo kiểu mẫu (*đồ lên vật có sẵn mà ra hình vẽ) tương tự ký tên của mình lên đó.
Khi Chung Thanh vừa ký tên, tựa như đã hoàn thành một nghi thức nào đó.
"Ông..."
Chiến thư rung lên, bộc phát ra một đạo ánh sáng Huyền Hoàng, tựa như đang dẫn đường cho điều gì.
Trong khoảnh khắc, tại nơi cuối của ánh sáng, mơ hồ có thể thấy một chiến trường cổ tỏa ra ý chí mênh mông!
Từ trên chiến trường cổ, bắn ra hai đạo quang mang, một đạo bắn về phía U Minh Đế Quân, đạo còn lại, bắn về phía Chung Thanh.
Để dẫn dắt bọn họ, hướng thiên ngoại thiên mà đi.
Trong sự quan sát của mọi người, bóng dáng của Chung Thanh và U Minh Đế Quân, chỉ trong chốc lát đã biến mất hoàn toàn ở cuối tầm mắt, trực tiếp bị truyền tống đến chiến trường của thiên ngoại thiên!
Mảnh chiến trường này vô cùng lớn, trải dài bao la, toàn thân tràn ngập những sợi khí hỗn độn.
Mang theo một cỗ hơi thở tang thương của tuế nguyệt.
Tựa như đã tồn tại qua vô số năm tháng xa xưa.
Toàn bộ chiến trường, không phải vật thật, mà do những quy tắc chí cao tạo nên.
Ở vài nơi có thể nhìn thấy dấu ấn tinh hồng, đó là vết máu rơi xuống đọng lại, tựa như thiên cổ bất diệt, vạn cổ không rời, từ trong máu, tản ra một cỗ chiến ý cường đại.
Như có những anh linh bất diệt đang gào thét, những Thần Ma viễn cổ đang chinh chiến.
Đứng trên chiến trường, tâm thần mỗi người sẽ vô thức bị ảnh hưởng bởi cỗ chiến ý cường đại này, máu huyết càng sôi trào, có loại dục vọng muốn chiến đấu với trời đất.
"Đây, đây là chiến trường của thiên ngoại thiên sao? Quả nhiên bất phàm!"
Chung Thanh chăm chú nhìn ra bốn phía.
Trong lòng hơi kinh ngạc.
Đối diện với Chung Thanh, U Minh Đế Quân trong mắt lóe lên từng tia khát máu.
"Chung Thanh, ngươi có thể chôn xác ở mảnh đất này, coi như cũng là chết đúng chỗ!"
"Còn có gì di ngôn, cứ việc nói ra."
"Xem như ngươi đã hiến tế bảo vật bí cảnh cho bản đế, có lẽ bản đế sẽ nổi lòng từ bi, giúp ngươi thực hiện cũng không biết chừng."
Trong lời nói, lộ rõ sự tự tin tuyệt đối vào sức mạnh của bản thân.
Rất hiển nhiên, hắn cho rằng, một khi đã đến chiến trường thiên ngoại thiên này, tất cả, đều sẽ kết thúc.
Mặc dù trên đường đã xảy ra nhiều biến cố như vậy, hắn, cũng sẽ là người mỉm cười sau cuối.
"Bớt nói nhảm!"
"Động thủ đi!"
Chung Thanh hít sâu một hơi, âm thầm tụ lực.
"Ha ha!"
U Minh Đế Quân cười lạnh một tiếng, sát cơ trong mắt cuồn cuộn, mang theo từng tia sát khí đang tràn ngập.
"Trước cho ngươi cơ hội ngươi không cần."
"Hiện tại, để ngươi nếm thử, đại sát khí mà bản đế chuẩn bị cho ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận