Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 287: Thân phận chân thật (length: 9868)

Ngay lúc đó!
Bên trong Ma thành, có một vị khách không mời mà đến!
Nàng này khoác lên mình bộ đồ Thúy Hồng, thoạt nhìn như kiểu ăn mặc của nha hoàn, nhưng khí chất lại phi phàm.
Dáng người cao ráo, uyển chuyển yêu kiều, lạnh lùng như tiên.
Đây là một người mạnh mẽ thuộc hàng top.
Hắn tựa như một tiên nữ đang đi lại chốn nhân gian, siêu phàm thoát tục.
Khí thế cực kỳ mạnh, cho dù cường giả tam dương gặp cũng không khỏi cảm thấy kinh hãi e ngại.
"Người này là ai?"
Có người nhìn lên trời, thấy người phụ nữ không kiêng nể gì cả, mạnh mẽ xông đến liền vội sợ hãi nói.
Cái dáng người kia chỉ là nhìn thoáng qua từ xa, mà lại có một cảm giác thần hồn bị thiêu đốt nóng rực.
"Không biết!"
"Ở Bắc Vực, hình như không có người này!"
"Chân Ma truyền thừa xuất hiện, quả nhiên là dẫn đến các loại yêu ma quỷ quái, hình như ngay cả cường giả ở bên ngoài Bắc Vực cũng bị thu hút đến đây."
Trong lúc mọi người ồn ào bàn tán, vị tiên nữ lạnh lùng như băng kia như tia chớp lướt đi, cuối cùng đến một thác nước.
"Tiểu thư!"
Nàng dừng lại trước mặt Hỏa Linh Nhi, đầy kinh ngạc vui mừng nói.
Thấy người đến, Hỏa Linh Nhi lộ vẻ vui mừng.
"Tiểu Thúy, sao ngươi lại tới đây?"
Bên hàn đàm tĩnh mịch, người con gái được Hỏa Linh Nhi gọi là Tiểu Thúy cung kính đứng một bên.
Vẻ mặt đầy ưu tư nói: "Tiểu thư, khoảng thời gian này người chơi cũng đủ rồi, cũng nên theo nô tỳ về thôi!"
"Nếu để lão gia biết ta tự ý để tiểu thư đi ra ngoài, sẽ chặt chân nô tỳ đấy!"
Hỏa Linh Nhi vung tay lên, đâu còn vẻ thục nữ ngại ngùng lúc trước, mà ngược lại bá đạo nói: "Sợ cái gì? Cha ta thương ta nhất."
"Chỉ cần ta van xin ông ấy, chắc chắn cha ta sẽ không làm khó ngươi."
"Hơn nữa, ngươi dù sao cũng là bát mục hộ pháp của Khương gia, sau này cũng là một trong đế vệ."
"Cha ta sao nỡ bẻ gãy chân của ngươi."
Thúy nhi, tên thật là Khương Thúy!
Đến từ một gia tộc Thượng Cổ.
Người được nàng gọi là tiểu thư Hỏa Linh Nhi, tự nhiên cũng xuất thân từ gia tộc đó.
Hỏa Linh Nhi chỉ là tên gọi ở nhà, tên thật của nàng là — — Khương Linh Nhi!
Thấy tiểu thư nhà mình không chịu theo mình trở về, trong mắt Khương Thúy lộ rõ vẻ bất lực.
"Tiểu thư, Bắc Vực này có gì vui chứ!"
"Người là Chân Hoàng cao cao tại thượng, nhìn toàn bộ người Bắc Vực, chẳng qua cũng chỉ là một đám gà đất mà thôi."
"Thanh Long sao có thể rơi vào ổ rắn? Chân Hoàng sao lại chơi với đám gà?"
"Người làm vậy không phải chán sao! Hơn nữa còn hóa trang thành dáng vẻ xấu xí như thế này."
Nói thật, Hỏa Linh Nhi ngoại hình không hề xấu, thậm chí còn mang ba phần linh động.
Nhưng Khương Thúy lớn lên cùng nàng từ nhỏ, từng được chứng kiến dung mạo khuynh nước khuynh thành của nàng.
So hai cái vẻ ngoài này thì thấy, diện mạo lúc này của Hỏa Linh Nhi, trong mắt nàng, không phải quá xấu thì là gì.
Hỏa Linh Nhi nghe vậy, cười khanh khách nói.
"Thúy nhi, ngươi không hiểu!"
"Bắc Vực này, rất là có ý!"
"Ta chỉ là muốn giả heo ăn thịt hổ, cuối cùng sẽ khiến mọi người kinh diễm."
"Đáng ghét nhất là, rất vất vả mới chọn được mục tiêu, lại bị hắn khiến cho kinh diễm."
"Chuyện này, nếu không đòi lại được, ta nói gì cũng không chịu rời đi."
Lời này khiến Khương Thúy giật mình.
Tiểu thư nhà mình là người như thế nào chứ?
Ánh mắt và thân phận đều cao đến đáng sợ.
Nhìn khắp Bắc Vực này, đáng lý ra không ai có thể lọt vào mắt nàng mới phải.
Vậy mà bây giờ nàng nói, nàng đã bị người làm kinh diễm.
Việc này vừa làm nàng ngạc nhiên vừa không khỏi sinh ra một tia hiếu kỳ.
"Tiểu thư, đối phương là ai vậy?"
Hỏa Linh Nhi chớp mắt, rồi kể cho Khương Thúy nghe về chuyện mình quen biết Chung Thanh.
Nghe Chung Thanh chưa đến 20 tuổi mà đã có thể thành lập được một thế lực hùng mạnh, tiêu diệt Phục Vương điện, một trong tứ đại siêu nhiên thế lực ở Bắc Vực, đánh giết người của Thiên Tông, khiến Cự Nhãn Chi Chủ phải e dè, Khương Thúy cũng không khỏi hơi động lòng.
Đương nhiên, chỉ có vậy thôi.
Trong Khương gia, người còn kinh diễm hơn như vậy không phải không có, thậm chí còn không ít.
Trong số đó không thiếu những người tiên nhân chuyển thế, Chí Tôn tái sinh, hậu nhân Đại Đế.
Mỗi một người đều là những kẻ phá vỡ xiềng xích thế tục, vượt trên lẽ thường.
Những gì Chung Thanh thể hiện, cũng chỉ khiến nàng đánh giá cao lên đôi chút mà thôi.
Lúc này, Hỏa Linh Nhi lộ ra vẻ vô cùng phấn khởi và hớn hở.
"Tiểu Thúy, ta giả làm tán tu trà trộn vào sau lưng Tiểu Thanh Thanh, cho đến giờ, hắn vẫn hoàn toàn không phát hiện thân phận của ta, cũng không để ý đến bất thường của ta."
"Kỹ năng hóa trang và diễn xuất này của ta lợi hại chứ!"
Khương Thúy lộ vẻ hơi kỳ lạ.
Đôi khi nàng thật không hiểu nổi mạch não của tiểu thư nhà mình.
Rõ ràng có bối cảnh và quan hệ cực kỳ tốt, chỉ cần nàng muốn, bằng vào sức mạnh của Khương gia, nàng có thể cả đời không phải lo lắng, một đường đi đến đỉnh cao mà người khác tu luyện cả đời cũng chỉ có thể ngưỡng vọng.
Nhưng hết lần này tới lần khác, mối quan tâm của nàng lại khác người thường.
Gia thế tốt như vậy lại không khoe, ngược lại đi khoe khoang kỹ xảo của mình.
Quả nhiên vẫn là tiểu thư của nàng.
Thấy Hỏa Linh Nhi đang định kể công, khoe mẽ.
Khương Thúy chỉ có thể phối hợp khen Hỏa Linh Nhi một hồi.
"Diễn xuất của tiểu thư xưa nay vốn đã rất tự nhiên, giống như thật, đạt tới mức độ xưa nay chưa từng có, kinh thiên động địa, khiếp quỷ thần."
"Thật khiến cho Tiểu Thúy mở mang tầm mắt, không kịp đuổi theo."
Lời khen này, khá hời hợt, rất là tùy tiện, nhưng không biết vì sao, Hỏa Linh Nhi lại rất thích.
Nghe xong đôi mắt to tròn như ngọc của nàng tràn đầy vui mừng và ý cười.
Hai người vừa nói chuyện vừa tán gẫu, Hỏa Linh Nhi bỗng nhớ ra điều gì đó.
"À phải, Thúy nhi ngoan, trên người ngươi có mang mê đế tán không?"
Câu này khiến Khương Thúy ngẩn người.
Vô thức hỏi: "Tiểu thư muốn mê đế tán làm gì?"
Cũng không trách nàng hỏi như vậy.
Mê đế tán là đồ chơi khá cao cấp.
Đúng là một thứ trọng bảo hiếm có.
Ngay cả Đại Đế cũng có thể bị mê choáng.
Nếu đốt lên thành khói, toàn bộ sinh linh Bắc Vực đều có thể bị đánh ngã.
Công hiệu vô cùng đáng sợ và bá đạo.
Đương nhiên không phải nàng lo cho người Bắc Vực.
Thậm chí, chỉ cần tiểu thư thích, giết sạch người Bắc Vực cũng không sao.
Nhưng nàng sợ Hỏa Linh Nhi không kiểm soát được chừng mực, cuối cùng lại làm tổn thương mình.
Hỏa Linh Nhi không đáp trực tiếp, mà tràn đầy hứng khởi nói: "Nói như vậy là ngươi có mang theo."
"Nhanh lên, cho ta một chút!"
"Lần trước muốn ngủ Tiểu Thanh Thanh, nhưng thể chất hắn khá đặc biệt, lần trước ta dùng Thánh Linh tán mà hắn không sao."
"Hôm nay, có nói gì ta cũng không thể để hắn, thoát khỏi lòng bàn tay ta!"
Nói rồi nàng nắm tay lại, đôi mắt sáng lấp lánh, rực rỡ đến đáng sợ.
Hiển nhiên đây chính là một cô lưu manh.
Khiến Khương Thúy đổ mồ hôi trán.
Tiểu thư nhà mình, từ khi nào đã trở nên cuồng dại như vậy?
Nàng do dự một chút rồi cẩn thận khuyên nhủ: "Tiểu thư, dù sao thì hắn cũng là một thổ dân, cho dù có bất phàm đến đâu, cũng không xứng với thân phận cao quý của người."
"Đúng là trong tộc có Loạn Thiên Đấu Địa Thần Thuật, cần phải mất trinh mới có thể tu luyện."
"Nhưng trong tộc người giỏi vô số, chưa nói đồng tộc, trong mấy gia tộc Thượng Cổ lớn cũng có vài kẻ kinh khủng, sao người lại phải trao thân thể quý báu cho một tên thổ dân như vậy?"
Hỏa Linh Nhi tức giận trừng Khương Thúy một cái.
"Thúy nhi, về sau đừng bao giờ nói những lời như vậy nữa."
"Ngàn vàng khó mua ta vui vẻ."
"Những người đó dù có thân phận cao quý đến đâu thì sao chứ? Chẳng lẽ lại so với ta còn cao quý hơn à."
"Hơn nữa, Tiểu Thanh Thanh không phải thổ dân ở Bắc Vực!"
"Hắn đến từ Đông Vực!"
Hỏa Linh Nhi nói rất nghiêm túc, còn Khương Thúy thì lại trợn tròn mắt kinh ngạc!
Đông Vực, nơi đó còn kém xa Bắc Vực!
Nếu như nói, trong mắt nàng, Bắc Vực chỉ là một vùng nước nông.
Thì Đông Vực chẳng khác gì một cái hố rác.
Hoàn toàn không đáng kể.
Nàng có ý muốn khuyên thêm vài câu, nhưng nhìn ánh mắt sáng rực của Hỏa Linh Nhi, giống như đã hạ quyết tâm.
Khương Thúy há hốc mồm, cuối cùng chọn im lặng.
Tiểu thư nói cũng đúng.
Với thân phận và địa vị của nàng, trên đời này thật khó tìm được người có thể sánh ngang.
Khi thân phận đạt đến một mức độ nhất định, môn đăng hộ đối ý chỉ cũng có, mà không có cũng chẳng sao.
Nhưng khi thân phận cao hơn quá nhiều, thì cái gọi là ràng buộc cũng sẽ giống như vật có hay không cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa, với tuổi của tiểu thư bây giờ, cũng là thời điểm thích hợp nhất để tu luyện Loạn Thiên Đấu Địa Thuật.
Nàng lựa chọn người nào để giao hợp, với thân phận là một nha hoàn, nàng thật không có quyền lên tiếng.
Cuối cùng, dưới yêu cầu mạnh mẽ của Hỏa Linh Nhi, Khương Thúy đành phải đưa mê đế tán cho nàng.
Đồng thời trịnh trọng dặn dò: "Tiểu thư, công hiệu của mê đế tán rất bá đạo, nhất định phải cẩn thận khi dùng."
"Đi đi!"
Hỏa Linh Nhi thờ ơ phẩy tay.
"Thúy nhi, ngươi lui xuống trước đi, Tiểu Thanh Thanh chắc sắp về rồi."
"Nhưng đừng để hắn phát hiện ra ngươi, sẽ lỡ dở đại sự của ta đấy."
Nói xong, nàng lộ vẻ mong chờ nhìn ra xa.
Nụ cười trên khóe miệng dần dần trở nên biến thái.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận