Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 896: Lâm Phong một bàn tay (length: 7934)

Lúc này Lâm Phong còn đang chìm đắm trong sự phấn khích.
Một luồng sức mạnh khổng lồ khó có thể tưởng tượng đang lưu chuyển bên trong cơ thể hắn.
Đó không phải là sức mạnh vừa mới đột phá Chuẩn Đế cảnh.
Mà chính là sức mạnh mà Chung Thanh vừa quán chú cho hắn tại Phục Vân viện.
"Đồ nhi, cho dù là đột phá đến Chuẩn Đế, thực lực hiện tại của ngươi vẫn còn quá yếu."
"Đây là một phần nhỏ lực lượng của vi sư, với cảnh giới hiện tại của ngươi, chắc đủ để tiếp nhận."
Hồi tưởng lại lời nói mà Chung Thanh đã cười nhạt nói trước khi đi: "Sau này, cũng nên ra dáng sư huynh một chút."
Lâm Phong vô cùng phấn chấn.
Hắn có thể cảm nhận được, lực lượng mà Chung Thanh quán chú, mạnh hơn rất nhiều so với tu vi Chuẩn Đế.
Chỉ là rốt cuộc mạnh đến mức nào, chính hắn cũng không thể đo đếm được.
Đương nhiên, trong tông có rất nhiều cường giả, nhưng chẳng hiểu vì sao, trước khi đi sư tôn đã cảnh cáo hắn, bảo hắn đừng tùy tiện cùng các sư đệ khác trong Lưu Quang tông luận bàn.
Cho nên sau khi tiếp nhận quán chú, hắn mới quyết định trực tiếp rời tông, tìm một cơ hội để thử một phen.
Đang lúc Lâm Phong suy nghĩ xem nên đi đâu để tung hoành, có nên học theo mấy sư đệ, nhận đồ tôn cho sư phụ không thì, đột nhiên, hắn nghe thấy một tràng tiếng cười âm trầm quái dị từ phía sau lưng truyền đến.
Hắn vừa quay đầu lại, đã thấy một đạo hư ảnh hơi mờ, tỏa ra khí tức kinh khủng vô biên, mặt mày nhăn nhó nhe răng cười, đang nhào về phía mình, miệng còn la hét gì đó.
"Ngọa Tào!"
Hình ảnh này quá kinh dị, lại đến quá đột ngột, dù tâm lý Lâm Phong không yếu, vẫn giật mình kêu lên.
Cũng chính vì hoảng hốt đó mà hư ảnh đã nhào đến trước mặt hắn, một luồng khí lạnh thấu xương ập tới.
Lâm Phong gần như theo bản năng vung một chưởng ra.
Một chưởng này hắn không hề nương tay, luồng sức mạnh trong cơ thể hắn trong nháy mắt theo đó trút xuống.
Khi bàn tay chạm vào hư ảnh, trong nháy mắt hắn thấy nụ cười nhăn nhó trên mặt đối phương chuyển sang kinh hãi.
"Không, làm sao có thể..."
Tiếng kêu thảm thiết chỉ kịp phát ra một nửa.
Sau đó, một tiếng phù nhẹ nhàng vang lên.
Phảng phất như tiếng xì hơi của bóng cao su.
Hư ảnh khí thế hung hăng kia, tựa như một bọt biển, bị Lâm Phong một chưởng đánh tan.
Ầm ầm!
Tiếp theo đó, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Kinh thiên động địa, không chỉ là một từ hình dung.
Mà là thiên địa bốn phía đang rung chuyển thật sự.
Cùng lúc đó, một đám người vừa mới đột phá Đại Đế và Ngụy Tiên trong Lưu Quang tông đang hớn hở trao đổi với nhau.
Đột nhiên, một tiếng ầm ầm vang lên, cùng với đó là một luồng ba động lực lượng vô cùng kinh khủng, từ bên ngoài tông truyền đến.
Khí tức kinh khủng này, khiến không gian xung quanh cũng không chịu nổi, sinh ra những vết nứt nhỏ.
"Tình huống thế nào, địch tập kích?"
Mọi người kinh hãi.
Bây giờ ở linh địa này, còn ai dám đến Lưu Quang tông gây sự?
Chung Thanh trong tông cũng nhận thấy luồng ba động lực lượng này, nhưng hắn lại không hề ngạc nhiên, cảm nhận được khí tức này, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười.
Bên ngoài Phục Vân viện, một đám Đại Đế, Ngụy Tiên Lưu Quang tông bị kinh động, đồng loạt xông ra Lưu Quang tông, chuẩn bị nghênh địch.
Tuy cảm nhận được luồng sức mạnh này vô cùng đáng sợ, nhưng trong tay họ có tiên khí, phía sau còn có Lưu Quang tông và sư tôn Chung Thanh.
Cho nên bọn họ rất hăng hái, không hề e ngại.
Dù vậy, khi mọi người xông ra tông môn, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, cũng đều ngây người.
Xung quanh Lưu Quang tông, ngoài phía nam là thành trì ra thì ba mặt còn lại đều được núi non vây quanh, với hàng nghìn vạn dặm núi non trùng điệp bao bọc.
Mà lúc này, ba mặt núi đó chỉ còn lại hai mặt.
Bởi vì toàn bộ dãy núi phía đông bắc trong phạm vi mấy trăm vạn dặm đã biến mất.
Thay vào đó là một thung lũng vô cùng lớn, người thị lực kém còn không nhìn thấy giới hạn.
Mà ở mép thung lũng, có một bóng người đang đứng.
"Là người này làm?"
Dù tay cầm tiên khí, mọi người vẫn thấy da đầu tê dại.
Phải biết đây không phải là hạ giới, mà là nhị trọng thiên.
Pháp tắc thiên địa nơi này vô cùng kiên cố, một Ngụy Tiên bình thường có dốc hết sức cũng khó mà phá hủy mấy chục vạn dặm sơn hà.
Còn uy lực phá hoại kinh khủng trước mắt, dù Huyết Thi lão tổ Ngụy Tiên tứ chuyển nhìn vào cũng kinh hồn bạt vía.
Trong khi mọi người đang tâm thần bất định thì đột nhiên có người kêu lên.
"A, đây không phải đại sư huynh sao?"
Mọi người nhìn theo, lúc này mới phát hiện, bóng người ở mép thung lũng, không ai khác, chính là đại đệ tử của sư tôn Chung Thanh, Lâm Phong.
Giờ phút này, Lâm Phong đang đứng ngây ra đó, nhìn chằm chằm vào bàn tay mình.
Nghe tiếng mọi người gọi, hắn mới hoàn hồn, nhìn thung lũng trước mặt, giật mình.
"Ừm... Sao mọi người đều tới vậy?"
Mọi người nhìn nhau, trong lòng kinh hãi.
Chẳng lẽ cú đánh kinh khủng vô biên kia, là do đại sư huynh gây ra?
Hắn không phải Chí Tôn sao... à, sao đã thành Chuẩn Đế rồi?
Trong khoảnh khắc, mọi người chỉ cảm thấy đầu óc hơi treo máy.
Chí Tôn đại biến thành Chuẩn Đế đã khiến người ta ngạc nhiên lắm rồi, Chuẩn Đế có thể tung ra một chiêu có uy lực thế này ở nhị trọng thiên càng kỳ quái hơn.
"Đại sư huynh, đây là do ngài... không, là do huynh ra tay à?"
Đứng phía trước Đấu Đế thận trọng hỏi.
Lâm Phong nhìn bàn tay mình, khóe miệng giật giật.
"Hình như... Không cẩn thận ra tay hơi nặng quá."
Hắn cũng vừa hoảng hốt vừa nghĩ mà sợ.
Hoảng hốt vì không ngờ mình có thể tung ra sức mạnh kinh khủng như vậy, có chút khó tin.
Còn nghĩ mà sợ, thì vì vừa rồi mình lỡ tay, may mà hướng về phía đông.
Nếu như lệch về phía nam một chút thì chẳng phải toàn bộ Lưu Quang tông sẽ bay màu hay sao?
Sư tôn à, người nói cái này của người, thật chỉ là một phần nhỏ lực lượng thôi sao?
Mà vừa rồi cái hư ảnh đó rốt cuộc là thứ gì?
Vì bị một chưởng đánh tan thành tro nên căn bản không kịp nhìn kỹ nữa.
Từ hôm nay trở đi, trên dưới Lưu Quang tông, không còn ai dám xem thường vị đệ tử chân truyền của sư tôn này nữa.
Không ít người sau khi kinh ngạc, đều thầm mừng trong lòng.
May mà trước đây không vì tu vi mà khinh miệt vị đại sư huynh này.
Bằng không, nhìn thung lũng vô biên này mà xem...
Quả nhiên không hổ là người có thể trở thành đệ tử chân truyền của sư tôn.
...
Mọi người Lưu Quang tông vừa kinh ngạc trước hành động của Lâm Phong, đồng thời.
Ở nơi xa ngoài vô tận sơn hà.
Tại tổng bộ của Thượng Thanh Tiên Môn.
Tông chủ Thượng Thanh Tiên Môn Lăng Thiên bỗng mở mắt.
Hôm nay không hiểu sao hắn luôn cảm thấy bất an, tĩnh tọa tu luyện cũng không thể tập trung, như thể sắp có chuyện chẳng lành.
Cảm giác này, hắn không nhớ đã bao nhiêu năm chưa từng có.
Nhưng thực lực của Thượng Thanh Tiên Môn hắn, địa vị vững như núi, có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Chẳng lẽ có chuyện với Cửu trưởng lão?
Nhưng chỉ là giải quyết một người từ hạ giới đến, có thể xảy ra bất trắc được sao?
Trong khi hắn đang nghĩ ngợi như vậy, một giọng nói hoảng hốt đột ngột vang lên từ ngoài điện.
"Tông chủ! Không xong rồi!"
"Cửu trưởng lão... hồn bài của ngài ấy đã vỡ tan!"
Lăng Thiên toàn thân run lên.
"Ngươi nói cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận