Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 587: Làm cho người ngạt thở mà đáng sợ sự thực (length: 8173)

Trong đại điện, tiếng nghị luận nổi lên khắp nơi, ồn ào không ngớt.
Lăng Vô Song vừa thốt ra một tin tức quá sức kinh ngạc.
Nếu việc này là thật, thì thật sự quá sức tưởng tượng.
Một tông môn có thể nuôi dưỡng Kỳ Lân, nuôi dưỡng hơn trăm đệ tử có Tiên Thiên Đạo Thể, không cần nghĩ cũng biết là siêu phàm đến mức nào.
Nhưng một tông môn như vậy, tại sao lại tọa lạc ở nơi góc khuất như Hỗn Loạn chi địa.
Hiện tại, mọi người chia thành ba phe.
Một phe cho rằng Tiệt Thiên giáo được Thiên Đạo chiếu cố, gặp nguy nan như vậy lại có thể gặp được thế lực siêu nhiên như thế. Chỉ cần mời được họ đến, Tiệt Thiên giáo sẽ được cứu.
Một phe khác cho rằng, trên đời không thể có tông môn siêu nhiên đến vậy, không tin Lăng Vô Song nói dối, nhưng rất có thể hắn vô tình rơi vào một loại ảo cảnh.
Và ảo cảnh này, chân thật đến mức chính hắn cũng không nhận ra.
Phe này chiếm đến tám phần tổng số người trong tông môn.
Còn một phe, ôm thái độ nghi ngờ về Lăng Vô Song.
Hai bên cứ thế tranh luận, ai cũng không thể thuyết phục được ai.
Lăng Vô Song thấy vậy, có chút bất đắc dĩ.
Hắn biết tin tức này quá kinh người, các trưởng bối trong tông môn khó có thể tiếp nhận.
Nhưng không ngờ sẽ tạo thành tình cảnh như bây giờ.
Nhưng hắn rất hiểu tâm trạng của họ.
Nếu không tận mắt chứng kiến, hắn cũng cảm thấy việc này quá hoang đường.
Nhưng giờ nguy cơ diệt môn đã ở trước mắt, cứ tranh luận như vậy không phải cách.
Hắn suy nghĩ một lát rồi nói với đám cao tầng của tông môn.
"Các vị sư thúc, sư bá, nghe ta nói một lời."
Lăng Vô Song trong tông môn vẫn có chút địa vị.
Lời này vừa ra, tiếng ồn ào im bặt, mọi ánh mắt đều dồn vào hắn.
Đợi đến khi mọi người không còn tranh luận, không gian yên tĩnh trở lại, Lăng Vô Song mới nói.
"Bây giờ tông môn đang gặp đại địch, chúng ta cần phải đồng lòng, đoàn kết nhất trí."
"Vô Song biết, những gì ta nói quá mức hù dọa."
"Nhưng tai nghe không bằng mắt thấy."
"Nếu các vị sư thúc, sư bá cho rằng Vô Song bị trúng ảo cảnh, thì cứ tự mình đi cầu chứng."
"Chứ không nên lãng phí thời gian vào những cuộc tranh luận vô nghĩa này."
"Đợi tự mình kiểm chứng những gì Vô Song nói, rồi hãy bàn tiếp dự định."
"Như vậy có được không?"
Lời này vừa ra, ngay lập tức nhận được sự đồng tình.
Mặc kệ chuyện này có thật hay không.
Thì hôm nay, biểu hiện của Lăng Vô Song, gặp chuyện trầm ổn, bình tĩnh, mạch lạc rõ ràng, làm việc đâu ra đấy, có thể chứng minh hắn đủ sức gánh vác trọng trách Tiệt Thiên giáo.
Lúc này, phó giáo chủ Lạc Vô Ngân lên tiếng.
"Lời Vô Song có lý."
"Lão phu nguyện đến Hỗn Loạn chi địa tìm hiểu hư thực, không biết ai muốn cùng ta đi?"
Đám trưởng lão cao tầng có vẻ hơi rục rịch.
Nhưng cân nhắc đến tông môn cần người trấn thủ, sau cùng, sau khi bàn bạc, tổng cộng có mười người đi cùng.
Họ không chút chậm trễ, sau khi cáo biệt mọi người liền lên đường đến Hỗn Loạn chi địa.
...
Hồn Thiên thành!
Đây là thành lớn nhất trong lãnh địa của Phượng Vũ tông!
Một năm nay, theo sự phát triển lớn mạnh không ngừng của Phượng Vũ tông, địa vị và quy mô của toàn bộ Hồn Thiên thành cũng như diều gặp gió.
Đến nay, toàn bộ thành đã có thể chứa được mấy chục triệu người.
Nơi này cũng là chỗ đệ tử Phượng Vũ tông thường lui tới để mua sắm đồ dùng sinh hoạt, uống rượu vui đùa.
Trong một tửu lâu!
Người vào kẻ ra không ngớt, tiếng nói cười không dứt.
Trên một chiếc bàn dài, có mấy đệ tử Phượng Vũ tông đang uống rượu oẳn tù tì.
"Trần sư huynh được nhận vào Thiên Đạo viện, thành đệ tử Thiên Đạo viện, quả là đáng mừng!"
"Có sư phụ dạy dỗ, chắc chắn sẽ có tên trên Thiên Đạo bảng!"
Một thanh niên chúc mừng người đang ngồi ở vị trí chủ tọa, được gọi là Trần sư huynh.
Người này tên Trần Vọng.
Mấy người vốn xuất thân cùng một tông môn, là sư huynh đệ, sau này tông môn của họ sáp nhập vào Phượng Vũ tông, lại trở thành sư huynh đệ, mối quan hệ coi như càng thêm thân thiết.
Trần Vọng uống rượu, lắc đầu.
"Sư đệ quá khen rồi."
"Thiên Đạo bảng, có thể lên 1 vạn người, riêng đệ tử Thiên Đạo viện đã có hơn 1 vạn."
"Thiên phú của ta, trong Thiên Đạo viện căn bản không tính là xuất chúng, muốn lên bảng, độ khó không hề nhỏ."
Cách bàn của Trần Vọng không xa, có hơn chục người.
Những người này, không ai khác chính là đám Lạc Vô Ngân của Tiệt Thiên giáo, đến đây để tìm hiểu về Phượng Vũ tông theo lời Lăng Vô Song.
Họ đến Hỗn Loạn chi địa, không vội đến Phượng Vũ tông.
Trạm đầu tiên là đến Hồn Thiên thành.
Họ muốn nghe ngóng từ những người xung quanh, để biết Phượng Vũ tông là một tông môn như thế nào.
Chỉ là vừa mới vào tửu lâu ngồi xuống, chưa kịp gọi món, đã nghe được cuộc đối thoại này.
Điều này khiến mấy người cảm thấy rất lạ lùng.
Theo lý mà nói, Thiên Đạo bảng là một thứ gì đó cực kỳ cao siêu.
Không phải thế lực Tôn giả cảnh, thì đến tư cách tham gia cho vui cũng không có.
Mà giờ họ tùy tiện vào tửu lâu, vậy mà lại nghe có người, nói với giọng điệu như thể bản thân mình có cơ hội lên Thiên Đạo bảng?
Chẳng phải điều đó có nghĩa là, hắn tự cho mình có tư cách chạm vào Thiên Đạo bảng sao?
"Lão phu muốn xem, hắn rốt cuộc có thực lực gì? Mà dám cho rằng mình có tư cách mơ tưởng Thiên Đạo bảng."
Đại trưởng lão Ninh Tiếu chỉ cảm thấy Trần Vọng quá mức khuếch đại, cái bảng đó đâu phải ai muốn lên là lên được.
Chỉ là khi ông mở pháp nhãn, quét qua người Trần Vọng, cả người lập tức ngây người.
Ông đã nhìn thấy gì vậy?
Tiên Thiên Đạo Thể!
Lại còn nắm giữ mười...mười đạo Tiên Thiên Đạo Ấn Tiên Thiên Đạo Thể.
Mọi người thấy ông như vậy, đều không hiểu chuyện gì.
Tò mò nhìn theo về phía Trần Vọng.
Sau đó, phó giáo chủ Lạc Vô Ngân đang uống rượu lập tức phun hết ra ngoài.
Mấy vị trưởng lão trừng mắt, vuốt râu, thậm chí có người lồng ngực phập phồng không ngừng, cả người cảm giác muốn nứt toác.
Dù họ chuyến này là để tìm hiểu hư thực Phượng Vũ tông, cũng có chút chuẩn bị tâm lý.
Nhưng bây giờ, vừa mới ngồi xuống tửu lâu, đã thấy một người có mười đạo Tiên Thiên Đạo Ấn Tiên Thiên Đạo Thể.
Có cần phải quá kinh ngạc, có cần phải kích thích đến vậy không.
Giờ phút này, khi liên tưởng đến những lời vừa rồi hắn nói, mọi người đều cảm thấy kinh hãi.
Một người có mười đạo Tiên Thiên Đạo Ấn Tiên Thiên Đạo Thể, một yêu nghiệt vô thượng như vậy, lại nói mình thiên tư bình thường ở cái Thiên Đạo viện gì đó?
Thậm chí còn không có tư cách lên bảng?
Còn nói, Thiên Đạo viện có hơn 1 vạn đệ tử.
Chẳng lẽ là?
Giờ khắc này, mọi người chỉ cảm thấy trái tim mình như bị một sức mạnh vô hình nào đó níu chặt.
Lạc Vô Ngân và đại trưởng lão nhìn nhau, chỉ cảm thấy râu của đối phương cũng đang run lên.
Trong đầu hiện lên một sự thật đáng sợ đến nghẹt thở.
Hơn 1 vạn đệ tử của Thiên Đạo viện, đều là những người có mười đạo Tiên Thiên Đạo Ấn Tiên Thiên Đạo Thể?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận