Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 481: Vẫn là một bàn tay (length: 8469)

Trầm Kim Khoát ngây người ra, hắn cười khẩy một tiếng.
"Ngươi đúng là ếch ngồi đáy giếng, có phải hoàn toàn không nhìn thấu cảnh giới của ta hay không?"
"Dám nói những lời này với ta, ngươi thật đúng là gan lớn!"
Từ đầu đến giờ luôn giữ tính cách ôn hòa, đây là lần đầu tiên Trầm Kim Khoát cảm thấy tâm trạng xao động.
Đám người ở Hỗn Loạn chi địa này.
Có phải thật sự không sợ chết hay không?
Quả đúng là người không biết thì không sợ!
Hắn giơ tay lên, nhìn Chung Thanh bằng ánh mắt của kẻ đang nhìn người chết.
Vừa phất tay, không gian xung quanh Trầm Kim Khoát liền bắt đầu vặn vẹo.
Phượng Bất Quần đứng gần đó không chút do dự lùi lại phía sau, thậm chí tiện tay ném đám sư đệ ở gần đó đi.
Hắn tin sư phụ mình, nhưng hắn càng tin vào thực lực của mình, so với Tôn Giả cảnh, thực lực của hắn đúng là một xoa là chết!
Vèo vèo vèo!
Trong nháy mắt, bên ngoài sơn môn chỉ còn lại Chung Thanh và Trầm Kim Khoát ngồi trên lưng Thiên Mã.
Đám đệ tử còn lại của sơn môn thì đã lùi vào bên trong, đứng từ xa quan sát.
Trong tầm mắt của mọi người.
Trầm Kim Khoát ngồi trên lưng Thiên Mã, không gian xung quanh tựa như bị xé rách.
Gió lốc, sấm sét, lửa dữ, nước đen.
Các loại nguyên tố hỗn loạn vần vũ quanh người Trầm Kim Khoát.
"Con kiến hôi, ngươi biết gì về Tôn Giả cảnh?"
Trầm Kim Khoát ở trên cao nhìn xuống, nhìn Chung Thanh bằng ánh mắt khinh bỉ.
Hắn vốn có thể giơ tay tiêu diệt người trẻ tuổi trước mắt.
Nhưng không nhịn được mà vào lúc này, vì kẻ này, vì tông môn này, vì toàn bộ Hỗn Loạn chi địa mà phơi bày một chút thực lực của Tôn Giả cảnh.
Chung Thanh nghe xong, nghiêm túc lắc đầu.
Mình quả thật không biết.
Thông tin về Tôn Giả cảnh, mình chỉ đọc được trong điển tịch ở Phượng Vũ tông mà thôi.
Cho dù là đến Trung Châu, mình cũng chưa từng tiếp xúc với một người nào thuộc Tôn Giả cảnh.
"Ta rất muốn nghe ngươi nói một chút, nếu như ngươi sẵn lòng nói."
Chung Thanh chân thành nhìn Trầm Kim Khoát, ánh mắt trong veo.
Mà Trầm Kim Khoát nhìn Chung Thanh, trong mắt lại lóe lên một tia tức giận.
Người này, là đang khiêu khích mình sao? !
Thấy vẻ mặt Trầm Kim Khoát biến đổi, Chung Thanh ân cần nói thêm một câu.
"Nếu như ngươi không muốn nói, cứ lao vào đánh nhau với ta, sau khi đánh xong rồi nói cũng được."
Nghe đến đây, Trầm Kim Khoát hết kiên nhẫn.
"Con kiến hôi! Ngươi muốn chết!"
Nói xong, hắn giơ tay, điều động sức mạnh của các quy tắc xung quanh, lao thẳng vào Chung Thanh!
Các loại nguyên tố pháp tắc hỗn loạn, giống như trời long đất lở lao tới.
Không gian vặn vẹo, ánh mặt trời chiếu xuống trong không gian này cũng trở nên méo mó.
Vạn vật tụ tập thành một điểm, bay thẳng xuống đỉnh đầu Chung Thanh!
Ở phía xa, mọi người ở Phượng Vũ tông đều trợn mắt nhìn.
Đây chính là Tôn Giả cảnh sao? !
Xem ra, giống như còn đẹp mắt hơn thủ đoạn của sư phụ lúc trước nhiều!
"Sư huynh thứ mười bảy, sư phụ có sao không? Tôn Giả cảnh này, còn mạnh hơn trong truyền thuyết..."
"Không sao... không sao đâu, phải tin tưởng sư phụ!"
Giọng Phượng Bất Quần hơi run rẩy, tận mắt chứng kiến cường giả Tôn Giả cảnh ra tay, hắn mới cảm nhận được sự đáng sợ thật sự của Tôn Giả cảnh!
Dù tin tưởng sư phụ hết mực, nhưng lúc này trong lòng hắn không khỏi hoài nghi.
Sư phụ, có ổn không?
Còn Chung Thanh thì đang chăm chú nhìn mọi thứ trước mắt.
Khi hàng ngàn, hàng vạn nguyên tố pháp tắc cuồng bạo cuối cùng cũng hạ xuống, Chung Thanh cũng giơ tay lên, động tác giống hệt Trầm Kim Khoát vừa rồi.
Trầm Kim Khoát nheo mắt, người này đang làm gì vậy?
Dưới Tôn Giả cảnh, khả năng vận dụng pháp tắc còn kém rất xa, chẳng lẽ hắn muốn bắt chước mình ra tay điều khiển và thay đổi pháp tắc sao?
Nghĩ cũng hay đấy?
Nhưng ngay giây sau đó, tay Chung Thanh vung ra.
Bốp!
Một tiếng giòn tan!
Hàng ngàn hàng vạn sức mạnh pháp tắc cuồng bạo, trong nháy mắt tan thành mây khói.
Mà cái tát của Chung Thanh, thì lại nhẹ tênh như vậy giáng xuống!
Ầm!
Trầm Kim Khoát bị một cái tát đánh bay ngược ra ngoài!
Vèo!
Ầm!
Bay ra sau đâm thẳng vào ngọn núi xanh ở phía xa.
Nửa đỉnh núi bị nện đến lõm vào!
Còn Lục Sí Thiên Mã luôn ngạo nghễ ngẩng cao đầu dưới thân hắn thì trợn đôi mắt ngựa, lỗ mũi co rúm lại.
Hả?
Chủ nhân đâu rồi?
Đám người ở Phượng Vũ tông cũng nhao nhao xôn xao!
Vẫn là một cái tát? !
Sư phụ đánh Tôn Giả cảnh, cũng vẫn là một cái tát? !
Cứ thế mà kết thúc? !
Phượng Bất Quần dụi mắt, toàn bộ người ở Phượng Vũ tông cũng dụi mắt.
Mọi người vừa nãy còn cho rằng, không chừng sư phụ có thể thắng trước mặt cường giả Tôn Giả cảnh mạnh mẽ này không chừng.
Nếu không tốt cũng phải có một trận long trời lở đất ngang sức ngang tài.
Ai ngờ đâu, lại cứ thế mà kết thúc!
Còn Chung Thanh thì lúc này cúi đầu nhìn tay của mình.
"Ồ, mình trâu bò vậy sao, hóa ra Tôn Giả cảnh cũng có thể bị một cái tát quất bay."
Vẻ vui vẻ chỉ lóe lên thoáng chốc trong vẻ mặt lạnh nhạt, rồi sau đó liền lại nhíu mày.
Rốt cuộc giới hạn cao nhất trong thực lực của mình là ở đâu chứ?
Hắn suy đi tính lại, cúi đầu nhìn về phía Lục Sí Thiên Mã đang uy phong lẫm liệt.
Lục Sí Thiên Mã cũng khoác áo giáp vàng, đôi mắt ngựa nhìn thẳng vào Chung Thanh, đồng tử chợt co rút lại.
Chung Thanh cúi đầu, sờ lên đầu ngựa.
"Hắn là Tôn Giả cảnh, thực lực không tầm thường, vậy chẳng lẽ ngươi cũng rất lợi hại?"
"Hay là, ngươi thử với ta nhé?"
Nói xong, không chờ Thiên Mã đáp lời, Chung Thanh lại giơ tay tát một cái.
Bốp!
Lục Sí Thiên Mã bay ngược ra ngoài, lại đâm vào ngọn núi xanh ở phía xa.
Nửa đỉnh núi bị sập lúc này đã hoàn toàn thành phế tích.
"Hả?"
"Hả?"
"Hả?"
"Sư... Sư phụ! Sư phụ vô địch! Sư phụ vô địch!"
Vô số người cùng Phượng Bất Quần hô vang, thanh thế chấn động trời đất!
Phượng Bất Quần kích động bay đến bên Chung Thanh, chắp tay nhìn Chung Thanh, nước mắt sắp trào ra.
"Sư phụ! Có một chuyện con giấu trong lòng đã lâu!"
"Hiện giờ có phải tông môn chúng ta cần phải xông ra khỏi Hỗn Loạn chi địa, tiến thẳng vào nội địa Trung Châu!"
Sư phụ của mình ngầu thế này, còn chơi ở Hỗn Loạn chi địa làm gì!
Chi bằng ra ngoài cho đáng sống!
Chung Thanh lại lắc đầu.
"Vội gì chứ, đợi tìm thêm sư đệ của ngươi rồi nói."
Trước khi thật sự biết rõ giới hạn cao nhất trong thực lực của mình, mình tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Giai đoạn hiện tại, thu đồ phát triển mới là năng suất hàng đầu!
Nói xong, Chung Thanh nhìn về phía phế tích kia.
...
Khi Tôn Giả cảnh Trầm Kim Khoát chật vật mở mắt ra từ đống phế tích, Lục Sí Thiên Mã ngạo nghễ thì đang sùi bọt mép bên cạnh hắn.
"Ta... Ta đang ở đâu?"
"Ta đến tìm bảo vật..."
"Hình như bị người... tát một cái..."
Đầu Trầm Kim Khoát hỗn loạn, hắn hung hăng vỗ vài cái lên đầu mình, rất khó khăn mới mở mắt ra được.
Một bóng áo trắng đang thảnh thơi dựa vào phiến đá lớn tan hoang gần đó.
"Ngươi! Là ngươi!"
Trầm Kim Khoát rốt cuộc nhận ra, người vừa cho mình một tát chính là người này!
Một tát suýt chút nữa đã đưa mình đi chầu trời!
Một tát kia!
Không có công pháp gì quá cao siêu, thậm chí không dùng thêm sức mạnh pháp tắc nào.
Chỉ là một tát rất đơn giản!
Nhưng chính một tát kia, lại khiến mình cảm thấy một sự tuyệt vọng của kẻ kiến càng lay cây!
Cảm giác này, mình chỉ từng cảm nhận được khi nghìn năm trước đến Trầm gia chủ gia diện kiến vị chí cao chi chủ!
Chẳng lẽ nói...
Chẳng lẽ nói!
Không chút do dự!
Bịch một tiếng! Trầm Kim Khoát quỳ xuống đất!
"Tiền bối! Hôm nay là do ta mạo phạm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận