Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 12: Khổ Hải chi chủ, lại là hắn? ! (length: 7808)

Liếc nhìn lại lần nữa.
Thanh niên này, ngoài cái khí chất khác thường ra thì vẫn không thấy có gì đặc biệt.
Càng không nhìn ra được trên người hắn có chút dao động tu vi.
Nhưng mà nàng cũng không ngốc đến mức coi thanh niên này là người bình thường.
Việc hắn có thể dễ như trở bàn tay kéo nàng ra khỏi vùng biển đen kia đã đủ cho thấy hắn không tầm thường.
Mà trên người lại không hề có một chút dao động tu vi.
Chỉ có một lời giải thích, đó là tu vi của hắn đã mạnh đến mức có thể tự nhiên thu liễm được.
"Xin hỏi có phải tiền bối đã cứu ta?"
Tô Vấn Tửu hết sức cẩn trọng, cung kính hỏi.
Chung Thanh không phủ nhận, nhẹ gật đầu.
Nếu không phải hắn ra tay, có lẽ người phụ nữ này sẽ không thể thoát ra khỏi phạm vi cái hồ nước này.
"Tiểu nữ tử Tô Vấn Tửu, cảm tạ tiền bối đã cứu mạng." Tô Vấn Tửu vội vàng thở dài, cảm kích tạ ơn.
Sau một hồi cảm kích tạ ơn, nàng không quên hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
"Xin hỏi tiền bối, cái hồ nước này rốt cuộc là nơi nào?" Tô Vấn Tửu lòng vẫn còn sợ hãi nhìn về phía sau, vào cái ao nhỏ kia, không nhịn được hỏi.
"Khổ hải."
Chung Thanh nhàn nhạt đáp.
"Khổ hải? ! ! !"
Nghe vậy, trong đầu Tô Vấn Tửu vang lên một tiếng sét.
Nàng từng nghe trưởng bối trong tông môn kể, trong thánh địa Phật Môn Thượng Cổ có một pháp bảo nghịch thiên tên là khổ hải.
Tương truyền, ai bị kẹt trong Khổ Hải thì vĩnh viễn không thể thoát ra.
Khổ hải vô bờ, đúng là như vậy.
"Tiền, tiền bối, cái khổ hải này là khổ hải của Phật Môn Thượng Cổ kia sao?" Tô Vấn Tửu thở dồn dập hỏi.
Chung Thanh ngồi trên ghế nhỏ, vừa móc mồi rồi thả cần câu xuống hồ, vừa nghe Tô Vấn Tửu hỏi, không khỏi liếc mắt khinh thường.
Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai bây giờ?
Bất quá dù sao đây cũng là thứ hệ thống thưởng khi điểm danh, hệ thống không ra đồ phàm tục, có lẽ khổ hải này đúng là cái khổ hải mà Tô Vấn Tửu nhắc tới.
"Ngươi nói đúng thì có thể là nó thôi." Chung Thanh nhàn nhạt đáp.
Nghe Chung Thanh nói vậy, Tô Vấn Tửu hít vào một hơi lạnh.
Nghĩ lại chuyện vừa xảy ra mà mồ hôi lạnh chảy ròng.
Nàng vậy mà lại có thể ở trong Khổ Hải đi một vòng! ! !
"A..., có cá cắn câu rồi."
Đúng lúc này, mặt hồ có động, Chung Thanh không khỏi sáng mắt lên.
Tô Vấn Tửu theo hướng Chung Thanh nhìn thì nhất thời kinh hãi.
Người này lại có thể thả câu trong Khổ Hải sao?
Còn chưa kịp định thần lại thì đã thấy Chung Thanh kéo câu, một con cá dài chừng hai tấc, toàn thân đỏ rực bị lôi lên, cũng không biết là cá gì.
Vừa thấy con cá này, Tô Vấn Tửu sợ đến lùi lại mấy bước, mặt mũi trắng bệch.
Bởi vì khi nhìn thấy con cá này, nàng lập tức nhớ tới cái quái vật khổng lồ từng thấy khi ở trong Khổ Hải.
Nó trông như rồng lại như giao, toàn thân đỏ như lửa.
Nhất là cái lưng cong của nó, tuy kích thước không đều nhau, nhưng hình dáng vảy thì Tô Vấn Tửu có chết cũng không thể quên.
Trong lúc nàng kinh hãi, con cá kia cũng nhìn về phía nàng.
Sau đó một giọng nói đã truyền đến tai nàng, "Tiểu gia hỏa, thật đúng là có duyên a, không ngờ ngươi cũng đã thoát khỏi Khổ Hải rồi."
Âm thanh kia vừa vang lên trong đầu đã như sấm động.
Con cá bị câu lên trước mặt, hóa ra chính là con quái vật khổng lồ mà nàng đã gặp trong Khổ Hải! ! !
Sắc mặt nàng trong nhất thời trở nên rối loạn vô cùng.
Mà ánh mắt nàng nhìn sang Chung Thanh, lại càng trở nên sâu khó lường.
Chỉ với một cành trúc mà câu được một con vật trong Khổ Hải có thể sánh ngang Thần thú, đây là thần thông gì?
"Tiểu gia hỏa, ngươi không cần kinh ngạc, hắn là chủ nhân Khổ Hải, hắn đang giúp ta thoát khỏi Khổ Hải."
"Cả ngươi và ta đều được hắn cứu, hắn có ơn tái tạo với chúng ta."
"Ngươi là Nhân tộc, có lẽ còn có cơ hội tốt để hầu hạ ân nhân."
"Còn ta chỉ là một món ăn, làm cho bữa cơm của ân nhân thêm đặc sắc thôi."
"Vậy nên ngươi hãy trân trọng đi, ta vào luân hồi trước."
Lời nói vừa dứt, con cá đã bị Chung Thanh cho vào giỏ cá.
Tô Vấn Tửu trong lòng vẫn chưa hết bàng hoàng.
Chủ nhân Khổ Hải.
Đây là khái niệm gì! ! !
Nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Còn Chung Thanh trước mặt, ánh mắt từ cung kính cảm kích ban đầu đã biến thành e dè thần phục.
Giống như một con kiến tự biết mình, ngước nhìn một con voi trưởng thành.
"Đúng rồi, còn chưa hỏi ngươi, sao ngươi lại chạy đến Mạc Phủ phong của ta vậy?" Lúc này, Chung Thanh móc mồi câu xong, lại nghiêng đầu nhìn Tô Vấn Tửu hỏi.
Câu hỏi này.
Khiến Tô Vấn Tửu ngơ ngác.
Nếu nàng đoán không sai, Chung Thanh trước mặt có lẽ chính là sư phụ của Lâm Phong.
Mà mục đích nàng đến đây, chính là để bàn bạc với sư phụ của Lâm Phong, cho Lâm Phong làm đồ đệ của mình.
Thậm chí còn nghĩ tới, nếu sư phụ Lâm Phong không đồng ý thì sẽ dùng biện pháp mạnh.
Nhưng bây giờ thì, nàng làm sao dám nói ra?
Nói ra được cái mặt mo nào?
Cho nên bây giờ ngẫm lại, việc rơi vào Khổ Hải có lẽ cũng không phải là chuyện xấu.
Nếu như không có chuyện bất ngờ bị rơi vào Khổ Hải, có lẽ nàng đã xông tới đòi đồ đệ với Chung Thanh.
Đến lúc đó không chừng đã bị biến thành tro bụi rồi cũng nên.
Mà tuy trong Khổ Hải đã thiệt thòi lớn, nhưng ít nhất cũng bảo toàn được cái mạng nhỏ.
"Hửm?"
Thấy Tô Vấn Tửu không nói gì, Chung Thanh nghiêng đầu nhìn nàng.
Đối diện ánh mắt Chung Thanh, Tô Vấn Tửu căng thẳng không thôi.
Nàng vẫn chưa nghĩ ra lý do thoái thác, đành cố gắng chống đỡ, mặt mày lúng túng nói: "Tiền bối, ta nói ta đi ngang qua, ngài có tin không?"
"Ngươi thử nói xem?"
Chung Thanh nghiêng đầu nhìn nàng.
"Ha ha ha, ta cũng không tin."
Tô Vấn Tửu hận không thể độn thổ xuống dưới, đối diện ánh mắt dò hỏi của Chung Thanh, nhất thời sốt ruột đến muốn khóc.
Nhưng đúng vào lúc này, trên bầu trời tuyết phủ, một bóng người thiếu niên bay đến, đáp xuống bên cạnh hai người.
"Đồ nhi bái kiến sư tôn."
Người đến không ai khác chính là Lâm Phong.
"Đồ nhi, sao tự nhiên lại đến tìm ta, có chuyện gì không?" Chung Thanh cười hỏi.
"Thưa sư phụ, là như vầy, mấy tháng nữa có thể con sẽ lên Thần Huyền cảnh."
Lâm Phong cung kính nói: "Đến Thần Huyền cảnh con có chút chuyện riêng phải xử lý, nên xin phép sư tôn trước, lúc đó con có thể xuống núi một chuyến, mong sư tôn chấp thuận."
"Nếu đã có việc cần xuống núi, vậy thì không có vấn đề gì." Chung Thanh cười xoa đầu Lâm Phong, ôn tồn nói.
Vậy mà.
Nhìn thấy Lâm Phong, Tô Vấn Tửu càng thấy tê dại cả người.
Thật đúng là sợ điều gì thì điều đó xảy ra.
Nàng cố sức né tránh, sợ Chung Thanh nhìn thấy mình.
Nhưng một người lớn như vậy, sao Lâm Phong có thể không thấy được.
Liếc mắt một cái liền nhận ra Tô Vấn Tửu ngay.
"Là ngươi?"
Lâm Phong kinh ngạc nhìn Tô Vấn Tửu.
Tô Vấn Tửu chán nản.
"Ồ, ngươi biết à?"
Chung Thanh nhìn Lâm Phong, không nhịn được hỏi.
"Bẩm sư tôn, để củng cố tu vi, đồng thời nâng cao chút kinh nghiệm thực chiến, con đã đi rèn luyện trong rừng núi cách đây trăm dặm, trong lúc rèn luyện thì con gặp nàng."
Lâm Phong cung kính trả lời: "Nàng thấy con tu vi tiến nhanh nên muốn con rời sư tôn bái nàng làm thầy, trở thành đồ đệ của nàng..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận