Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 2: Hệ thống tuyển định đệ tử! (length: 9180)

Hôm sau.
Đỉnh Tiên Giang.
Giờ phút này người đông nghìn nghịt, dù sao Tiên Giang tông là một trong những đại tông phái có phạm vi mấy vạn dặm, là thánh địa tu luyện trong cảm nhận của vô số người.
"Yên lặng."
Lúc này, một tiếng chuông lớn mang theo huyền khí vang lên, đám người ồn ào bỗng chốc im lặng trở lại.
Chính là thấy, một lão giả tiên phong đạo cốt đi đến đài chủ trì.
Mà sau lưng lão giả, còn có mấy vị có khí thế thâm hậu đang ngồi, người đứng đầu ở giữa chính là tông chủ Tiên Giang tông Hiên Viên Hồng, còn lại mấy vị là các phong chủ của các đại phong.
"Mọi người, theo thứ tự xếp hàng, bắt đầu thay phiên kiểm tra thiên phú."
Lúc này, giọng của lão giả chủ trì lại lần nữa vang lên.
Còn phía dưới sân, có bày mười khối đá kiểm tra thiên phú, đá kiểm tra ánh sáng lưu chuyển, làm thành mười con đường để cho những đệ tử mới gia nhập này kiểm tra thiên phú.
Rất nhanh.
Các đệ tử liền ào ào bắt đầu kiểm tra thiên phú theo thứ tự, từng gương mặt non nớt lộ rõ sự căng thẳng, thiên phú cường đại tượng trưng cho con đường tương lai của họ có thể đi xa đến đâu.
Việc kiểm tra thiên phú rất đơn giản, đem huyền khí của bản thân rót vào đá kiểm tra, thông qua ánh sáng phản hồi từ đá kiểm tra để phán đoán độ mạnh yếu của thiên phú.
Đá kiểm tra thiên phú sẽ phản hồi ra sáu màu trắng, xanh, lam, đỏ, tím, kim, màu trắng là thiên phú bình thường, càng lên cao thì càng tốt.
Sau khi kiểm tra, có người vui mừng có người buồn.
Mà đại bộ phận đệ tử đều là tư chất màu trắng, một số ít là tư chất màu xanh, tư chất màu lam thì chỉ có lác đác mấy người.
Tiên Giang tông cũng đã sớm phân khu vực cho các đệ tử, những đệ tử đã kiểm tra xong thì dựa theo tư chất mà xếp hàng.
"Cũng không biết năm nay, có thể xuất hiện kinh hỉ gì không!"
Phía trên, Hiên Viên Hồng cùng mấy vị phong chủ bắt đầu trò chuyện.
"Đúng vậy, nếu có thể có một người thiên phú màu tím thì tốt." Một vị phong chủ trong đó nói.
"Nếu thật sự có một người thiên phú màu tím, vậy thì thật sự là trời giúp Tiên Giang tông ta." Hiên Viên Hồng cười sảng khoái, còn nói đến thiên phú màu vàng kim thì hắn càng không dám nghĩ tới!
Chỉ lát sau, giữa sân đã xuất hiện người có thiên phú màu đỏ.
Việc này làm mọi người một tràng thốt lên.
Mà Hiên Viên Hồng và những người khác thì lại càng hưng phấn.
Người thiên phú màu đỏ là lực lượng trung kiên của tông môn trong tương lai, những vị đang ngồi ở trên, đều có thiên phú màu đỏ.
Mà những người có thiên phú màu đỏ này, cũng là đối tượng trọng điểm để các phong tranh giành sau đây.
Theo thời gian trôi qua, việc kiểm tra thiên phú cũng sắp kết thúc.
Ngoại trừ thiên phú màu trắng màu xanh và màu lam, thì tổng cộng xuất hiện sáu người có thiên phú màu đỏ.
Thành quả này, thật không tệ.
Đúng lúc mọi người cho rằng lần này chỉ có thế, giữa sân chợt bùng phát ra một vùng tử quang.
Khi tử quang này vừa xuất hiện, toàn trường kinh hãi.
Mà Hiên Viên Hồng và mấy người trực tiếp đứng thẳng lên, trừng mắt nhìn.
"Thế, thế mà thật sự xuất hiện thiên phú màu tím." Hiên Viên Hồng không thể tin nổi mà lẩm bẩm.
Mà người được đo ra thiên phú màu tím, là một thanh niên mặc hoa phục, lúc này hắn đang hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của toàn trường, trên mặt ẩn ẩn vẻ ngạo nghễ.
Có điều hắn cũng có tư bản để ngạo nghễ.
Ánh mắt của các vị cao tầng đều đổ dồn vào người hắn, nhấp nhổm, tất cả mọi người đang suy nghĩ làm sao để bỏ vị thiên phú màu tím này vào túi của mình.
Mà sau khi có người thiên phú màu tím này, những đệ tử phía sau cũng không gây ra kinh hỉ gì.
Cuối cùng, việc kiểm tra thiên phú đã kết thúc.
Tiếp theo là đến giờ các phong chủ chọn đệ tử, bởi vì theo thông lệ, mỗi lần đại hội thu đồ, các phong chủ đều có cơ hội chọn một người làm đệ tử thân truyền.
"Bắt đầu đi tông chủ."
Phong chủ Thần Kiếm Phong Đoạn Phong sốt sắng nói, toàn bộ Tiên Giang tông ngoại trừ chủ phong, thì chỉ có Thần Kiếm phong của hắn là mạnh nhất, mà theo thông lệ, người được chọn đệ tử trước tiên cũng là hắn.
Cho nên, việc thu được người thiên phú màu tím này, cơ hội của hắn là lớn nhất!
Còn các phong chủ khác thấy thế, thì nín thở lại, trong lòng cũng biết, người thiên phú màu tím này e là khó đến phiên mình.
"Không ổn, Mạc Phủ phong vẫn chưa đến."
Hiên Viên Hồng nhìn vào chỗ trống một bên, lắc đầu nói.
"Mạc Phủ phong?"
Nghe Hiên Viên Hồng nói vậy, Đoạn Phong không nhịn được mà phá lên cười ha hả: "Tông chủ, Mạc Phủ phong hiện giờ chỉ là một đám phế vật, hắn đến hay không thì có ý nghĩa gì?"
"Hơn nữa ta cũng thật sự không hiểu, tại sao còn phải gọi cái tên phế vật nhỏ đó đến, chẳng lẽ thật sự muốn để hắn thu đệ tử về dạy hư học sinh hay sao?"
Hắn vừa dứt lời, giọng nói của Chung Thanh đã vang lên.
"Ta dạy có làm hư học sinh hay không, không đến lượt ngươi quan tâm."
Chính là thấy, Chung Thanh mặc áo trắng đi về phía bên cạnh Hiên Viên Hồng, chắp tay hành lễ: "Ra mắt tông chủ."
"Ừm, vất vả rồi."
Hiên Viên Hồng lên tiếng.
Mà khi Chung Thanh vừa lên sân khấu, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào người Chung Thanh.
Rõ ràng.
Tiểu phong chủ Mạc Phủ phong này, mọi người đều có nghe nói đến.
Đẹp trai thì thật đẹp trai, phế cũng thật là phế, một chút xíu dao động tu vi cũng không nhìn thấy.
"Hừ, ngươi cũng không thấy ngại mà đến à?" Đoạn Phong vẻ khinh thường nhìn Chung Thanh, chế giễu nói: "Mạc Phủ phong hữu danh vô thực của các ngươi, sớm nên xóa tên rồi."
"Ngươi còn có ý đến, sao ta lại không có ý đến?"
Chung Thanh vẻ tươi cười nhìn hắn, "Sư tôn của ta năm đó coi như là cứu mạng ngươi, ngươi thì lại bởi vì ông ấy lúc nào cũng hơn ngươi một bậc mà canh cánh trong lòng, gây sự khắp nơi, như thế so ra, ta không phải là cao hơn ngươi rất nhiều sao?"
"Ngươi cái tên phế vật, muốn chết."
Đoạn Phong bị nói trúng chỗ đau, lập tức lộ vẻ tức tối, "Năm đó ta không hề cầu ông ta cứu, là chính ông ta tự mình muốn cứu ta, nói đi nói lại, người cũng đã chết, chỉ còn lại mình ngươi là một tên phế vật, Mạc Phủ phong chẳng phải nên xóa tên hay sao?"
"Được rồi, đừng lảm nhảm nữa."
Hiên Viên Hồng đứng một bên, nghiêm nghị quát lớn, "Bắt đầu thu đệ tử đi."
"Vâng!"
Chung Thanh cười nhạt một tiếng, không nhanh không chậm, ánh mắt vẫn nhìn về giữa sân, thầm nghĩ người mà hệ thống nhắc đến là người nào.
Mà Đoạn Phong nghĩ đến người thiên phú màu tím kia, cũng lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm để ý đến Chung Thanh nữa.
Đúng lúc Đoạn Phong đương nhiên chuẩn bị thu đệ tử đầu tiên, lời nói của Hiên Viên Hồng lại vang lên.
"Xét thấy Nãi đạo nhân đã có cống hiến kiệt xuất cho tông ta, lại cân nhắc đến tình hình Mạc Phủ phong hiện giờ, nên vị trí thu đồ đệ đầu tiên ta quyết định cho Mạc Phủ phong."
Giọng của Hiên Viên Hồng vang vọng khắp sân.
Lập tức gây ra một làn sóng lớn.
Ai nấy đều lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Những phong chủ khác cũng trợn mắt há mồm, đặc biệt là Đoạn Phong, càng là mắt đỏ ngầu.
Vị trí thu đệ tử đầu tiên, vậy mà lại cho Mạc Phủ phong?!
Dựa vào cái gì chứ!
"Tông chủ, không thể được!"
"Đúng vậy, Mạc Phủ phong có tài đức gì, từ trên xuống dưới chỉ có mình Chung Thanh, hắn còn là một kẻ phế vật được công nhận, đây chẳng phải là làm hư học sinh sao?"
"Một cái sơn phong hoang phế với một kẻ phế vật mà thu đệ tử, cái này truyền đi chẳng phải khiến người ta cười đến rụng răng hay sao?"
Mọi người ào ào chất vấn, Đoạn Phong thì càng đỏ mắt ồn ào.
"Im miệng."
"Sao hả, mệnh lệnh của tông chủ ta không dùng được hay sao?"
Sắc mặt Hiên Viên Hồng giận dữ, trực tiếp tỏa ra một luồng uy áp mạnh mẽ, tiếng chất vấn trong sân nhất thời tiêu tán hoàn toàn.
"Cứ theo lời ta mà làm!"
Hiên Viên Hồng không thể nghi ngờ mà lên tiếng.
Sau đó, ông đưa mắt nhìn về phía Chung Thanh ở một bên, vừa cười vừa nói: "Hài tử, ngươi cứ chọn đi, chọn ai thì chính là người đó."
Từ khi xây tông đến nay, Tiên Giang tông vốn là có bảy phong.
Mà ông làm như vậy, cũng là có ý muốn đề bạt Mạc Phủ phong, muốn giúp Mạc Phủ phong gây dựng lại.
Đương nhiên, ngoài ra còn có một mối quan hệ bí mật giữa ông và Nãi đạo nhân mà không thể không nhắc đến.
Khi còn nhỏ hai người vốn là sư huynh đệ, lần đầu tiên cùng đi kỹ viện nghe hát, cũng là do Nãi đạo nhân dẫn ông đi, và cũng chính từ đó, Nãi đạo nhân mới chính thức có danh hiệu là Nãi đạo nhân.
Việc Chung Thanh không có tu vi, dạy bảo không tốt cho đệ tử cũng không phải là vấn đề, cùng lắm thì sau này ông chạy qua Mạc Phủ phong vài chuyến, tự mình âm thầm dạy bảo cũng được, nhưng người thì vẫn là người của Mạc Phủ phong.
Mà Chung Thanh cũng không nghĩ tới, Hiên Viên Hồng vậy mà lại cho hắn vị trí chọn đệ tử đầu tiên.
Trong lòng của hắn không khỏi có chút rung động.
"Đa tạ tông chủ."
Cúi đầu cảm ơn, Chung Thanh cũng không khách sáo, trực tiếp đảo mắt nhìn khắp sân...
Bạn cần đăng nhập để bình luận