Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 444: Ta cảm thấy sư phụ trong tay là so sánh nghèo (length: 8489)

"Hô! Thập thất sư huynh, từ khi thần điểu trở về, đệ tử trong môn phái ta tiến bộ nhanh chóng!"
"Thậm chí chúng ta ở trong Quy Nhất cảnh cũng đều có lĩnh ngộ."
"Vốn cho rằng đời này rốt cuộc không có duyên với cảnh giới tiếp theo, hiện tại xem ra, lúc còn sống cũng chưa chắc không thể đạt được chứ!"
Cửu trưởng lão hài lòng bước lên phía trước.
Phượng Bất Quần khẽ vuốt râu, nhìn tượng nhị đại thần điểu trên sơn môn, vẻ mặt cực kỳ hạnh phúc.
Đó là điều tất nhiên.
Chính vì có đệ nhất thần điểu tồn tại, Phượng Vũ tông mới có thể ngạo nghễ sừng sững ở Hỗn Loạn chi địa nhiều năm như vậy.
Thậm chí sau khi đệ nhất thần điểu biến mất, Phượng Vũ tông vẫn có thể thông qua những tích lũy trước kia mà xưng bá một phương.
Còn hiện tại, nhị đại thần điểu đã trở về.
Đây chính là cơ hội cho Phượng Vũ tông mưu đồ một tương lai tươi sáng mới!
"Có thần điểu đại nhân, Phượng Vũ tông ta nhất định có thể xông ra khỏi Hỗn Loạn chi địa, tiến tới những nơi cao hơn!"
"Đến! Bái tạ thần điểu đại nhân!"
Phượng Bất Quần vừa dứt lời, hơn 1 vạn sư huynh đệ lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Tiểu Dát đang đứng lặng trên cao.
Lại một lần nữa đứng dậy hành lễ.
Khi mọi người hành lễ xong, lại ngẩng đầu lên.
Thần điểu đứng sừng sững trên cao, vậy mà biến thành một con chim nhỏ không lớn chút nào.
Đang không hiểu chuyện gì thì Tiểu Dát nhỏ bé đã cất tiếng kêu.
"Chủ nhân! Ngài về rồi!"
Khoảnh khắc sau, Chung Thanh đã hóa thành một đạo lưu quang rơi xuống bên cạnh Tiểu Dát.
"Chủ nhân chủ nhân! Chít chít chít chít!"
"Chủ nhân! Ngài giao cho ta mỗi ngày bay một vòng quanh đây, ta đã làm xong rồi đấy!"
Nhìn thấy Chung Thanh, Tiểu Dát liền từ hình dáng thần điểu che cả bầu trời hóa thành hình dáng cao chừng nửa người.
Nó hoàn toàn như một con chim non quấn quanh chân Chung Thanh.
Thu nhỏ khi thấy chủ nhân là do tiểu hắc nói cho nó biết.
Ngày đó tiểu hắc đã dạy bảo Tiểu Dát rất tận tình.
Nó nói, tuy rằng ngươi đã trưởng thành, nhưng nếu ngươi để chủ nhân phải ngẩng lên nhìn ngươi.
Vậy thì ngươi xong đời rồi.
Về việc này, Tiểu Dát luôn ghi nhớ trong lòng.
Chỉ là lúc này, một đám các sư huynh đệ ở phía dưới nhìn cảnh này thật sự là có chút phức tạp trong lòng.
Thần điểu của mình, sao mỗi lần trước mặt Chung Thanh lại giống như một con thú cưng, hoàn toàn không còn thấy vẻ uy vũ hùng tráng kia.
Nhưng may là, mọi người cũng đã sớm quen rồi.
Hơn nữa, hiện tại Chung Thanh lại là sư phụ của bọn họ.
Vậy thì thần thú của mình có làm chó săn cũng là cho người nhà làm chứ không phải cho người ngoài!
"Sư phụ thần an!"
Phượng Bất Quần cung kính lên tiếng với âm lượng lớn.
Ngay sau đó, hơn 1 vạn sư huynh đệ đồng thanh hành lễ: "Sư phụ thần an!"
Vạn người đồng thanh, thanh thế chấn động cả sơn môn.
Những ngọn núi xanh biếc xung quanh.
Đến cả những dã thú và tiên điểu cũng giật mình bay tán loạn, không ngừng kêu.
Trên cao, Chung Thanh nhìn xuống hơn 1 vạn ký danh đệ tử đang hết sức cung kính.
Trong lòng cũng thấy dễ chịu phần nào.
Khỏi cần phải nói, so với cái tên cứng đầu như Lưu Vân.
Đây mới là dáng vẻ của đệ tử!
Chung Thanh lạnh nhạt gật đầu, đồng thời cũng cảm nhận rõ ràng cảnh giới của mình có chút tăng lên.
Tuy rằng không tăng nhiều, nhưng mà dù nhỏ cũng vẫn là thịt đúng không?
Hơn nữa, hơn 1 vạn ký danh đệ tử này cũng không cần hắn phải quan tâm cái gì.
Tu vi tăng lên này gần như là thu không.
So với Lưu Vân thì đúng là hơn 1 vạn bảo bối trọng đạo tôn sư!
Nghĩ đến đây.
Chung Thanh đứng trên điêu khắc, hắn khoát tay, đột ngột lên tiếng.
"Hôm nay rảnh rỗi."
"Các ngươi đều là đệ tử của ta, ngày thường ta cũng không có thời gian chính thức dạy dỗ các ngươi."
"Vậy hôm nay, liền tổ chức một cuộc tỷ thí đại hội."
"Ai biểu hiện ưu tú, ta sẽ thưởng công pháp và binh khí."
"Mọi người chuẩn bị đi thôi."
Chung Thanh vừa nói xong liền bước xuống, thân hình lập tức biến mất.
Tiểu Dát kêu lên một tiếng trên đài cao rồi nhanh chóng đuổi theo sau.
Tiểu Dát vẫy cánh một hồi, từng đợt tiên vũ lại rơi xuống.
Phía dưới các sư huynh đệ lần nữa được cảm nhận chút tinh túy ảo diệu của Huyền Điểu.
Cuối cùng, câu nói thưởng công pháp và binh khí của Chung Thanh lại càng khiến mọi người nhiệt tình dâng cao.
Trong chốc lát, ánh mắt toàn trường trở nên nóng rực.
Ngay cả môn chủ Phượng Bất Quần cũng không khỏi tâm thần khẽ động.
Vị sư phụ mà mình không nhìn thấu, đoán không ra này.
Đột nhiên nói muốn cho bảo bối.
Việc này khiến mọi người vô cùng mong chờ.
Nghĩ đến đây, Phượng Bất Quần hướng phía Chung Thanh rời đi chắp tay cung kính.
"Đa tạ sư phụ!"
"Ta sẽ chuẩn bị đại hội tỷ thí ngay!"
Một đại hội tỷ thí.
Đối với một tông môn lớn như Phượng Vũ tông mà nói.
Việc chuẩn bị diễn ra vô cùng nhanh chóng.
Phượng Vũ tông.
Núi Đại Ân.
Trên đỉnh núi là một võ trường rộng lớn.
Núi Đại Ân nằm ở phía nam dãy núi Phượng Vũ tông, chân núi vô cùng rộng lớn.
Nói về quy mô thì.
Gần như là ngọn núi sâu nhất trong vô số dãy núi.
Nhưng thế núi rộng lớn lại bị bẻ gãy ngang ở lưng chừng núi.
Từ chỗ thế núi bị bẻ gãy tạo thành một cái bình đài cực kỳ rộng lớn.
Bình đài này chính là võ trường dùng để tỷ thí của Phượng Vũ tông.
Bình đài núi Đại Ân vô cùng lớn, hơn một vạn sư huynh đệ cùng nhau tụ tập xung quanh một khu đất trống ở giữa đỉnh núi.
Chính giữa khu đất trống, Phượng Bất Quần và lục trưởng lão đứng đó, chuẩn bị nội quy của cuộc thi đấu này.
"Sư huynh à, sư phụ nói nếu ai luận võ tốt thì sẽ được thưởng công pháp và binh khí, hay là chúng ta cũng tham gia đi?"
Lục trưởng lão nheo mắt, đôi tay béo mập xoa cằm, rõ ràng là có chút ý kiến về quyết định này.
Phượng Bất Quần liếc mắt nhìn lão, nhìn huy chương Huyền Điểu trên ngực mình rồi ngạo nghễ nói.
"Ta thấy ngươi là hơi không biết xấu hổ đó, ta là môn chủ ngươi là trưởng lão."
"Nói là hơn vạn sư huynh đệ tỷ thí, nếu như hai ta mà nhúng tay vào, vậy thì tỷ thí này còn gì là công bằng nữa? Đến lúc đó còn mặt mũi nào nhìn các tiểu bối kia nữa?"
Nói rồi, Phượng Bất Quần nhìn xung quanh, lại lặng lẽ nói nhỏ, ghé sát tai lục trưởng lão mà nói: "Hơn nữa này, ta đoán chừng trong túi sư phụ có lẽ cũng không được rủng rỉnh, chúng ta không tham gia, cũng có thể giảm bớt chút áp lực cho ông ấy!"
Lục trưởng lão nghe vậy, con ngươi lóe lên.
"Sư huynh, cớ gì lại nói thế?"
"Sư phụ có được thần điểu đệ nhất công nhận, lại có Kỳ Lân nhận làm chủ, sao có thể túng thiếu?"
Hai người bất giác ghé sát lại gần nhau.
Phượng Bất Quần ngẫm nghĩ nói: "Ngươi có nhớ không?"
"Lúc sư phụ vừa giao hảo với Phượng Vũ tông ta, thì ở đâu?"
Ánh mắt Lục trưởng lão thoáng động, "Ở mỏ quặng Huyền Cảnh! Sư phụ không những hấp thụ huyền khí ở mỏ quặng, còn lấy đi cả Mật Bảo Thôn Thiên Hồ Lô!"
Hai mắt Phượng Bất Quần nheo lại, râu tóc bay phất phới, ông chắc chắn nói: "Theo ta suy đoán, sư phụ lúc ấy đến mỏ quặng Huyền Cảnh là vì Thôn Thiên Hồ Lô đó!"
"Ngươi nghĩ xem, sư phụ có phải lúc nào cũng mang Thôn Thiên Hồ Lô theo trên người không? Việc này chẳng phải đã nói rõ vấn đề sao?"
Lục trưởng lão tỏ vẻ ngẫm nghĩ "Cái thế giới tu hành này, ý chỉ cái một việc giấu dốt."
"Mà sư phụ lúc nào cũng treo Thôn Thiên Hồ Lô ở bên hông, rõ ràng là có chút khoe khoang phô trương mà một dạng bảo vật quý tồn tại thì lại chẳng khoe khoang làm gì."
"Thêm nữa, sư phụ lại chưa bao giờ thể hiện là đeo bất kỳ bảo vật nào khác..."
Đến đây, hai người liếc nhìn nhau.
Phượng Bất Quần vênh cằm, ra hiệu cho sư đệ của mình cứ suy nghĩ tiếp theo chiều hướng này.
"Hiểu rồi, e là sư phụ thứ duy nhất có thể đem ra được chính là cái Thôn Thiên Hồ Lô kia cho nên mới ngày nào cũng phải mang bên mình!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận