Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 127: Dương Thiên Thành đầu nhập vào (length: 8124)

Tưởng tượng lại chuyện trước đây không lâu!
Hắn bị đuổi khỏi gia tộc, chẳng phải là vì muốn lôi kéo một vị Luyện Đan Sư tam phẩm mà không bỏ ra nổi lệnh bài khách khanh mới dẫn đến nông nỗi đó sao?
Bây giờ, lại có một vị Luyện Đan Sư tam phẩm chạy đến muốn tìm chỗ nương tựa dưới trướng hắn.
Cho dù là trong tình huống hắn bây giờ chẳng có gì, đối phương cũng bằng lòng đi theo.
Mặc dù hắn biết, điều này là vì hắn có quan hệ thân thiết với Chung Thanh mà ra… Nhưng sự đầu nhập này, thế nhưng là thật sự!
Việc Dương Thiên Thành đầu quân, khiến Diệp Chân trong lòng vô cùng phấn khởi.
Điều này nói rõ, lựa chọn ban đầu của hắn không hề sai!
Thậm chí tỷ lệ hồi báo còn kinh người hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Đối mặt với việc Dương Thiên Thành phân tích lẽ phải, nói rõ chân tình, bày tỏ ý muốn đầu nhập, Diệp Chân tự nhiên không còn lý do gì để cự tuyệt.
Chỉ là trong lòng có chút nghi hoặc.
"Dương lão, không biết, ngươi và Chung Thanh tiền bối, quen biết nhau như thế nào?"
Lời này khiến vẻ mặt Dương Thiên Thành thoáng chút không tự nhiên.
Dù sao quá trình quen biết của hắn và Chung Thanh không tính là tốt đẹp.
Nhưng Diệp Chân đã hỏi, hắn đương nhiên không cần thiết phải giấu giếm.
"Nói đến, lúc ấy vị tiền bối kia cùng Chu Thâm ở chung một chỗ, ta ban đầu còn chưa để ý."
"Thậm chí thái độ có chút...có chút lỗ mãng!"
"Cho đến sau đó, khi Ngô Nhạc tiền bối và Thạch Khiếu Thiên tiền bối vào sân, ta mới hiểu ra, hắn phi phàm như thế nào!"
Nói đến đây, thần sắc Dương Thiên Thành khẽ động.
"Diệp thiếu gia có lẽ còn chưa biết!"
"Hai người đang ngồi bên trái phía dưới Chung Thanh tiền bối, chính là hai vị vừa tấn thăng Đan Vương Tôn Giả trong kỳ khảo hạch Luyện Đan Sư cấp năm lần này!"
"Oanh..."
Lời vừa dứt, Diệp Chân chỉ cảm thấy nội tâm mình chấn động mạnh một chút.
Liên quan đến tin tức Ngô Nhạc và Thạch Khiếu Thiên khảo hạch tấn cấp Đan Vương, năm vị điện chủ đều không công bố, thậm chí còn hạ lệnh phong tỏa nghiêm ngặt.
Điều này dẫn đến chỉ có người lúc đó có mặt mới biết.
"Hai người này, và Chung Thanh tiền bối...có quan hệ như thế nào?"
Diệp Chân có chút trợn tròn mắt hỏi.
Dương Thiên Thành hít sâu một hơi, quan hệ của đôi bên, đến tận bây giờ vẫn khiến ông cảm thấy có chút không thể tin.
"Hai vị Đan Vương từng nói: Bản thân chỉ là ngoại môn đệ tử dưới trướng Chung Thanh tiền bối."
Tin tức này, hoàn toàn khiến Diệp Chân đờ đẫn như cây gỗ.
Hắn biết Chung Thanh bất phàm.
Dù sao đối phương từng tiện tay tiêu hai kiện Vương cấp thần binh.
Còn nghe tin, lão tổ của tam đại thánh địa, ẩn ẩn coi người này là bề trên.
Nhưng tất cả những tin tức này đều không gây chấn động như tin vừa rồi.
Hai vị Đan Vương đó!
Cũng chỉ có tư cách làm ngoại môn đệ tử.
Chuyện này chẳng khác nào nói mơ giữa ban ngày?
Nhưng chuyện không thể tin được như vậy, lại chân thật xảy ra ngay bên cạnh hắn.
Điều này sao khiến người ta không kinh sợ, sao không làm người ta giật mình.
Càng tiếp xúc tìm hiểu, Diệp Chân càng cảm thấy Chung Thanh sâu không lường được, siêu thoát khỏi phàm tục.
Cả người chỉ tùy ý để lộ một góc băng sơn thôi, cũng đã khiến người ta kinh hãi như gặp thần tiên.
Vì có mối quan hệ với Chung Thanh này.
Thời gian sau đó!
Hai người qua lại càng thêm nhiều lần, đi lại càng thêm mật thiết.
Nói Đan Đỉnh Các rất lớn!
Lớn đến mức lãnh địa vô số, người bình thường có dốc hết cả đời cũng không thể đi hết phạm vi thế lực của nó.
Nhưng đồng thời, Đan Đỉnh Các cũng rất nhỏ.
Nhỏ đến mức rất nhiều tin tức, căn bản không thể qua mắt những người có tâm.
Một ngày nọ, khi Dương Thiên Thành chuẩn bị một lần nữa đến phủ của Diệp Chân, thì lại bị một bóng người chặn đường giữa chừng.
"Không biết Dương chấp sự muốn đi đâu vậy?"
Người đến, chính là Diệp Thần!
Chính là người con mà điện chủ Linh Bảo Điện Diệp Thanh Sơn xem trọng.
Thiên phú kinh người, thực lực cường đại.
Ở Đan Đỉnh Các địa vị cực cao.
Âm thầm có xu thế trở thành người đứng đầu thế hệ trẻ.
"Diệp đại thiếu?"
Dương Thiên Thành kinh ngạc.
Trong lòng có chút hiểu ra lý do đối phương xuất hiện ở đây.
Lập tức nói: "Ta muốn đi đâu, dường như không cần phải báo cáo với Diệp đại thiếu chứ?"
Nghe vậy, Diệp Thần nhướng mày!
Hắn đã từng lôi kéo Dương Thiên Thành.
Thái độ đối phương rất mập mờ!
Tuy không nói rõ chấp nhận, nhưng cũng ẩn ẩn muốn trở thành người của mình.
Không ngờ bây giờ đối phương lại tỏ ra một bộ cách xa người ngàn dặm.
Thật khiến hắn có chút bất ngờ.
"Dương chấp sự, bởi vì cái gọi là thức thời mới là tuấn kiệt."
"Diệp Chân ngay cả thân phận chân truyền đệ tử cũng bị tước đoạt, bất quá chỉ là hoa tàn hôm qua, cá nằm trên thớt."
"Ngươi thật sự muốn đi cùng hắn đến cùng sao?"
Hắn chắp hai tay sau lưng, nhìn Dương Thiên Thành với ánh mắt cao ngạo!
"Bản thiếu thân là đại thiếu của Linh Bảo Điện, bên trên có điện chủ chống lưng, bên dưới có các trưởng lão chấp chưởng nắm quyền, không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai chấp chưởng Linh Bảo Điện, đã là chuyện chắc như đinh đóng cột."
"Nếu ngươi theo ta, ta bảo đảm ngươi một tiền đồ vinh hoa giống như gấm thêu!"
Trước kia hắn có ý muốn lôi kéo Dương Thiên Thành, nhưng chưa trực tiếp nói rõ.
Bây giờ hắn đích thân đến, đối phương chắc chắn không có lý gì để từ chối.
Dù sao lợi thế trời sinh bày ra ở đây, người thông minh đều biết nên lựa chọn như thế nào.
Hắn thấy, Dương Thiên Thành sở dĩ gần gũi Diệp Chân, đơn giản cũng chỉ là so đo giữa ba nhà, muốn bán mình với giá tốt mà thôi.
Không thể không nói, đối phương rất khôn lỏi.
Nhưng hắn thật sự ăn chiêu này.
Thằng em trai phế vật kia còn muốn vùng lên sao?
Là anh trai, đương nhiên hắn là người không đồng ý đầu tiên.
Hắn muốn nghiền nát đối phương, làm tan biến hết mọi hy vọng.
Khiến cho đối phương sống trong chán chường, lụi tàn đến hết đời.
Trong giây lát, ánh mắt hắn nhìn Dương Thiên Thành mang theo ba phần thưởng thức.
Hắn không ghét việc người khác bày mưu tính kế trước mặt hắn.
Ngược lại, một người mà đến cả thủ đoạn để tranh đoạt lợi ích cho bản thân cũng không có, thì không khác gì một kẻ phế vật.
Người như vậy, thu nhận dưới trướng cũng chỉ là hạng tầm thường, chẳng có tác dụng gì.
Nhưng hắn đã nghĩ kỹ mọi thứ, cũng không ngờ Dương Thiên Thành lại cự tuyệt.
"Diệp đại thiếu, đa tạ ngươi đã coi trọng, bởi vì cái gọi là một người không thờ hai chủ."
"Lão hủ đã đầu phục Diệp thiếu gia, đương nhiên không thể chuyển sang môn hạ của Diệp đại thiếu được."
"Phụ lòng tốt của ngươi, mong Diệp đại thiếu thứ lỗi."
"Nếu không có việc gì khác, lão hủ xin đi trước một bước."
Thái độ của Dương Thiên Thành, khiến sắc mặt Diệp Thần hoàn toàn u ám.
Hắn tự thấy đã đối đãi tốt, vậy mà lão già này không biết điều như vậy.
Hắn muốn hỏi cho ra lẽ, rốt cuộc Diệp Chân có chỗ nào hơn được hắn.
Nhưng Dương Thiên Thành đã rời đi từ lâu, trong chốc lát, bóng dáng đã biến mất ở cuối tầm mắt.
Lần đầu tiên trong đời, Diệp Thần nếm trải mùi vị bị cự tuyệt.
"Tốt!"
"Rất tốt!"
"Vô cùng tốt!"
Hắn gầm nhẹ một tiếng, vẻ mặt dữ tợn.
"Đã ngươi chọn đi chung đường với thằng phế vật kia, vậy ta sẽ cho ngươi biết, có một số con đường một khi đã chọn sai, thì cái giá ngươi phải trả không phải thứ ngươi có thể gánh chịu."
"Còn Diệp Chân, đồ phế vật nhà ngươi, thật sự nghĩ rằng có được một Luyện Đan Sư tam phẩm thì có thể chống lại ta sao?"
"Chúc mừng ngươi, đã khơi dậy ý muốn ra tay của ta."
"Ta sẽ cho ngươi thấy, sự khác biệt giữa ta và ngươi đủ lớn để khiến ngươi tuyệt vọng!"
Ánh mắt hắn nhìn về phía xa.
Cơn giận trong lòng đang bừng bừng dâng lên.
Xung quanh hắn phát ra một cỗ khí thế mạnh mẽ lạnh lẽo, nhiệt độ xung quanh không gian đột ngột hạ thấp, như thể trời đông giá rét chợt ập đến.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận