Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 798: Hô một tiếng đại đại ca, tựa hồ cũng không có gì (length: 8023)

Khi đám người Lâm Phong cuỗm được đến Linh Dược cốc, vừa hay thấy Kê Nhất vác đại đao, đang đánh nhau với một đám cường giả Chí Tôn cảnh.
Vịt Bảy ở phía sau hét lớn: "Đại ca, thu liễm chút đi, mấy dược liệu này đều là tài sản của chúng ta đấy, đừng làm hư hỏng."
Một con gà tản ra khí thế đỉnh phong Tôn giả cảnh, đang đuổi đánh một đám người tu vi Chí Tôn cảnh, bên cạnh còn có người hô ra tay nhẹ chút.
Cảnh tượng này, quả thực rất là trừu tượng.
Thậm chí trong đó còn có mấy bóng dáng, vượt xa cả Chí Tôn cảnh.
Đến mức đó là cường giả cấp bậc gì, với tu vi của đám người Lâm Phong thì nhìn không ra.
Nhưng trong tay Kê Nhất, một đao một mạng, một đao một mạng, nhẹ nhàng như bỡn, không khác gì dê chờ làm thịt.
Không bao lâu, toàn bộ hiện trường bị Kê Nhất cho tàn sát sạch trơn.
Đến lúc này, mọi người mới dồn sự chú ý vào bên trong Linh Dược cốc.
Vô số các loại dược liệu quý hiếm tỏa ra ánh sáng rực rỡ, mang theo hương thơm thoang thoảng.
Mà bây giờ, những thứ này đều thuộc về bọn họ.
Tất cả mọi người mắt sáng quắc, bắt đầu càn quét Linh Dược cốc.
Một đám người trông giống như cá diếc qua sông, nơi nào đi qua, dược viên vốn dĩ xanh mướt đã biến thành trơ trụi, ngay cả đất cũng bị xúc đi hết.
Đợi khi toàn bộ Linh Dược cốc bị vét sạch sành sanh, Kê Nhất vác đại đao lên, hăng hái.
"Xuất phát, đến trạm kế tiếp!"
Trong đạo trường Đế Quân tạo hóa rất nhiều.
Không nói đến những cái khác, chỉ riêng 108 ngọn núi trong đạo trường Đế Quân, mỗi một đỉnh đều nuôi dưỡng tạo hóa lớn lao.
Huống chi, còn có rất nhiều địa giới tự thành không gian, bên trong cũng có vô số các vật tạo hóa phi phàm.
Cứ mỗi khi đến một không gian nhỏ, Kê Nhất sẽ mở đường, tiêu diệt hết nguy hiểm, những người còn lại có nhiệm vụ thu hết những bảo vật linh bảo tạo hóa đi.
Theo mọi người tiến vào một không gian nhỏ hoàn toàn mới.
Trên bầu trời, Kỳ Lân Tiểu Hắc nhìn Kê Nhất đại sát tứ phương, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ vô cùng.
Hắn bắt đầu nghĩ lại, mọi người đều là thuộc hạ của chủ nhân, dù xét theo thâm niên hay thực lực cá nhân, thậm chí tiềm lực, hắn đều muốn hơn Kê Nhất một bậc.
Dựa vào cái gì mà hiện tại Kê Nhất có thể đại sát tứ phương, còn hắn chỉ có thể đứng một bên ngưỡng mộ?
Cuối cùng, Tiểu Hắc nhìn về phía người rơm.
Kê Nhất có được uy phong như hiện tại đều là nhờ người rơm ban cho.
Vậy nếu mình mà cúi đầu, làm mềm mỏng một chút, có phải cũng sẽ oai phong như Kê Nhất không?
Trong nhất thời, Tiểu Hắc có chút nhấp nhổm.
Nhưng là sự kiêu ngạo của tộc Kỳ Lân lại khiến hắn chậm chạp chưa quyết định được.
Trong đầu hắn giờ phút này như có hai tiểu nhân đang cãi nhau!
Một người nói: Ngươi là Kỳ Lân đó. Đời này kiếp này, ngoài chủ nhân ra, sao có thể cúi đầu trước người khác?
Nhưng người kia lại bảo hắn: Người rơm là người dưới trướng chủ nhân, thực lực lại còn mạnh hơn ngươi rất nhiều, cúi đầu trước người rơm đâu có mất mặt!
Tiểu nhân thứ nhất: Đừng quên, lúc trước ngươi đã thề sẽ vượt qua người rơm, hiện tại cúi đầu trước người rơm, vậy ngươi tính là cái gì?
Tiểu nhân thứ hai: Thần uy của người rơm ngươi cũng đã thấy, một thanh vũ khí có thể khiến Kê Nhất vượt mấy cảnh giới giết tới giết lui, cho dù ngươi có một ngày trưởng thành thực sự, ngươi dám chắc mình sẽ vượt qua được hắn?
Hai tiểu nhân trong đầu giằng co không dứt.
Đúng lúc này!
Gà một tay cầm đại đao, ném lăn quần hùng, ngửa mặt lên trời cười ngông cuồng: Còn ai nữa?
Cảnh tượng này, khiến cái cân trong lòng Kỳ Lân, trong nháy mắt nghiêng về tiểu nhân thứ hai.
Người rơm mạnh hơn mình, lại còn là người dưới trướng của chủ nhân, cúi đầu trước người rơm không có gì là mất mặt cả, mấu chốt là hắn không nhìn nổi vẻ kiêu ngạo phách lối của Kê Nhất trước mặt hắn.
Nghĩ đến đây, Tiểu Hắc liếm liếm mặt to, cười nịnh đi đến trước mặt người rơm.
"Đại đại ca, chuyện lúc trước là do tiểu đệ không hiểu chuyện."
"Tiểu đệ ở đây xin tạ tội với ngươi."
"Không biết, đại đại ca có thể tha thứ cho những hành vi lỗ mãng bất kính của tiểu đệ trước đó không?"
"Cho tiểu đệ một cơ hội lấy ý chí của đại đại ca làm đầu!"
Một khi đã quyết định cúi đầu làm đàn em, Tiểu Hắc liền hạ tư thái vô cùng thấp, thái độ cũng cực kỳ đứng đắn.
Vừa dứt lời, người rơm hơi nghiêng cổ, nhìn hắn sâu thẳm như đang suy tư.
Một hồi lâu, hắn phun ra một chữ: "Được!"
Tiểu Hắc vui sướng khôn cùng.
"Cảm ơn đại đại ca!"
"Vậy..."
Hắn vểnh bốn móng lên, ánh mắt mang theo chờ mong và khẩn cầu: "Đại đại ca, không biết ngươi có bảo vật nào khác có thể nâng cao thực lực của người khác không!"
"Có thể cho tiểu đệ mượn dùng một chút không?"
Vừa nói chuyện, mắt hắn không ngừng nhìn chằm chằm chiếc đèn lồng trong tay người rơm.
Hắn thấy, trong tay đại ca người rơm chỉ cầm hai thứ.
Một là lưỡi hái, hai là đèn lồng.
Đã một lưỡi hái có thể bộc phát ra thần uy khủng khiếp như vậy, thì cái đèn lồng này không lý gì chỉ là đồ trang trí, nó chắc chắn cũng là một kiện chí bảo vô thượng.
Chỉ là, đại ca có cho mình mượn hay không, Tiểu Hắc không dám chắc.
Dù sao hắn cũng chỉ vừa mới quen đại ca.
Không giống như Kê Nhất đi theo đã lâu lại còn rất biết nịnh hót.
Người rơm không hề suy nghĩ nhiều, đưa chiếc đèn lồng trong tay ra.
"Cảm ơn đại đại ca!"
Tiểu Hắc vui sướng tột độ, nói lời cảm ơn lần nữa.
Hắn biến thành hình người.
Trông như một thằng nhóc bảy tám tuổi, da trắng nõn nà như ngọc.
Một cách trân trọng cẩn thận tiếp nhận chiếc đèn lồng.
Sau khi từ biệt với người rơm, Kỳ Lân cũng hăng hái có được tâm tư ban đầu của Kê Nhất, mong muốn có được chí bảo.
Có đèn trong tay, thiên hạ ta có.
"Tiểu Dát, đi, hôm nay phải cho đám tiểu tử Phụng Thiên điện kiến thức cái lợi hại của Hắc gia!"
"Vâng, đại ca!"
Mắt Tiểu Dát cong thành hình vành trăng, chỉ cảm thấy đại ca lúc này quá oai phong!
Trong lòng hắn biết, đại ca mình không thua kém ai bao giờ, sao có thể mãi bị Kê Nhất chèn ép.
Hôm nay, đã đến lúc đại ca mình thể hiện thần uy.
Còn chuyện Tiểu Hắc cúi đầu nịnh hót trước mặt người rơm lúc nãy, Tiểu Dát đã tự động bỏ qua.
Thậm chí còn cảm thấy đây là một trong những ưu điểm thức thời của đại ca.
Đại ca trên người có quá nhiều ưu điểm, cả đời này hắn học cũng không hết.
Ngay lúc Kỳ Lân Tiểu Hắc đang dẫn Tiểu Dát đi khắp nơi tìm người, thử uy lực của bảo vật vừa lấy được.
Một bên khác!
Cửu U đã đứng đợi một lúc lâu trên tầng mây, trước một động phủ mới.
Động tên là Tinh Nguyệt!
Xung quanh động phủ dây leo chằng chịt, có những dây đã héo khô, cũng có những dây tràn trề sức sống, nồng đậm nhị khí sinh tử quanh quẩn bên trong động, không ngừng tràn ra ngoài, khuếch tán ra xung quanh.
Có một tầng trận pháp mạnh mẽ bảo vệ xung quanh động phủ.
Trận pháp này mạnh đến mức thân là Chuẩn Đế cảnh như Cửu U cũng không dám tùy ý chạm vào.
Nơi đây, bất ngờ chính là nơi Nguyệt Hi nữ đế bế quan!
Trời đất bao la, xung quanh yên tĩnh một mảnh.
Cửu U đưa mắt nhìn về phía xa.
"Đã bao lâu rồi mà vẫn chưa có ai tới báo tin sao?"
"Chẳng lẽ, bọn họ đều đã bị giết?"
Vừa nghĩ đến sự hung tàn của người rơm, Cửu U không khỏi rùng mình vì lạnh.
"Không thể đợi thêm nữa, nhất định phải mau chóng đánh thức nữ đế, để nữ đế ngăn lại tai họa này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận