Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 518: Ngươi làm sao dám (length: 8115)

Tại Phượng Ứng Thiên sau khi hôn mê!
Trên tầng mây!
Có Tam Nhãn Phượng Khuyển nghi tiếng nói: "Tộc trưởng, sao lại hôn mê rồi?"
Tuy nói bọn hắn phụ trách giám sát hành tung của đám người Chung Thanh, nhưng cũng không dám đến quá gần, vì vậy vẫn chưa nghe rõ bọn hắn nói gì.
"Còn có thể vì cái gì?"
A Nhĩ Ti cất cao giọng nói: "Đương nhiên là tộc trưởng vì giải trừ lời nguyền của Tam Nhãn Phượng Khuyển tộc ta, đã chịu vô vàn tủi nhục."
"Không chỉ có vậy, vì giữ chữ tín với kẻ địch, tộc trưởng còn đưa cả thiếu chủ vào."
"Ngươi nhìn thiếu tộc trưởng vì tương lai của tộc ta, đã phải tươi cười nịnh bợ không biết bao nhiêu lần."
"Các ngươi đã từng thấy thiếu chủ khúm núm như vậy chưa?"
"Tất cả, không phải đều vì tương lai của tộc ta sao!"
Nghe đến đây, mọi người không khỏi lộ vẻ cảm động.
Bọn hắn không thể tưởng tượng, tộc trưởng của mình đã phải chịu đựng những tủi nhục đến mức nào mới trực tiếp tức giận đến ngất đi.
Bọn hắn cũng không thể tưởng tượng nổi, đằng sau nụ cười miễn cưỡng của thiếu chủ kia là bao nhiêu chua xót và uất ức.
Giờ phút này, mọi người thấy rõ hết trong mắt, lòng đau như cắt.
Nếu có thể, bọn hắn hận không thể thay thế, thay tộc trưởng và thiếu chủ gánh chịu nỗi tủi nhục và chua xót đó.
A Nhĩ Ti lại nói: "Tam Nhãn Phượng Khuyển tộc có tộc trưởng và thiếu chủ lãnh đạo như vậy, còn lo gì không thể hưng thịnh về sau."
"Công lao này, nhất định không thể lu mờ."
"Các ngươi cứ ở đây tiếp tục giám sát."
"Ta phải lập tức về tộc tuyên truyền rầm rộ."
"Để chiến công của họ được ghi vào lịch sử Tam Nhãn Phượng Khuyển tộc, đời đời bất hủ, chiếu rọi kim cổ."
"Họ là vĩ nhân, cũng là niềm kiêu hãnh của Tam Nhãn Phượng Khuyển tộc ta!"
"Là tấm gương cho tất cả tộc viên."
Lời vừa dứt, cả người hắn đã hóa thành một đạo lưu quang, thoáng chốc biến mất ở cuối chân trời.
Chỉ còn lại đám Tam Nhãn Phượng Khuyển tự cảm động trong tầng mây.
Thế mà bọn hắn thật sự không biết, lúc này Phượng Thiên nào có chút tủi nhục hay chua xót nào.
Hắn hành động tất cả đều xuất phát từ tâm.
Thậm chí còn có chút không chờ được.
Hắn lớn tiếng nói với Kê Nhất: "Tiền bối, kho báu của Tam Nhãn Phượng Khuyển tộc ta được cất giấu trong ngũ hành bảo tháp, nơi giao nhau của ngũ hành chi địa."
"Tháp này phải do lão tổ của Tam Nhãn Phượng Khuyển tộc ta và người có huyết mạch đích hệ mới có thể mở ra."
"Mà ta, vừa đúng là dòng chính của lão tổ."
"Nếu các ngươi cần, ta có thể dẫn các ngươi đến đoạt bảo bất cứ lúc nào."
Lời này không chỉ khiến Kê Nhất ngạc nhiên mà ngay cả đám người Chung Thanh cũng nhìn hắn với ánh mắt khác lạ.
Thời buổi này còn có người háo hức dẫn người khác đi lấy báu vật của mình sao?
Phượng Thiên cảm nhận được sự kinh ngạc trong ánh mắt của mọi người.
Cười giải thích: "Các vị tiền bối, vừa nhìn ta đã cảm thấy các vị khí phách hiên ngang, vô cùng phi phàm."
"Hơn nữa, tiền bối bù nhìn có ân tình lớn với ta."
"Nếu có thể dùng một kho báu để kết giao với các vị tiền bối, ta thấy quá xứng đáng."
"Không biết, các tiền bối có thể cho ta cơ hội được đi theo hai bên không?"
Nói đến câu cuối, ánh mắt hắn sáng rực nhìn về phía Chung Thanh.
Rõ ràng là từ cách xưng hô của bù nhìn và thái độ của mọi người, hắn biết được đây mới chính là người có thể quyết định tất cả.
Chung Thanh thấy vậy thì cười.
Mấy năm nay hắn tiếp xúc không ít người.
Nhưng người đặc biệt như Phượng Thiên thì thật là hiếm thấy.
Hắn trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói: "Chuyện này, đợi lấy xong kho báu rồi hãy bàn."
Nghe vậy, Phượng Thiên có chút thất vọng.
Để sau hãy bàn, chẳng khác nào dấu hiệu cự tuyệt.
Là chướng mắt hắn sao?
Phải!
Bù nhìn có sức mạnh đáng sợ như vậy, hắn cũng muốn ở dưới trướng người này mà nghe lệnh.
So với bù nhìn thì hắn có là gì chứ?
Chướng mắt hắn cũng là chuyện bình thường thôi.
Bất quá, Phượng Thiên nghĩ lại.
Nếu một người có thực lực như vậy không muốn thu hắn, thì trực tiếp từ chối là được.
Việc nói đợi sau, chứng tỏ mình vẫn còn cơ hội.
Rất có thể, đây là một dạng khảo nghiệm của tiền bối với mình cũng không chừng.
Nghĩ vậy, các ý tưởng khác ngay lập tức xuất hiện.
"Tiền bối, ta đây dẫn mọi người đến đoạt bảo."
Nghe vậy, gà cười nói: "Nhóc con, ta đột nhiên thấy có chút thích ngươi."
"Thức thời, biết cách làm việc."
"Có điều, cha ngươi bị ngươi tức đến bất tỉnh rồi, ngươi không sợ ông ấy tỉnh lại tìm ngươi gây phiền phức sao?"
Phượng Thiên đáp lại một cách trơ tráo: "Tiền bối nói đùa."
"Cha ta đó!"
"Cũng quá cứng nhắc, không biết biến báo."
"Ta là thiếu chủ của Tam Nhãn Phượng Khuyển tộc, sau này toàn bộ Tam Nhãn Phượng Khuyển tộc đều phải giao vào tay ta."
"Bao gồm cả kho báu đó, cũng như vậy."
"Ta chỉ là lấy đồ của mình trong tương lai đem cho các vị tiền bối, dù cha ta có biết cũng làm gì được?"
Lời này lần nữa khiến mọi người ngạc nhiên nhìn hắn.
Thật đúng là con hiếu thảo với cha đấy!
Cũng không biết cha hắn nghe xong có tức đến tỉnh lại hay không.
Vốn dĩ Kê Nhất bị Phượng Ứng Thiên lừa gạt, vẫn còn hơi tức giận.
Muốn tìm hắn tính sổ một phen.
Nhưng bây giờ, thấy Phượng Thiên phối hợp như vậy, hắn quyết định tha cho hắn một lần.
Thế là, dưới sự chỉ dẫn của Phượng Thiên, mọi người lên đường đến kho báu của Tam Nhãn Phượng Khuyển tộc.
Bù nhìn còn đang định tiếp tục đào mỏ.
Chung Thanh không đành lòng.
Trực tiếp ra lệnh cho thập nhị ma tướng cất mỏ vàng mang về, để hắn đào từ từ.
Còn về phần Phượng Ứng Thiên thì bị Phượng Thiên mang theo đi đường.
Dù sao cũng là cha ruột của mình.
Cũng không thể để ông ta cứ nằm ngủ ngoài hoang dã như vậy được.
Mà việc Phượng Thiên mang cha hắn đi còn có một ý khác.
Hắn hiểu rõ tính tình của cha mình.
Nếu cứ bỏ mặc ông ta, ông ta chắc chắn sẽ báo cáo với lão tổ, tìm mọi cách thỉnh cầu lão tổ ra tay.
Đến lúc đó, toàn bộ Tam Nhãn Phượng Khuyển tộc có lẽ sẽ phải đón nhận một họa diệt tộc lần nữa.
Dù sao thực lực của bù nhìn, hắn đã tận mắt nhìn thấy rồi.
Dù chỉ là một góc của tảng băng thực lực, cũng không phải Tam Nhãn Phượng Khuyển tộc có thể chống lại.
Thế là một đoàn người đông đảo lên đường.
Đội hình dài như rồng, trông vô cùng náo nhiệt.
Đi được nửa đường.
Phượng Ứng Thiên mơ màng tỉnh lại.
Nhưng ông cũng không vội mở mắt ra.
Mà cẩn thận đánh giá tình hình hiện tại.
Khi thấy mình đang nằm trên người Phượng Thiên, phía sau là Chung Thanh, bù nhìn, thập nhị ma tướng, cả đám đang đi về hướng kho báu của Tam Nhãn Phượng Khuyển tộc, ông ta cảm thấy cả người không ổn.
Trong lòng ông ta giận dữ vô cùng.
Bí mật truyền âm cho Phượng Thiên: "Nghịch tử, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Phượng Thiên trong lòng vui mừng.
Cũng bí mật truyền âm đáp: "Cha, cuối cùng thì người cũng tỉnh."
"Người xem phái đoàn này, khí thế này, còn có thể làm gì nữa?"
"Đương nhiên là đưa các vị tiền bối đi đoạt bảo!"
Nghe xong lời này.
Phượng Ứng Thiên chỉ cảm thấy linh hồn cứng đờ, cả người cũng không xong.
"Sao ngươi dám?"
Cũng chỉ là bây giờ ông ta không có nhục thể.
Nếu không, có lẽ bệnh tim đã bùng phát.
Kho báu của Tam Nhãn Phượng Khuyển tộc liên quan đến tương lai của toàn bộ tộc đàn, không được phép mất một phần.
Ông không ngờ đứa con nghịch tử này không chỉ nói miệng, mà thực sự định đem tặng không kho báu cho người khác.
Trong nhất thời, nỗi buồn từ đó mà đến.
Rốt cuộc ông đã tạo nghiệp gì mà lại sinh ra đứa con toàn phản cốt thế này.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận