Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 926: Hắn sẽ không phải là tại đe dọa ta đi? (length: 8354)

Mạnh Cổ Quân chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã từ trên trời xuống.
Vẫn là Lăng Nguyệt Nhi bên cạnh phản ứng nhanh, vội đỡ lấy sư tôn.
"Sư tôn, người làm sao vậy? Có phải có ai đánh lén không?"
Lăng Nguyệt Nhi thấy Mạnh Cổ Quân sắc mặt trắng bệch, trên gương mặt xinh đẹp cũng lộ vẻ kinh hoàng.
Mạnh Cổ Quân vội vàng xoa đầu đồ nhi, cố nặn ra nụ cười: "Không sao, Nguyệt Nhi, chỉ là có hơi mệt thôi."
"Mệt?"
Lăng Nguyệt Nhi khó hiểu chớp mắt to.
Sư tôn của nàng là Bát Chuyển Ngụy Tiên, bay trên trời mà lại mệt đến suýt ngã sao?
Chẳng lẽ là bị trúng phải nguyền rủa nào?
Thật ra đối với Mạnh Cổ Quân, tiếng của Từ Thiên Phong còn đáng sợ hơn cả nguyền rủa.
Trong lòng hắn thầm nghĩ:
"Hắn không phải đang đe dọa ta đấy chứ?"
Mạnh Cổ Quân nhất thời cảm thấy tủi thân.
Dựa vào cái gì chứ?
Người đi mật báo chẳng phải là Lưu Niệm sao?
Sao Lưu Niệm thì không sao, ngươi lại đi đe dọa ta?
Việc này đâu có liên quan đến ta! Ta chỉ nói vài lời thật lòng thôi, lẽ nào ta nói xấu Vũ Hóa Tiên Môn của ngươi sao?
Lấy cái gì mà bêu xấu? Ta chỉ đem những việc tứ đại tiên môn đã làm ra kể lại một lần.
Các ngươi làm, người ta không được nói chắc? Thực lực mạnh mẽ thì không tầm thường hả?
Chà, phải nói, thực lực mạnh đúng là không tầm thường.
Mạnh Cổ Quân rơi vào đường cùng, xoa mái tóc đồ nhi, lên tiếng.
"Nguyệt Nhi, xem ra chuyện Cửu Tiêu Vân Tông chúng ta tính dời tông là có cơ sở đấy."
Nhìn khắp Nhị Trọng Thiên này, người bị Từ Thiên Phong nhắm đến, e là chẳng mấy ai còn có thể ngồi yên.
Mà Mạnh Cổ Quân rõ ràng không phải người trong số đó.
Nhưng hắn không khỏi thở dài.
Bị tứ đại tiên môn nhắm đến, hắn dù dời tông, thì có thể trốn đi đâu?
Trong nhất thời, Mạnh Cổ Quân cảm thấy mình rơi vào đường cùng, hết lối thoát.
Chỉ mong lần đại chiến này có thể cản chân Vũ Hóa Tiên Môn, tốt nhất hai bên đánh nhau mấy vạn năm, đánh cho lưỡng bại câu thương, như vậy Vũ Hóa Tiên Môn cũng sẽ không có thời gian rảnh đi gây sự với Cửu Tiêu Vân Tông hắn.
Dù nói là vậy, trong lòng Mạnh Cổ Quân giờ phút này vẫn tràn đầy nghi hoặc.
Chung Thanh kia rốt cuộc là ai?
Lưu Niệm đến vạch trần nội tình của Vũ Hóa Tiên Môn, ban đầu cứ tưởng Từ Thiên Phong sẽ tức giận.
Giận thì đúng là giận thật, nhưng có vẻ như giận sai người rồi.
Sao có vẻ như Chung Thanh kia mới là người có địa vị cao, còn Từ Thiên Phong lại một bộ dạng sợ sệt, giờ thậm chí còn đi cùng với Chung Thanh?
Chẳng lẽ mình đoán sai rồi? Chung Thanh này thật ra ngay từ đầu cũng là một vị cao tầng của Vũ Hóa Tiên Môn?
Nhưng Từ Thiên Phong đã là tông chủ rồi, cao tầng nào lại khiến ông ta phải thái độ như vậy?
Cũng không thể là lão tổ của Vũ Hóa Tiên Môn chứ?
Cũng chính vì sự nghi hoặc này, hắn mới chưa lập tức mang đồ đệ trốn về để dời tông.
Không chỉ những người của tông môn thế lực như bọn họ.
Người của hai đại tiên môn khác ở đó cũng hoang mang.
Thanh niên kia là ai vậy?
Sao có thể khiến Từ Thiên Phong cúi đầu khom lưng? Bảo là lão tổ của Vũ Hóa Tiên Môn thì cũng không giống.
Ban đầu bọn họ chỉ cho là do họ không biết, hai đại tiên môn xảy ra xung đột vì một số lý do.
Giờ xem ra, trong chuyện này còn có ẩn tình khác.
Trong sự nghi hoặc, hiếu kỳ và rung động của mọi người.
Đại trưởng lão Vũ Hóa Tiên Môn và đoàn người kiên quyết giữ chặt cửa vào động thiên Thượng Thanh, ngăn cản sự phản công điên cuồng của mọi người Thượng Thanh Tiên Môn, đợi Chung Thanh dẫn đầu đoàn người đến.
Chỉ thấy Chung Thanh hai tay chắp sau lưng, đạp hư không, dưới sự bảo vệ của mọi người Vũ Hóa Tiên Môn, tiến đến cửa động thiên Thượng Thanh.
Nhưng giờ phút này cửa động thiên một mảnh tĩnh mịch hỗn độn, không thể nhìn thấy gì, rõ ràng là đã bị phong bế.
"Hừ, đến nước này rồi, còn làm rùa đen rụt đầu, có ích gì sao?"
Từ Thiên Phong lạnh lùng hừ một tiếng, ra tay trước, một chiêu đánh vào cửa động thiên.
Ầm ầm!
Trời đất rung chuyển, tinh vân vỡ nát, trong hư không tràn ngập loạn lưu cuồng bạo, không gian nghìn vạn dặm không ngừng rung rẩy, tựa như sắp nứt ra đến nơi.
Thân là Cửu Chuyển đỉnh phong Ngụy Tiên, một trong những người mạnh nhất Nhị Trọng Thiên, Từ Thiên Phong vừa ra tay, uy thế kinh người đáng sợ, thậm chí không hề thua kém sự giằng co kịch liệt cả ngày của hai phe trước đó.
Nhưng một kích khủng khiếp như vậy, cũng không thể trực tiếp mở được cửa động thiên đã phong bế.
Đó cũng là điều đương nhiên, đây dù sao cũng là nơi cơ sở tổng bộ của Thượng Thanh Tiên Môn, làm sao có thể tùy tiện bị phá?
Cửa động thiên ở trạng thái phong bế, dù thực lực của Từ Thiên Phong thế này, cũng không thể trong thời gian ngắn mà oanh mở.
Nhưng trước mặt Chung Thanh, Từ Thiên Phong muốn có chút biểu hiện, đương nhiên không thể để Chung Thanh đứng chờ thêm nửa ngày.
Chỉ nghe hắn khẽ quát một tiếng, toàn thân bốc lên muôn vàn ánh hào quang, trong ánh hào quang này, bất ngờ có thể thấy phía sau hắn, trong hư không hiện lên một cái hư ảnh cực lớn, chiếm cứ nửa bên bầu trời.
Trong hư ảnh đó, núi non sông suối, nhật nguyệt luân chuyển, đình đài lầu các, mái ngói cong cong, rõ ràng là một thế giới nhỏ hoàn chỉnh.
Còn người am hiểu kiến thức thì kinh hô.
"Đó là động thiên Vũ Hóa!"
Không sai, lúc này hư ảnh hiện ra sau lưng Từ Thiên Phong chính là động thiên Vũ Hóa, hình bóng động thiên tràn ngập tiên quang không tì vết, chiếu sáng cả thiên địa.
Trong tiên quang đó, có một luồng khí tức cổ xưa mà thần bí, rộng lớn vô biên, đang tụ về trên người Từ Thiên Phong, phụ trợ hắn như một Thần Ma Thái Cổ, khí thế cuồn cuộn, uy nghiêm thần thánh.
Cảnh này khiến Chung Thanh nhìn mà hơi ngưỡng mộ.
Không nói đến thực lực, về mặt hình thức Từ Thiên Phong này thực sự không tệ, so với hắn tự mình ra tay hoa lệ hơn nhiều.
Nhưng cảnh này rơi vào mắt một số người, thì là đồng tử co rút kịch liệt, kinh hãi khôn nguôi.
"Đây là..."
Tông chủ Tạo Hóa Tiên Môn Tôn Thiên Ngu lẩm bẩm nói.
Lời còn chưa dứt, một giọng nữ trong trẻo dễ nghe vang lên.
"Lực lượng động thiên Vũ Hóa, Từ Thiên Phong lại có thể điều khiển thông suốt như vậy sao?"
Tôn Thiên Ngu quay đầu, thấy một thiếu nữ chân trần, tóc dài, da trắng như tuyết, khí chất thanh lãnh thoát tục tuyệt mỹ đang từ từ tiến đến.
"Hạng tông chủ, người đã đến."
Tôn Thiên Ngu mở miệng nói.
Người trước mặt, chính là tông chủ đương đại của Thái Thanh Tiên Môn, Hạng Vô Hạ.
Nhìn như thiếu nữ, kỳ thực là người cổ xưa nhất trong bốn vị tông chủ của tứ đại tiên môn, tu vi cũng cao thâm nhất, nghe nói đã chạm đến cánh cửa Chân Tiên cảnh giới.
Hạng Vô Hạ khẽ gật đầu, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Từ Thiên Phong đang được bao phủ bởi hình bóng động thiên Vũ Hóa.
Tôn Thiên Ngu trầm giọng nói: "Ở đây, cách động thiên Vũ Hóa đâu chỉ ức vạn dặm? Ở khoảng cách xa xôi như vậy, mà dẫn được lượng lớn lực lượng động thiên như thế, đổi lại là chúng ta, e là không chịu nổi, Từ Thiên Phong hắn điên rồi sao?"
Vũ Hóa Tiên Môn tuy rằng nhìn có vẻ chiếm thượng phong, nhưng vào động thiên Thượng Thanh rồi mới thật sự là đại chiến.
Từ Thiên Phong chỉ vì mở cửa, không tiếc vận dụng lực lượng động thiên đến vậy, chắc chắn sẽ bị tổn thương lớn, sau khi vào lại làm sao đối phó với Lăng Thiên đang ở trong động thiên, lấy sức khỏe ứng mệt chứ?
Trong mắt Tôn Thiên Ngu, hành động lần này của Từ Thiên Phong không thể nghi ngờ là vô cùng ngu xuẩn.
Hạng Vô Hạ lại khẽ nhướng mày, nhàn nhạt nói.
"Ngươi không nhìn ra sao? Hắn chỉ là thay người khác mở cửa thôi."
"Nhân vật chính thật sự, là thanh niên kia."
Bạn cần đăng nhập để bình luận