Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 441: Nhất gia thân (length: 8361)

Trung Châu.
Vùng Đất Hỗn Loạn, bên trong sơn môn Phượng Vũ tông.
Bầu không khí trang nghiêm, túc mục của một tông môn tuyệt thế thường ngày giờ đã chẳng còn chút gì.
Thay vào đó là một sự yên bình, vui vẻ.
Ở giữa sơn môn, dưới tượng Kim Sí Thần Điểu sừng sững mấy ngàn năm.
Một đám môn nhân tu sĩ qua lại, chắp tay chào hỏi nhau.
"Sư huynh thứ 1.352, buổi sáng tốt lành!"
"Ồ! Đây không phải là sư đệ tốt thứ 10.372 của ta sao! Dùng điểm tâm sáng rồi à?!"
Chấp sự ngoại môn Tam Dương cảnh và tu sĩ Quy Nhất cảnh tôn làm trưởng lão, không phân cao thấp đứng chung một chỗ.
Các tu sĩ trẻ tuổi tầm bốn, năm mươi tuổi, cùng các ông lão râu tóc bạc phơ ngàn tuổi nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Trên quảng trường, mọi người qua lại, bất kể già trẻ, nam nữ, địa vị cao thấp, đều rối rít chào hỏi.
Từ khi Chung Thanh thống nhất Phượng Vũ tông.
Sau khi đưa hơn 1 vạn thành viên có tu vi và thiên phú xếp hạng gần đầu vào làm đệ tử treo danh.
Trong Vũ Hóa môn rộng lớn này, từ trên xuống dưới không còn bất kỳ thứ bậc tôn ti nào nữa.
Dù là môn chủ Phượng Bất Quần đích thân đến, mọi người thấy cũng chỉ chắp tay gọi một tiếng sư huynh mà thôi.
Khung cảnh kỳ lạ này, khiến những tông môn khác đến Phượng Vũ tông bái phỏng hôm nay vô cùng kinh ngạc.
Hễ môn phái nào hỏi đến, môn chủ Phượng Bất Quần liền vuốt râu, vẻ mặt thâm ý mở miệng.
"Tông môn vốn là nhà, trong nhà thì làm gì có nhiều khuôn sáo như vậy?"
Trong chốc lát.
Tại vùng Đất Hỗn Loạn truyền ra giai thoại Phượng Vũ tông trên dưới một lòng, tương kính như tân.
Nhưng trên thực tế chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Chuyện này phải nói đến mấy ngày trước, khi Chung Thanh đi dạo trong sơn môn.
Một đệ tử treo danh Tam Dương cảnh chào hỏi Chung Thanh.
Hắn vừa hướng về phía Chung Thanh gọi một tiếng sư phụ tốt, ngay sau đó thấy vị thập nhị trưởng lão của mình đi từ góc rẽ ra.
"Sư thúc tổ tốt!"
Dựa theo bối phận trước đây, hắn theo bản năng thốt lên.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thập nhị trưởng lão xông tới một cái, trực tiếp vồ lấy cổ áo.
Mẹ nó ngươi gọi sư phụ, gọi sư phụ, gọi ta là sư thúc tổ à? !
Vậy ta thành cái gì của sư phụ rồi? !
Ta còn sống được nữa không? !
Đêm xuống, Phượng Vũ tông mở đại hội ban đêm.
Nhất trí quyết định, trên dưới tông môn, toàn bộ dùng hàng bối sư huynh đệ xếp theo thứ tự khi ở dưới tay Chung Thanh để xưng hô.
Chỉ cần là đệ tử treo danh của Chung Thanh, dù là một cái lò nấu rượu.
Cũng có thể gọi môn chủ Phượng Bất Quần là sư huynh!
Cũng vì vậy, hôm nay trong sơn môn Phượng Vũ tông đặc biệt hỗn loạn.
Không vì cái gì khác, đi một bước là một sư huynh, lùi một bước là một đống sư đệ.
Chào hỏi nhau còn không xuể!
Mà lúc này.
Ở giữa tượng điêu khắc thần điểu trong Phượng Vũ tông, một bóng hình đang khoanh chân ngồi trên đó.
Chính là Chung Thanh.
Chung Thanh tay cầm Thôn Thiên Hồ Lô, tất cả rượu ngon của Phượng Vũ tông đều được cất giữ bên trong.
Nhấp một ngụm rượu, Chung Thanh nhìn khung cảnh tương kính như tân dưới sơn môn, mặt lộ vẻ khẳng định.
"Sách!" Tông môn, muốn cũng là loại cảm giác này.
Làm cái gì phân biệt cấp bậc trên dưới? Vô nghĩa!
Lúc này, Tiểu Dát hóa thành lưu quang bay tới, ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh Chung Thanh.
Tiểu Dát hiện giờ, sớm đã không phải là con chim non hói đầu xám xịt khi trước nữa.
Gần như là mỗi ngày một thay đổi, nó đã có hình thể to lớn gần bằng Kỳ Lân.
Lông vũ toàn thân tỏa ánh sáng lung linh, cho dù biến dị cũng có chút giống với tượng thần điểu huy hoàng bên dưới.
"Chủ nhân! Ta về rồi!"
Ánh mắt Tiểu Dát đảo quanh.
Hôm qua, Phượng Bất Quần nhăn nhăn nhó nhó tìm tới cửa.
Nói là hy vọng để Tiểu Dát ra ngoài lộ mặt một chút, để các thế lực khác ở Vùng Đất Hỗn Loạn nhìn thấy tình hình thần điểu quy môn của Phượng Vũ tông hiện nay.
Chung Thanh, người đã nhận hơn 1 vạn thành viên Phượng Vũ tông làm ký danh đệ tử, cũng không tiện hoàn toàn mặc kệ chuyện của sơn môn người ta.
Tuy không nhận lời nhường ngôi của Phượng Bất Quần, nhưng việc để Tiểu Dát hỗ trợ một vài việc vẫn là nên làm.
Hơn nữa, Tiểu Dát vốn là của Phượng Vũ tông đúng không?
"Chủ nhân! Có thể thả đại ca ra cùng ta chơi một chút không? !"
Ánh mắt Tiểu Dát đảo quanh, không hề che giấu khi nhìn hình xăm trên cánh tay Chung Thanh.
Trong không gian hình xăm, Kỳ Lân Tiểu Hắc nghẹn ngào: "Chủ nhân! Ngươi thả ta ra đi mà!"
"Ta thề sẽ không mang Tiểu Dát đi tìm tiểu tỷ tỷ chơi nữa đâu!"
Nghe vậy, Chung Thanh hơi nheo mắt lại.
Hai tiểu gia hỏa không bớt lo này.
Không biết có phải ở lâu trong Phượng Vũ tông mà học theo vị trưởng lão kia hay không.
Kỳ Lân Tiểu Hắc vậy mà học được trêu hoa ghẹo nguyệt.
Tiểu Hắc mang theo Tiểu Dát, một hóa thành một con chó nhỏ tầm thường, một hóa thành chim nhỏ lông xám.
Lúc rảnh rỗi liền chui vào các trấn nhỏ phụ cận.
Chui thì không sao, đằng này lại còn cứ nhắm vào nơi mấy tiểu tỷ tỷ ở chợ.
Hai gã này nương tựa vào vẻ bề ngoài cực kỳ dễ thương của mình, bắt được trái tim của một đám tiểu tỷ tỷ!
Nếu lúc đó không phát hiện trên mặt nhỏ đen có một vết son môi đỏ, đến bây giờ ta còn bị bịt mắt nữa đó!
Chung Thanh thở dài, phất tay, Kỳ Lân Tiểu Hắc từ trong không gian bay ra.
"Đại ca đại ca!"
Kỳ Lân vừa hiện thân, Tiểu Dát lập tức giương cánh, cao hứng khôn xiết, lông vũ lấp lánh của nó dưới ánh mặt trời chiếu sáng rạng rỡ.
Ánh sáng phản xạ trực tiếp chiếu sáng cả sơn môn càng thêm tươi đẹp.
Còn Tiểu Hắc, một khi được thả ra, bốn vó cắm xuống đất.
Vẻ tài hoa xuất chúng hiện ra, toàn thân xích hỏa bắn ra bốn phía, càng thêm chói mắt loá mắt.
Một Kỳ Lân một thần điểu, trên đỉnh sơn môn Phượng Vũ tông, đúng là một sự kết hợp hoàn hảo!
Trên quảng trường sơn môn, tất cả môn nhân đều dừng bước nhìn cảnh này.
Còn môn chủ Phượng Bất Quần, à không, phải nói là sư huynh thứ mười bảy Phượng Bất Quần.
Hắn ở giữa các môn nhân, khẽ vuốt chòm râu, mặt mày hớn hở.
Ai mà nghĩ được, nguy cơ thần điểu mất đi ngày đó cuối cùng lại biến thành cảnh tượng này? !
Không chỉ thần điểu trở về mà còn có một Thần Thú Hỏa Kỳ Lân khủng khiếp đứng trên đỉnh sơn môn.
Quan trọng nhất là cả đám mình, còn trở thành ký danh đệ tử của Chung Thanh!
Phượng Bất Quần hoàn toàn tin tưởng.
Tương lai Phượng Vũ tông, sẽ càng thêm rạng rỡ!
Tiểu Hắc và Tiểu Dát, một chó một chim, bay lên không trung xoay quanh sóng vai nhau.
"Hô!"
Chung Thanh nhắm mắt, thổ ra một hơi.
Trong lúc nhấp một ngụm rượu thuần hậu, cũng nhớ tới chuyện của đám đệ tử.
Hơn 1 vạn ký danh đệ tử này, hắn vốn cho rằng là tu vi tổng cộng của những người này, có thể nhất nhất phản hồi cho mình.
Nhưng trên thực tế lại không phải vậy.
Mà chính là tu vi mới tăng của bọn họ mới có thể phản hồi cho mình.
Cho nên 1 vạn người này nghe thì không ít, dạo gần đây cũng có không ít người đột phá nhưng trên thực tế trong thời gian ngắn mang đến cho hắn tu vi cũng không nhiều.
Vậy sau này phải dành thời gian, nâng cao tu vi cho bọn họ.
Đồng thời suy nghĩ cẩn thận, đồ đệ thực sự có giá trị vẫn là ở chỗ đệ tử thân truyền.
Bỗng nhiên, mắt Chung Thanh sáng lên.
"Hai đứa bay ở đây canh nhà cho ta!"
Vèo!
Thân ảnh Chung Thanh hóa thành một đạo lưu quang, biến mất khỏi sơn môn.
...
Vùng Đất Hỗn Loạn.
Một sơn cốc chung quanh núi đá mẫn tú lạnh lẽo.
Vách núi cheo leo trong sơn cốc đều là thi thể Yêu thú, từ Tam Dương cảnh đến Vạn Pháp cảnh ngũ trọng, khắp nơi đều có thể thấy được.
Nơi sơn cốc linh khí bức người này, Yêu thú từ trên xuống dưới đều bị tàn sát gần hết.
Trong một mảnh tử khí.
Một nữ tử thân hình cao gầy, mặc váy dài xanh biếc mát lạnh, đang tĩnh tọa trên một bệ đá.
Hiển nhiên, sát khí của cả tòa sơn cốc đều do một tay nàng tạo ra.
Đây chính là Lưu Vân, người có lai lịch lớn lao...
Bạn cần đăng nhập để bình luận