Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 1147: Linh Thần bản chất (length: 8250)

Ý nghĩ này vừa thoáng qua trong lòng.
Ngay lập tức liền bị hắn không hề để tâm tới.
Không thể cho không được.
Ít nhất trước mặt, Lôi Đạc không hề phủ nhận quan hệ với đồng môn của hắn.
Nói cách khác... Sau này hắn có thể danh chính ngôn thuận dựa vào điểm này để liên kết.
Hắn thấy, Chung Thanh dưới trướng có nhiều người như vậy, bản thân lại chưa từng có tiếng tăm gì ở trong tứ đại thiên khu, đột nhiên xuất hiện.
Rất có thể là đến từ một đại thế lực đỉnh cao nào đó ở nơi khác!
Ngay cả người như Lôi Đạc từng bị coi là phế vật đệ tử, sau khi bái sư đều đột phá Chân Tiên, thậm chí còn có thể có được tiên khí.
Nội tình của đại thế lực này quả thực khó có thể tưởng tượng!
Sáu phần gia sản, đổi lấy cơ hội kết giao với vị Thăng Hoa Chân Quân thần bí này.
Là thua thiệt hay có lời còn khó nói.
Bởi vậy, lúc Kế Dương Phong đi ra ngoài, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
Nhìn Chung Thanh có chút kỳ lạ.
Ngươi nhìn hắn vui vẻ kia kìa, cũng không biết ai mới là người nhận quà nữa.
Tặng quà mà cũng vui vẻ như vậy, người bên ngoài đều nhiệt tình như thế sao?
Huống chi Kế Dương Phong tặng thật sự không phải là con số nhỏ.
So với những thứ mà Thương Hiên Minh hiếu kính trước đó, quả thực chẳng khác gì chín trâu mất sợi lông.
Trong nháy mắt thì trở nên sung túc rồi!
Chung Thanh dùng thần thức cười tủm tỉm kiểm kê lễ vật lúc Kế Dương Phong tạ tội.
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống đột nhiên vang lên.
"Kí chủ, việc hấp thu, dung hợp và phân tích mảnh vỡ của Linh Thần chi lực đã hoàn tất."
"Mở khóa thông tin."
Chung Thanh vui mừng.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đã hoàn thành.
Hắn cũng rất tò mò, cái gọi là Linh Thần rốt cuộc là thứ gì.
"Vậy đã phân tích ra cái gì rồi? Linh Thần này là người hay tiên hay yêu hay quỷ?"
Hệ thống nhanh chóng đáp lại.
"Không phải người - thú, không phải tiên, không phải ma, không phải yêu, không phải quỷ, không phải thần."
Cái một tràng không phải này khiến Chung Thanh có chút mơ hồ.
Không phải bất cứ thứ gì, vậy Linh Thần là cái gì?
Tuy nhiên, câu trả lời của hệ thống khiến hắn hơi ngạc nhiên.
Những thứ hệ thống vừa nói, hắn đều đã từng gặp.
Theo ý của hệ thống, trên đời này thật sự có thần sao?
Tuy thường dùng thần để hình dung một vài sự tồn tại, nhưng thần thật sự là cái gì?
Linh Thần cũng có chữ thần, nhưng lần này hệ thống lại trực tiếp phủ nhận.
Đương nhiên, đó là chuyện sau, lúc này trọng tâm vẫn là Linh Thần.
Chỉ nghe hệ thống đáp lời.
"Dựa trên phân tích mảnh vỡ Linh Thần, sơ bộ xác định là sinh mệnh thể đặc thù của hằng tinh."
"Sinh mệnh thể của hằng tinh?"
Chung Thanh hơi giật mình: "Ý gì?"
"Nói là sinh mệnh được sinh ra trong hằng tinh?"
Nếu vậy thì có thể chấp nhận được.
Trong Đại Thiên thế giới không thiếu chuyện lạ, sinh mệnh sinh ra từ hằng tinh cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng hệ thống lại trả lời lần nữa.
"Không phải là sinh mệnh sinh ra từ hằng tinh, mà chính bản thân hằng tinh hình thành sinh mệnh thể."
Chung Thanh ngẩn người ra.
"Hằng tinh sống?"
Giờ phút này hệ thống nói tới, e rằng là một bí mật có thể làm kinh động vô số người trong tinh không.
Dù cho một người có địa vị như Đông Phương Hoài Nghĩa cũng không biết Linh Thần rốt cuộc là gì, chỉ biết Linh Thần rất mạnh và địa vị rất cao.
Không ngờ rằng, cái gọi là Linh Thần, hóa ra là sinh mệnh hằng tinh.
Mặc kệ là tiên hay ma hay yêu, lúc ban đầu cũng chỉ là người phàm.
Dù có thành Chân Tiên, cũng không dám nói mình mạnh hơn hằng tinh.
Mà người ta ngay từ khi sinh ra đã là hằng tinh.
Hai người vốn dĩ không cùng một điểm xuất phát.
Điều này còn lớn hơn so với sự chênh lệch giữa người và thần thú.
Mặc dù tiên nhân đạt đến trình độ nhất định cũng có thể bắt sao hái trăng, dễ dàng hủy diệt hằng tinh.
Nhưng nếu như lấy thân hằng tinh mà tu luyện, bồi dưỡng bản thân thì sao?
Có thể đạt đến mức độ nào thật khó có thể tưởng tượng.
Thảo nào mạnh đến vậy, có thể xưng bá tinh không.
Ngay khi Chung Thanh nghĩ đây chính là bộ mặt thật của Linh Thần thì.
Hệ thống lại lên tiếng.
"Tài liệu có hạn, chỉ có thể giám định sơ bộ."
"Xin kí chủ tiếp tục thu thập tài liệu, có thể mở khóa thêm bản chất tầng sâu hơn."
Chung Thanh nghe vậy nhíu mày.
Nghe ý của hệ thống.
Sinh mệnh thể của hằng tinh vẫn chỉ là đánh giá sơ bộ.
Linh Thần còn có bản chất tầng sâu hơn?
Ánh mắt Chung Thanh lóe lên.
Chỉ là sinh mệnh hằng tinh thôi đã rất đáng sợ rồi.
Đối với loài người cùng các tộc khác thì đúng là nghiền ép về tầng lớp sinh mệnh, một sự chênh lệch khó có thể vượt qua.
Nếu như còn có bản chất tầng sâu hơn thì sẽ là cái gì?
Những Linh Thần này, có quan hệ gì với đại kiếp nạn khiến vạn tộc chạy đến cửu trọng thiên năm đó?
Xem ra chân tướng không hề dễ tìm như vậy.
Khi Chung Thanh còn đang suy tư thì.
Lại có một nhóm người đi vào đại điện, đến trước mặt Chung Thanh, cúi đầu hành lễ.
"Bái kiến tiền bối!"
"Bái kiến sư tôn!"
Chính là anh em Đông Phương Hoài Nhân, cùng mấy cường giả cấp cao Chân Tiên của Minh Hải tông.
Bọn họ rõ ràng đã thu xếp xong cục diện trong tông môn, nên vội đến đại điện bái kiến Chung Thanh.
Lúc này Đông Phương Hoài Nhân cúi đầu, thật lòng thật dạ.
Vừa rồi từ chỗ Đông Phương Hoài Nghĩa, hắn đã biết chuyện xảy ra trước đó.
Cũng biết sự việc ở Phong Hải Tinh chỉ là hiểu lầm.
Thật là quá ảo não.
Nếu không phải vì sự hiểu lầm này, hắn cũng sẽ không cho Nguyên Đồ Linh cơ hội gây khó dễ.
Hoặc là nếu như hắn không xúc động như vậy khi đến Phong Hải Tinh... Về sau sẽ cùng Chung Thanh tiền bối và Đông Phương Hoài Nghĩa cùng về Minh Hải tông.
Thì Nguyên Đồ Linh đâu còn có cơ hội?
Cho nên, bản chất mà nói, lần này gặp phải tai họa lớn như vậy, thực ra đều là do chính hắn gây ra.
Chỉ là hắn không thể nói ra, đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nếu lần này không có Chung Thanh cùng các đệ tử ra tay, Minh Hải tông thật sự sẽ đổi chủ.
Tính mạng của hắn cùng thuộc hạ cũng khó bảo toàn.
Bởi vậy, Đông Phương Hoài Nhân thật sự cảm kích vô cùng.
"Lúc trước tại Phong Hải Tinh có nhiều mạo phạm, mong tiền bối trách phạt! Vãn bối không dám nửa lời oán trách!"
Đông Phương Hoài Nhân trầm giọng nói.
Chung Thanh mỉm cười xua tay: "Được rồi, đứng lên đi, đều là người một nhà."
"Ta cũng không phải bận rộn chuyện gì, ta có việc, muốn đến Minh Hải tông các ngươi một chuyến."
Đông Phương Hoài Nhân đứng dậy, nghe Chung Thanh nói, vội vàng ôm quyền nói: "Tiền bối cứ việc phân phó, hễ có việc gì cần, Minh Hải tông trên dưới sẽ không từ nan vì tiền bối!"
"Chuyện này chưa vội."
Chung Thanh đánh giá Đông Phương Hoài Nhân, sờ cằm nói: "Ta thấy thiên phú của ngươi... Sao ngươi lại mày ủ mặt ê vậy?"
Đông Phương Hoài Nhân giật mình, vội vàng lắc đầu nói: "Không có không có, vãn bối không hề mày ủ mặt ê, tiền bối hiểu lầm."
Lúc này, một tên thuộc hạ vội vàng tiến vào đại điện, trên tay còn bưng một cái hộp, trước tiên là hành lễ với Chung Thanh, quay đầu nói với Đông Phương Hoài Nhân: "Tông chủ, các mảnh vỡ đều đã thu thập xong."
Liếc mắt nhìn vào trong hộp, khóe mặt Đông Phương Hoài Nhân giật giật.
"Ta đã biết, ngươi lui xuống trước đi."
Trong hộp không phải thứ gì khác, mà chính là thanh Minh Hải Kiếm vỡ nát của hắn.
Giờ phút này, những mảnh vỡ đều đã được thuộc hạ thu vào.
Mà nguyên nhân Đông Phương Hoài Nhân mày ủ mặt ê cũng là vì chuyện này.
Hiện tại tuy đã giành lại được vị trí tông chủ.
Nhưng một là Minh Hải Kiếm bị nát, hai là đại trận cũng tan tành.
Đúng thật là tổn thất nặng nề.
Có trời mới biết liệu có thể phục hồi lại không.
Nhìn Minh Hải Kiếm nát đến mức sắp không ra hình dạng, Đông Phương Hoài Nhân cũng một trận đau lòng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận