Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 405: Lại là một cái Kỳ Lân chủ nhân (length: 8045)

Ban đầu Hướng Phi chỉ cảm thấy Chung Thanh cũng giống như hắn, mọi người đều đến từ vùng đất xa xôi.
Hoàn cảnh xuất thân tương tự, có chút thực lực, nhưng thực lực không thể quá cao.
Nhiều nhất cũng chỉ ngang cơ với hắn.
Không ngờ sau đó, hắn phát hiện người bạn mới này có quá nhiều điều bất ngờ.
Ví dụ như trong âm thầm, quen được ba người phụ trách mỏ quặng, còn được cả Lưu Vân và những nhân vật lớn khác ưu ái.
Và khi hắn nghĩ rằng đây chính là giới hạn đặc biệt của đối phương thì người kia lại lặng lẽ giúp hắn thoát khỏi vòng xiềng xích.
Chuyện này khiến hắn sốc đến mức không nói nên lời.
Rồi khi hắn cho rằng đó là tất cả thì lại bất ngờ phát hiện đối phương lại là chủ nhân Kỳ Lân!
Hướng Phi cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Rốt cuộc người anh em này có lai lịch gì?
Những chấn động mà người đó mang đến, lần nào cũng mạnh hơn lần trước.
Hắn liếc nhìn Chung Thanh vẫn giữ vẻ điềm nhiên.
Đột nhiên sinh ra một ảo giác.
Đối phương chỉ hơi ra tay thôi đã khiến hắn chấn động tột độ rồi.
Phải nói, cảm giác này thật sự quá đáng.
Muốn nói rõ lòng mình thì có đấy, nhưng vẫn còn một thứ tình cảm gì đó không nói được, không diễn tả được đang trỗi dậy.
Sự xuất hiện của Kỳ Lân khiến tình hình hiện trường thay đổi đột ngột.
Vốn đang chiếm thế thượng phong, mọi người Phượng Vũ tông sau khi kinh hãi, quyết đoán rút lui!
Trước khi đi, họ vẫn không quên mang theo đại thống lĩnh bị Kỳ Lân giẫm xuống đất đến cơ bản tê liệt.
Trong chốc lát!
Tất cả khoáng nô đều bùng nổ tiếng hoan hô vang trời.
"Thắng rồi!"
"Chúng ta vậy mà thắng rồi!"
Kết quả này đối với họ quá sức bất ngờ.
Trước đó, mọi người phản kháng chỉ vì Phượng Vũ tông bức ép quá đáng, hoàn toàn không cho đường sống nên mới bất đắc dĩ phải làm.
Họ khát khao chiến thắng!
Nhưng họ biết điều đó cực kỳ khó khăn.
Hy vọng chiến thắng gần như không thể xảy ra.
Thậm chí mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với cái chết.
Vậy mà không ngờ, chiến thắng lại đến dễ dàng như vậy.
Và tất cả là nhờ người đàn ông giữa sân kia.
"Đại nhân, không biết tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
Có người đến trước mặt Chung Thanh, xem hắn như thủ lĩnh.
Trận chiến này tuy giành thắng lợi toàn diện.
Nhưng không có nghĩa là đám khoáng nô đã được tự do!
Trong mỏ còn có một đại trận bảo vệ.
Muốn có tự do, chỉ có vượt qua đại trận mới có khả năng.
Mà giờ thì không cần nghĩ cũng biết, đại trận kia chắc chắn đã bị người Phượng Vũ tông kích hoạt, trở thành một con hào sâu ngăn cản bước chân tự do của họ.
Lúc này, ngay cả Lưu Vân cũng bước đến trước mặt Chung Thanh.
"Ngươi có cách nào ra ngoài không?"
Nàng dáng người cao gầy, tóc dài phấp phới, giống như một mỹ nhân băng giá, mang vẻ lạnh lùng xa cách.
Nhưng lúc này, trong mắt mỹ nhân băng giá lại cực kỳ phức tạp.
Từ sau lần Chung Thanh nói muốn nhận nàng làm đồ đệ, thiện cảm của nàng dành cho Chung Thanh đã xuống mức thấp nhất.
Vậy mà những gì Chung Thanh thể hiện hôm nay cho nàng thấy nàng đã nhìn lầm.
Hắn, không hề tầm thường như những gì thể hiện ra bên ngoài.
Đối mặt với câu hỏi của Lưu Vân, Chung Thanh cười nói.
"Nếu ta có thể đưa các ngươi ra ngoài, nàng có chịu bái ta làm sư phụ không?"
Mặt Lưu Vân thoáng cứng đờ!
Nàng nhìn Chung Thanh, thành thật nói: "Không thể phủ nhận, ngươi đúng là có chút bất phàm!"
"Nhưng khoảng cách giữa chúng ta sẽ không ngừng nới rộng theo thời gian!"
"Thành tựu của ta không phải thứ ngươi có thể tưởng tượng được."
"Ngươi hãy từ bỏ ý định đó đi!"
"Ta có thể khẳng định với ngươi một điều, trên đời này không có mấy người có tư cách làm sư phụ của ta đâu!"
Giọng nàng lạnh nhạt.
Nhưng trong lời nói lại thể hiện sự tự tin mạnh mẽ.
Chung Thanh cười.
"Trùng hợp thật, trên đời này cũng không có mấy người mà ta không dạy được!"
Trong thoáng chốc, Lưu Vân vốn lạnh lùng cao ngạo lại ngẩn người ra.
Khóe môi nàng giật giật.
Việc nàng nói những lời đó đều có sức mạnh và chỗ dựa của mình.
Nhưng nàng không hiểu, Chung Thanh lấy đâu ra dũng khí để nói ra những lời như vậy.
Có phải vì thân phận chủ nhân Kỳ Lân không?
Không thể phủ nhận, Kỳ Lân thực sự bất phàm.
Được mệnh danh là một trong mười loài mạnh nhất thiên địa.
Nếu trưởng thành, chắc chắn là một sự trợ giúp lớn.
Nhưng chưa nói đến kỳ trưởng thành kéo dài cả kỷ nguyên của Kỳ Lân.
Còn có rất nhiều Kỳ Lân còn không sống nổi đến lúc trưởng thành.
Chỉ dựa vào thân phận chủ nhân Kỳ Lân thôi, vẫn không đủ tư cách trở thành sư phụ của nàng.
"Vô vị!"
Lưu Vân không tranh cãi với Chung Thanh.
Hai bên vốn không cùng đẳng cấp, tranh hơn thua cũng không có ý nghĩa gì.
Nàng tìm một chỗ đá bằng phẳng, trực tiếp nhắm mắt tu luyện.
Trận chiến vừa rồi khiến nàng tiêu hao không ít.
Có thể đoán được, Phượng Vũ tông chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, tiếp đó chắc chắn không tránh khỏi một số trận ác chiến.
Chỉ có luôn giữ trạng thái của mình ở đỉnh cao thì mới có thể không bị động trong cục diện sau này.
Người có thể tu luyện đến cấp độ như Lưu Vân, cộng thêm kiếp trước cũng có thành tựu phi thường, đương nhiên nàng sẽ không đặt hy vọng vào người khác.
Nếu tu vi của nàng có thể tiến thêm một bước, với thủ đoạn của mình, chưa chắc không thể phá vỡ đại trận của mỏ quặng này.
Chung Thanh nhìn Lưu Vân đang chìm vào tu luyện, có chút đau đầu.
Đồ đệ này đúng là cao ngạo quá thể!
Nhưng hắn tin rằng, cuối cùng sẽ có một ngày, có thể thu phục nàng.
Điều này, Chung Thanh không hề nghi ngờ.
Hắn suy nghĩ một lát rồi nói với Lưu Vân đang nhắm mắt tĩnh tọa: "Kiên nhẫn chờ ba ngày, sau ba ngày, ta tự khắc có thể đưa các ngươi ra ngoài."
Với thủ đoạn của Chung Thanh, muốn đưa họ rời đi không khó!
Mà lý do muốn chờ ba ngày là vì hắn coi trọng mỏ khoáng Huyền cảnh này.
Mỏ khoáng này chứa linh khí, chất lượng lại cao, chính là thứ nhất hắn từng thấy.
Nó không khác gì một loại linh khoáng đặc biệt.
Trước đây Chung Thanh cũng từng gặp không ít linh khoáng.
Thậm chí khi ở Bắc Vực, hắn cũng đã hấp thụ một đầu.
Thế nhưng linh khoáng so với mỏ khoáng Huyền cảnh này thì hoàn toàn không thể so sánh được.
Nếu nhất định phải so sánh thì khác nhau như giữa hồ nước và biển cả vậy.
Một khi hấp thụ xong mỏ linh khoáng này, hắn có dự cảm, tu vi của mình chắc chắn sẽ tăng vọt một khoảng lớn.
Đào mỏ cho Phượng Vũ tông lâu như vậy cũng đến lúc phải đòi chút thù lao rồi.
Còn khi nghe Chung Thanh nói sau ba ngày có thể đưa mọi người rời đi.
Một đám khoáng nô ai nấy đều kích động.
Họ cảm thấy mình đã gặp được quý nhân!
Sau khi phải sống trong địa ngục mỏ than này lâu như vậy, cuối cùng cũng có hy vọng thoát ra ngoài.
Ngay cả Lưu Vân đang nhắm mắt tĩnh tọa cũng kinh ngạc nhìn Chung Thanh một cái.
Lý do trước đây nàng tự tin có thể ra ngoài là dựa trên điều kiện tiên quyết không làm kinh động đến người phụ trách Phượng Vũ tông, sử dụng thủ đoạn đặc biệt phá vỡ một góc yếu điểm của đại trận.
Nhưng tình hình bây giờ vì mỏ khoáng bạo động mà Phượng Vũ tông chắc chắn sẽ toàn diện kích hoạt đại trận, cho dù là nàng cũng không có lòng tin thoát khốn được.
Hắn lấy đâu ra tự tin? Mà có thể rời đi?
Lưu Vân không rõ, nhưng nàng rất muốn xem thử.
Rốt cuộc Chung Thanh là loại người chỉ nói khoác, hay là thực sự có tài năng thật sự?
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận