Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 89: Lão ăn mày thân phận chân thật (length: 7959)

"Việc tông môn, tự có các ngươi tông chủ giải quyết, tìm ta làm gì?"
Trọng tâm của lão ăn mày lại không đặt ở trên người bọn họ.
Mà vẫn cứ đặt ở phía Chung Thanh.
Mình thật vất vả mới gặp được một tiểu huynh đệ hợp ý như vậy, hắn đương nhiên không thể nào bỏ mặc nguy hiểm có thể xảy đến với Chung Thanh mà làm ngơ.
Chỉ là nếu do hắn ra tay cứu Chung Thanh.
Thực lực của mình, e rằng cũng khó giấu diếm được mất!
Hai người kết giao, hắn vốn ôm thái độ trao đổi bình đẳng.
Nếu đối phương biết được một số tin tức về hắn, liệu có mất đi phần tình cảm hồn nhiên này?
Sau một khắc, ánh mắt lão ăn mày trong nháy mắt nhìn về phía hai người Thiết Tháp và Hộ Sơn bên cạnh.
"Thiết Tháp, Hộ Sơn!"
"Lão tổ tông, ngài, có bằng lòng cùng hai chúng ta về tông không ạ."
Hai người mắt kích động, lần nữa khom người hướng lão ăn mày hành lễ.
"Về tông cái gì?"
"Lão tổ tông làm việc, cần hai người các ngươi đến chỉ đạo chắc?"
"Chúng con không dám!"
Hai người kinh sợ đáp lại.
"Việc về tông, đừng nhắc lại nữa."
"Hiện tại ta có một nhiệm vụ quan trọng phái cho các ngươi."
"Tiểu huynh đệ rời khỏi chỗ ta lúc trước các ngươi thấy rồi chứ?"
"Hiện tại ta yêu cầu các ngươi âm thầm hộ tống hắn trở về."
"Xử lý sạch sẽ hai cái đuôi sau lưng hắn, lại không được bại lộ hành tung và thân phận của các ngươi."
"Nếu tiểu huynh đệ của ta kia mà tổn thất một cọng lông tơ, ta sẽ lột da các ngươi."
Thấy lão tổ tông nhà mình vẻ mặt thành thật, hai người không dám thất lễ.
Dù trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng cũng chỉ hóa thành một tiếng: "Dạ!"
Vừa dứt lời, bóng người khẽ động, đã hóa thành một đạo lưu quang đuổi theo.
Trăng sáng treo lơ lửng giữa trời, vô số sao lấp lánh, giống như kim cương được khảm trên bầu trời.
Trong núi rừng!
Chung Thanh một đường vượt qua núi cao, ánh mắt hơi lay động.
"Vẫn rất kiên nhẫn!"
Từ khi rời khỏi nhà đấu giá, hắn đã biết có người theo sau một đoạn đường.
Ban đầu hắn muốn đợi bọn chúng chủ động nhảy ra, để tiện tay đập chết.
Thế mà hai người này, dường như kiên nhẫn hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Tốc độ của Chung Thanh không giảm, bóng người không ngừng.
Hắn ngược lại muốn xem xem, hai người này, có thể nhẫn nại tới khi nào.
Cùng lúc đó!
Cách Chung Thanh phía sau chưa đến một dặm.
Hai anh em Hắc Phong và Vân Sát đang bí mật trò chuyện với nhau.
Hắc Phong là anh, Vân Sát là em.
Hai người là những tán tu có danh tiếng.
Từ nhỏ gặp được cơ duyên, tu ma công.
Đều có tu vi Nguyệt Huyền cảnh đại viên mãn, tại toàn bộ Đông Vực cũng tạo dựng được danh tiếng không nhỏ.
Vân Sát mắt sáng lên: "Đại ca, nơi đây vắng vẻ, động thủ thôi!"
Hắc Phong không nhanh không chậm nói: "Chờ một chút!"
"Nhìn xem người này hạ chân ở đâu đã."
"Có thể một hơi mua mấy chục gốc linh dược đỉnh cấp mà không chớp mắt, ta không tin trên người hắn chỉ có chút gia sản ấy."
"Đợi biết rõ lai lịch của hắn, dò xét tài sản của hắn, chúng ta động thủ cũng không muộn!"
"Vẫn là đại ca nghĩ chu toàn!"
Hắc Phong tự tin cười một tiếng.
"Trên đường tu hành gặp nhiều trắc trở!"
"Chủ yếu nhờ có đầu óc nhanh nhạy, gan lớn, làm việc cẩn trọng."
"Chỉ cần làm được ba điều này, sau này nhìn toàn bộ Đông Vực, trong hàng ngũ cường giả đứng đầu, chưa chắc không có chỗ đứng cho chúng ta."
Ngay khi hắn vừa dứt lời.
Một thanh âm từ hư không phía sau truyền đến.
"Các ngươi không có cơ hội này đâu!"
"Ai?"
Thanh âm đột nhiên xuất hiện khiến Hắc Phong và Vân Sát căng thẳng.
Sau một khắc, hai thân ảnh Thiết Tháp và Hộ Sơn đã rơi xuống trước mặt hai người.
Nhìn hai người bỗng nhiên xuất hiện.
Sắc mặt Hắc Phong và Vân Sát đại biến.
Kêu lên sợ hãi.
"Tả hữu hộ pháp của Phù Vân thánh địa!"
Đối với bọn hắn, những kẻ lăn lộn được tới vị trí hiện tại, đương nhiên hiểu được ai có thể trêu, ai không thể.
Là những ma tu thực lực không tầm thường, Hắc Phong và Vân Sát có quy tắc hành sự của mình.
Người của tông môn tam lưu có thể tùy tiện giết!
Người của tông môn nhị lưu có thể gắng sức mà giết!
Người của tông môn nhất lưu phải tránh mà giết!
Còn người của thánh địa tông môn, thì nên tránh xa càng xa càng tốt.
Bởi lẽ, tùy tiện một trưởng lão hay phong chủ của thánh địa tông môn cũng không phải kẻ bọn họ trêu chọc nổi.
"Hai vị đại nhân, hai anh em ta dường như không có đắc tội qua các vị, cũng chưa hề mạo phạm nơi nào của quý thánh địa."
"Không biết hai vị đại nhân ngăn chúng ta lại là ý gì, trong chuyện này, có phải có hiểu lầm gì không?"
Hắc Phong đảo mắt, khom người xuống nói.
"Không có hiểu lầm gì hết."
"Các ngươi dám đánh chủ ý vào bạn vong niên của lão tổ tông nhà ta, đáng chết!"
Sau một khắc, Thiết Tháp và Hộ Sơn đồng thời động thủ.
"Không... đừng mà!"
Chiến lực của hai bên, căn bản không ở cùng một cấp bậc.
Hắc Phong và Vân Sát kinh hồn bạt vía.
Giờ khắc này, bọn chúng hối hận điên cuồng.
Vốn tưởng tối nay tóm được một con dê béo.
Ai ngờ đối phương lại có bối cảnh khủng bố như vậy.
Hai người liều mạng phản kháng!
Nhưng mọi thứ đã định trước chỉ là vô ích.
"Oanh!"
Theo hai tiếng vang truyền đến.
Hắc Phong và Vân Sát đã như diều đứt dây từ trên cao rơi xuống.
Hai mắt trợn trắng, khí tức tắt lịm, hoàn toàn chết không thể chết hơn.
Nếu gặp phải cường giả cùng cấp độ Huyền Cảnh.
Hai người tuy không địch lại, nhưng cũng không đến mức nhanh chóng bỏ mạng như thế.
Thế nhưng tả hữu hộ pháp của Phù Vân thánh địa, là những người trong tông môn thánh địa, có thể xếp trong mười vị trí đầu về thực lực.
Cái chết của bọn chúng đã được định đoạt ngay từ khoảnh khắc lọt vào mắt của hai đại hộ pháp.
Mà động tĩnh ở bên này, đương nhiên đã thu hút sự chú ý của Chung Thanh phía trước.
Không cần nhìn, chỉ dựa vào linh giác bản thân, hắn đã cảm nhận được cái chết của Hắc Phong và Vân Sát.
Ra tay, trên người cùng lão ăn mày có một loại thông tin đồng tông tương tự.
Chung Thanh trong nháy mắt hiểu rõ mọi chuyện.
Rõ ràng, là lão ăn mày nhìn ra có người theo đuôi hắn, cố ý phái người tới bảo vệ hắn.
Tuy nói với Chung Thanh mà nói, hành động lần này rất không cần thiết.
Nhưng hắn nhận tấm lòng của đối phương.
"Có lẽ, hôm nào đó nên bớt chút thời gian trả món nợ ân tình này."
Hắn tự lẩm bẩm, tốc độ không đổi, phương hướng không thay đổi, mục tiêu vẫn là Mạc Phủ phong.
Phía sau Thiết Tháp và Hộ Sơn một mực theo sát, chờ thấy Chung Thanh vào Tiên Giang tông, xuống Mạc Phủ phong, vào tiểu viện, mới chậm rãi rút lui.
Trên đường đi.
Thiết Tháp khó hiểu nói: "Hộ Sơn, ngươi nói một người xuất thân từ tông môn nhị lưu, có tư cách gì để lão tổ tông coi trọng như vậy, thậm chí không tiếc phái hai chúng ta tới hộ tống."
"Lão tổ tông làm việc đều tùy tâm trạng, nếu ta biết trong lòng ông ấy nghĩ gì, đã sớm khuyên ông ấy về tông rồi."
Hai người vừa chuyện phiếm, vừa quay về, đến thành bắc Linh Thành.
Hướng lão tổ tông mình phục mệnh: "Lão tổ tông, chúng con đã thành công hộ tống mục tiêu đến Tiên Giang tông."
"Tiên Giang tông sao?"
Tâm thần lão ăn mày khẽ động.
Lập tức điềm nhiên như không có việc gì nói: "Lần này các ngươi làm rất tốt, đợi khi về tông, lão tổ tông nhất định trọng thưởng các ngươi."
"Hiện tại, các ngươi về trước đi, lão tổ muốn nghỉ ngơi."
"Lão tổ tông, ngài không cùng hai con về sao?"
Thiết Tháp vội kêu lên.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, đâu còn bóng dáng lão ăn mày ở đâu.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận