Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 65: Thánh địa đặc sản (length: 8705)

Mọi người nhìn theo Chung Thanh rời đi. Một hồi lâu sau, mới có người kịp phản ứng.
"Tam tổ, người không sao chứ!"
Có người cẩn thận đỡ Chung Trường Phong, vừa hỏi han ân cần nói.
"Không sao, lần này nếu không phải các ngươi mời đến cao thủ như vậy, ta e là bỏ mạng ở đây rồi."
Chung Trường Phong thở dài nói.
Trong lời nói, tràn đầy vẻ kinh hãi.
"Đúng rồi, vị này là cao nhân phương nào?"
"Ở Đông Vực này lại có kỳ nhân như thế?"
Hắn tuy được cứu, nhưng đến giờ vẫn còn cảm giác như đang mơ.
Đây chính là Thượng Cổ đại trận đó!
Đối phương lại có thể đi lại tự nhiên.
Không chỉ vậy, còn mang theo cả một tiểu thế giới.
Chỉ thoáng nhìn thủ đoạn lộ ra khi nãy thôi, nghĩ lại đã khiến hắn kinh ngạc như gặp thiên nhân.
Khó có thể tưởng tượng, thực lực và nội tình chân chính của hắn, đến tột cùng là đáng sợ đến mức nào.
"Tam tổ, người này là phong chủ Mạc Phủ phong của Tiên Giang tông."
Lục Thanh Hà thu hồi ánh mắt, đáp.
"Tiên Giang tông?"
"Đó là thế lực siêu nhiên phương nào?"
Rõ ràng, Chung Trường Phong không am hiểu lắm về các thế lực ở Đông Vực.
Đến cả tên Tiên Giang tông hắn còn chưa từng nghe qua.
"Tam tổ, Tiên Giang tông không phải thế lực siêu nhiên gì, nhiều nhất chỉ là một tông môn nhị lưu thôi."
Có vị trưởng lão sắc mặt kỳ lạ nói.
"Nhị lưu?"
"Các ngươi không tính sai đó chứ?"
"Một tông môn nhị lưu, mà lại có thể nuôi dưỡng ra một tồn tại siêu phàm như vậy sao?"
"Tam tổ, tuyệt đối không sai!"
"Vị tiền bối này, đúng là xuất thân từ Tiên Giang tông!"
Về việc này, Tô Vấn Tửu là người có tiếng nói nhất.
Dù sao trong những người ở đây, nàng là người biết Chung Thanh sớm nhất.
Cũng là người có thời gian tiếp xúc với Chung Thanh lâu nhất.
"Nếu là vậy..."
Chung Trường Phong vuốt cằm, trầm ngâm một lát rồi nói: "Ngày sau phải qua lại với Tiên Giang tông nhiều hơn."
"Đúng rồi, ân nhân lần này ra tay, các ngươi có đưa đủ thù lao không?"
"Ân tình của những người như vậy, không thể khất nợ chút nào."
Lục Thanh Hà cười khổ: "Trước đó ta từng đưa ra công pháp tàn quyển cấp Hoàng, nhưng vị tiền bối này không nhận."
"Vậy à?"
Chung Trường Phong suy tư một hồi rồi nói: "Công pháp cấp Hoàng đối với chúng ta mà nói, dù là tàn quyển cũng được coi là chí bảo."
"Nhưng ở tầng thứ của đối phương, e là không lọt nổi mắt xanh."
"Những người như vậy, muốn đến bái kiến mang theo đồ tốt vô số kể."
"E rằng dù có chuyển hết kho báu của thánh địa chúng ta đến, đối phương cũng chưa chắc thấy vừa mắt."
"Ngươi có thể chọn một ít đồ dùng sinh hoạt, hoặc là một vài đặc sản của tông môn mang qua."
"Trong tông môn ta không có trà trân bảo sao? Ngươi có thể chọn mấy cân mang qua."
"Ngoài ra, trong tông môn không phải có chôn một lô Đào Hoa Nhưỡng à?"
"Chắc bây giờ cũng được ngàn năm rồi!"
"Đợi về tông môn rồi ta cho người đào lên, ngươi mang qua luôn."
Nghe đến đây, khóe miệng đám cao tầng của tông môn đều co giật.
Trà trân bảo kia chính là chí bảo của Triều Hà cốc, linh căn đỉnh phong.
Trăm năm mới chín một lần!
Mỗi lần thu hoạch được không quá ba, hai lạng.
Linh hiệu phi phàm, có thể tăng tư chất, tẩy rửa thân thể, nâng cao căn cốt.
Có thể gọi là chí bảo khó kiếm trong thiên hạ.
Ngay cả một vài đệ tử thiên tài của tông môn, lập được đại công mới được ban thưởng một chút ít.
Sự trân quý của nó có thể thấy rõ.
Vậy mà giờ đây lại phải đưa cả cân.
Khỏi phải nói, một đám trưởng lão đều thấy xót.
Còn cả Đào Hoa Nhưỡng kia!
Chính là do lão tổ tông Triều Hà cốc thu thập trăm loại linh vật, bỏ ra mấy trăm năm tỉ mỉ chế tạo thành kỳ vật.
Còn được gọi là Túy Tiên Nhưỡng!
Một vài cao tầng từng may mắn được nhấp môi một ngụm, cái cảm giác ấy được coi là tuyệt vời nhất thiên hạ.
Với những người thích rượu, nó như bảo vật trời cho.
"Không biết lão tổ tông mà biết rượu của mình bị tặng đi như vậy, liệu có đau lòng đến phát run không!"
Có vị trưởng lão nghe cũng thấy đau lòng cho lão tổ tông nhà mình.
Nhưng cũng không ai nói gì.
Ân cứu mạng, báo đáp thế nào cũng không đủ.
Hơn nữa một khi kết giao được với cường giả như thế, bọn họ cũng sẽ được lợi theo.
Bên này, khi mọi người quay về tông môn.
Toàn bộ Triều Hà cốc mở đại yến mấy ngày sau, Chung Trường Phong liền giục tông chủ Lục Thanh Hà mau đi đưa đồ.
Tặng quà cũng cần phải chú trọng.
Nên sớm không nên muộn!
Nếu không phải Chung Trường Phong thân thể chưa hồi phục, cần gấp rút dưỡng thương.
Hắn đã tự mình đến nhà bái tạ!
Lục Thanh Hà cũng không chối từ.
Nếu là người bình thường, việc tặng quà này có thể tùy tiện sai một đệ tử là được rồi.
Nhưng Chung Thanh có phải người bình thường đâu?
Với loại tồn tại đó, những người từ tông chủ trở xuống đi đều là không tôn trọng tiền bối cao nhân.
...
Một bên khác!
Chung Thanh vừa về Mạc Phủ phong không lâu thì tông chủ Lục Thanh Hà của Triều Hà cốc đích thân mang một đống lễ vật đến tận cửa.
"Lục tông chủ, người đây là?"
Chung Thanh nhìn đồ vật đối phương đổ ra từ trong túi trữ vật.
Liệt kê một đống dài, sắp xếp như một ngọn núi nhỏ!
"Tiền bối, ta biết ngài đức độ, nên không dám đưa công pháp cấp Hoàng làm bẩn mắt ngài."
"Nhưng những thứ này là một ít đặc sản của tông môn."
"Đây là chút lòng thành của chúng ta, mong tiền bối đừng từ chối!"
Lời đã nói đến nước này.
Chung Thanh biết nếu còn từ chối nữa là tát vào mặt đối phương.
Chỉ là ngươi xác định đây là một chút lòng thành, chứ không phải quá nhiều lòng thành đấy chứ?
"Thôi được, vậy ta nhận."
"Đúng rồi tiền bối, đây là lệnh bài tông chủ của Triều Hà cốc ta!"
"Người nắm lệnh bài này, như gặp tông chủ."
"Có quyền điều động hết thảy đệ tử Triều Hà cốc."
"Tiền bối siêu phàm thoát tục, hẳn là không sợ mấy kẻ tầm thường."
"Nhưng người sống ở đời, khó tránh khỏi có vài tiểu nhân mắt mù làm bẩn mắt tiền bối."
"Triều Hà cốc ta tự hỏi cũng có chút thế lực ở Đông Vực này."
"Nắm lệnh bài này đủ để trấn áp những kẻ đó, tránh để họ làm phiền tiền bối!"
Lúc này, Lục Thanh Hà lại đưa ra một tấm lệnh bài.
Lệnh bài lớn cỡ bàn tay, có màu sắc sặc sỡ.
Mặt sau viết ba chữ to Triều Hà cốc, còn có cả bản đồ thánh địa Triều Hà cốc.
Mặt trước thì chạm hai chữ lớn tông chủ.
Nhìn như kim mà không phải kim, như gỗ mà không phải gỗ.
Trên đó có những luồng ánh sáng đang chuyển động, nhìn rất đặc biệt.
Đằng nào những “đặc sản” kia Chung Thanh đều nhận rồi.
Nên cũng chẳng để ý một tấm lệnh bài này nữa.
Mà thái độ của đối phương cũng khiến hắn có thêm hảo cảm với Triều Hà cốc.
Người này được đấy!
Có đồ thật sự đưa.
"Đồ vật ta nhận."
"Sau này Triều Hà cốc các ngươi nếu gặp khó khăn gì, có thể nói ta một tiếng."
"Có thể giúp được, ta sẽ ra tay một lần."
Chung Thanh không nói quá chắc chắn.
Nhưng chỉ lời hứa này thôi, đã khiến Lục Thanh Hà vui mừng khôn xiết.
Trong mắt nàng, thực lực của Chung Thanh rất mạnh, có lẽ đứng đầu toàn bộ đại lục.
Có một đại lão như vậy hứa hẹn, Triều Hà cốc chẳng khác nào có một tấm kim bài miễn tử.
Lần tặng quà này, thật quá đáng giá.
"Đa tạ tiền bối!"
Mặt nàng lộ rõ vẻ hân hoan.
Cúi đầu làm lễ trịnh trọng với Chung Thanh.
"Không cần khách sáo!"
Chung Thanh phẩy tay.
Rồi nói: "Bây giờ trời đã tối, vừa hay đến giờ dùng cơm."
"Lục tông chủ hay ở lại dùng cơm rau dưa?"
Lục Thanh Hà chắp tay nói: "Triều Hà cốc có nhiều chuyện đang đợi ta giải quyết, ta xin phép không làm phiền tiền bối!"
"Đợi khi khác tiền bối rảnh, mời đến Triều Hà cốc chúng ta làm khách."
"Triều Hà cốc ta nhất định sẽ quét dọn giường chiếu đón tiếp."
Hai bên khách sáo vài câu, Lục Thanh Hà mới đứng dậy cáo từ.
Đúng như lúc nàng đến vội vàng, khi đi cũng vội vàng.
Nhưng lúc rời đi là nàng cười.
Nàng đã nóng lòng muốn xem đám cao tầng trong tông môn biểu cảm thế nào khi biết nàng có được lời cam kết của Chung Thanh rồi.
Đến lúc đó ai mà chẳng khen nàng anh minh thần võ, lãnh đạo tài giỏi chứ!
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận