Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 73: Đây là nơi nào tới lão mạo thái (length: 11073)

Thế lực của Vô Cực tông rất lớn mạnh!
Ảnh hưởng của tông môn lan rộng khắp ngũ hồ tứ hải, thâu tóm hơn phân nửa Đông Vực.
Thạch Khiếu Thiên thân là Bát trưởng lão của Vô Cực tông, lại thêm địa vị luyện đan sư cực kỳ siêu nhiên của hắn, trong tông môn, quyền hạn mà hắn có thể điều động rất lớn.
Dưới sự phân phó của hắn, không bao lâu một số tin tức liên quan đến Chung Thanh liền được trình lên công văn.
Trên đời này, người tên Chung Thanh có rất nhiều.
Nhưng Chung Thanh lại có một đồ nhi tên Tô Diệp, vậy thì chỉ có thể là người của Tiên Giang tông.
Trong đại điện!
Thạch Khiếu Thiên nhìn tin tức Chung Thanh xuất thân từ Tiên Giang Môn.
Hắn cười lạnh một tiếng: "Một phong chủ của tông môn nhị lưu nhỏ bé mà dám cướp cơ duyên của lão phu."
"Không biết sống chết!"
Vì thời gian điều tra có hạn, trong tư liệu về Chung Thanh, chỉ hiển thị bối cảnh của hắn, thậm chí việc thu đồ đệ Tô Diệp, một sự tích một mình nghiền chết Huyết Cuồng.
"Bát trưởng lão, theo điều tra của chúng ta, người này có chút bất phàm."
"Rất nhiều sự tích của hắn, vẫn chưa hoàn toàn được xác minh!"
"Có cần chúng ta tiếp tục điều tra rõ ràng không?"
Một người nam tử mặc hắc bào che kín toàn thân ở dưới trướng của Thạch Khiếu Thiên hỏi.
Đây là thủ lĩnh ám vệ của Vô Cực tông.
Chuyên phụ trách thu thập tin tức, điều tra tình báo.
"Không cần!"
Thạch Khiếu Thiên vung tay lên.
"Một phong chủ nhỏ bé của Tiên Giang tông, chỉ cần tra rõ thân phận là được."
"Dù có chút bất phàm, thì có thể bất phàm đến mức nào."
"Ngươi lui xuống trước đi!"
"Vâng, Bát trưởng lão!"
Thủ lĩnh ám vệ mơ hồ cảm thấy Chung Thanh không đơn giản.
Hắn muốn nhắc nhở Bát trưởng lão một chút, nhưng thấy đối phương có vẻ hoàn toàn không để ý, nên lời định nói hoàn toàn bị nén xuống đáy lòng.
Hắn cúi người lui ra.
Sau khi thủ lĩnh ám vệ rời đi, Thạch Khiếu Thiên một lần nữa xuất phát từ Vô Cực tông.
Lần này, mục tiêu của hắn rất rõ ràng.
Nhắm thẳng Mạc Phủ phong của Tiên Giang tông.
Trong suy nghĩ của hắn, một phong chủ của tông môn nhị lưu, với thân phận của hắn, muốn xử lý ra sao chẳng phải tùy ý sao!
. . .
Mạc Phủ phong!
"Ầm ầm..."
Một tiếng nổ vang dội vang lên.
Phía trên nội viện bốc lên từng trận khói đen.
"Khụ khụ..."
Chung Thanh đang luyện đan phất tay xua tan khói mù đặc.
Đồng thời trong lòng bực bội.
"Ta rõ ràng là dựa theo quy trình luyện, sao lại nổ lò chứ?"
Có thể thấy, trong góc, chất đống một đống lò luyện đan bỏ hoang.
Cái lò luyện đan trong sân này cũng bị nứt vỡ làm đôi.
Người khác luyện đan là tốn linh tài!
Chung Thanh luyện đan thì vừa tốn linh tài lại vừa tốn lò.
"Chẳng lẽ là chất lượng lò luyện đan không được?"
Trong lúc suy nghĩ, Chung Thanh nói với Lâm Phong bên ngoài: "Đồ nhi, giúp vi sư đến luyện đan phong đổi cái lò có phẩm chất cao hơn đi!"
Chung Thanh ghi chép lại nguyên nhân thất bại, đồng thời không ngừng tổng kết quy nạp các nguyên nhân thất bại.
Ngoài cửa, Lâm Phong đang tu luyện nghe vậy thì bất đắc dĩ đứng dậy.
"Sư phụ chờ một chút!"
Hắn đáp lời rồi trực tiếp đi về phía luyện đan phong của Tiên Giang tông.
Không bao lâu, hắn đi tới một tòa hành cung.
Đây là hành cung của Cát Trường Thanh, phong chủ luyện đan phong.
"Lâm Phong tới à!"
"Mau mời vào!"
Cát Trường Thanh thấy người đến, trên mặt đầy vẻ nhiệt tình, tươi cười nói.
"Vừa hay gần đây mới mua một ít trà lá, ngươi nếm thử xem thế nào?"
"Nếu thấy được thì lúc về mang chút cho sư phụ của ngươi thưởng thức."
"Cát Phong chủ!"
Lâm Phong ôm quyền cúi người thi lễ một cái.
"Hôm nay, đệ tử không phải đến uống trà mà là muốn nhờ tông chủ đổi giúp một cái lò luyện đan thượng phẩm cho sư phụ."
"Không biết phong chủ có thể tạo điều kiện giúp đỡ không?"
"Giúp đỡ!"
"Có gì không thể giúp chứ!"
"Đều là đồng môn, giúp người cũng như giúp mình thôi."
Cát Trường Thanh khẽ vẫy tay.
Gọi một đệ tử dưới trướng.
"Đem Tử Thanh Linh Lô của ta mang ra đây, để Lâm sư điệt mang về."
Tên đệ tử đó rõ ràng kinh hãi.
"Sư... Sư phụ, cái Tử Thanh Linh Lô đó là bảo vật của ngài, là trấn phong chi bảo của luyện đan phong, thực sự muốn lấy sao?"
"Nói nhảm làm gì, bảo lấy thì cứ lấy."
"Bảo vật dù quý trọng thì cũng chỉ là vật chết."
"Sao có thể so sánh được với tình đồng môn, tình tay chân của ta với Mạc Phủ phong phong chủ chứ?"
Vừa nói, hắn vừa quay đầu nhìn Lâm Phong nói: "Người một nhà không nói lời khách sáo."
"Sư phụ của ngươi muốn lò luyện đan, cứ nói với ta một tiếng là được rồi."
"Cần gì phải khách khí."
Không bao lâu, hai đệ tử khiêng một cái lò cao nửa người, nặng hơn vạn cân, toàn thân màu xanh tím tới.
Cát Trường Thanh chỉ vào lò nói: "Cái này coi như là ta tặng Mạc Phủ phong để chúc mừng hai vị cao đồ Tô Diệp và ngươi."
Thái độ này của hắn khiến đám đệ tử luyện đan phong hoa cả mắt.
Sự nhiệt tình của phong chủ luyện đan phong khiến Lâm Phong có chút không quen.
Không chỉ bảo vật được tặng miễn phí mà thậm chí còn cố ý tiết lộ ý định mai mối kéo nhân duyên cho hắn.
Hết lời ca tụng khiến Lâm Phong cảm thấy bản thân như một vị thần.
Nhưng Lâm Phong cũng hiểu rõ tại sao lại như vậy.
Việc hắn có thể trở thành đồ nhi của Chung Thanh thật sự là đi trên con đường nhân sinh đỉnh cao.
Sau khi Lâm Phong đi, một đám đệ tử nhìn Cát Trường Thanh, ai cũng không hiểu chuyện gì.
"Phong chủ, đây là trấn phong chi bảo của luyện đan phong, ngài cứ vậy đem tặng người, có phải là quá qua loa không?"
"Ừ?"
"Ta làm việc gì cũng phải để các ngươi dạy à?"
"Đệ tử không dám!"
Một đám đệ tử vội vàng cúi đầu, thần sắc ngượng ngùng nói.
Cát Trường Thanh cũng không để ý suy nghĩ của bọn họ.
Chỉ là sắc mặt có chút phấn chấn.
Đệ tử bình thường không biết thân phận của Chung Thanh.
Hắn là phong chủ, sao có thể không biết chứ?
Đây chính là Tiên Đế chuyển thế.
Nhân vật đứng trên mây.
Bây giờ nhân lúc tên tuổi chưa nổi, đưa một trấn phong chi bảo để lại ấn tượng tốt.
Sau này chờ đối phương phát tài, chỉ cần niệm tình một chút, có thể lộ ra một chút kẽ móng tay cũng gấp trăm ngàn lần hồi báo.
Đến lúc đó, chỉ sợ rất nhiều người muốn đưa kỳ trân dị bảo cũng không có cơ hội đấy.
Cát Trường Thanh có chút đắc ý.
Đợt này thao tác, một đám đệ tử vẫn đang ở dưới đáy, còn hắn thì chí ít đã ở tầng thứ ba, đi trước bọn họ hai bậc.
Việc hắn có thể lên làm phong chủ cũng không phải không có lý do.
Bố cục khác nhau, tầm nhìn chiến lược khác nhau, suy nghĩ về vấn đề ở các tầng thứ khác nhau.
Một bên khác!
Khi Lâm Phong mang Tử Thanh Linh Đỉnh tới Mạc Phủ phong thì Chung Thanh có chút vui mừng.
Hắn liếc nhìn chiếc lò.
Đẹp mắt sang trọng cao cấp!
Phong cách cổ xưa, vẻ ngoài đầy nội hàm.
"Được rồi, ngươi đi tu luyện đi! Vi sư muốn luyện đan."
Chung Thanh đã không kịp chờ đợi muốn dùng lò mới để bắt đầu một lần luyện đan hoàn toàn mới!
"Vâng, sư phụ!"
Lâm Phong cung kính lui ra.
Quay người đi.
Chung Thanh đặt lò Tử Thanh lên trên đống lửa.
Thuần thục châm lửa, làm nóng, chuẩn bị linh dược.
Có lẽ là vận khí, có lẽ là đồ mới phát huy tác dụng.
Lần này, lò không bị nổ.
Đan dược cũng luyện thành công.
Chỉ là khi Chung Thanh lấy thành phẩm ra từ Tử Thanh Linh Lô thì có chút hoài nghi nhân sinh.
"Đây là đan dược sao?"
Chưa thấy heo chạy nhưng chưa ăn thịt heo à?
Hắn nghe nói, rất nhiều luyện đan sư luyện ra đan dược, hương thơm ngào ngạt, màu sắc bóng loáng mịn màng, linh khí bức người, nhìn thì có cảm giác muốn ăn.
Còn đan dược hắn luyện ra thì sao?
Lấm la lấm lét, từng cục từng cục.
Màu sắc ảm đạm, đừng nói mùi thơm, ngửi thì có mùi khét.
Chung Thanh nhìn nửa khắc đồng hồ, muốn đem vứt vào sọt rác coi như phế phẩm.
Nhưng nghĩ lại có chút không cam lòng.
Dù sao đây cũng là thứ hắn vất vả luyện ra.
Hiệu quả thế nào còn chưa biết, cứ vậy bỏ đi thì có chút đáng tiếc và lãng phí.
Có lẽ, cách luyện đan của hắn có bản chất khác biệt với cách chủ lưu.
Không biết chừng, hắn có thể khai mở một con đường luyện đan hoàn toàn mới.
Nghĩ vậy, Chung Thanh lại cất bảo bối vào.
Rồi dựa vào hình dáng bên ngoài mà đặt cho nó một cái tên tương đối lập dị, nhưng cực kỳ sát thực tế — — Đà Đan!
Chỉ là, đan dược này luyện ra rồi mà không biết tác dụng gì.
Điều đó khiến Chung Thanh có chút ngứa ngáy khó chịu.
Đúng lúc này!
Phía trên đám mây!
Một đạo lưu quang bay vụt tới.
Khí thế của người này rất mạnh.
Hơi thở của một cường giả Huyền Nhật tràn ra, làm chấn động đất trời.
Tốc độ lưu quang cực nhanh, trong giây lát đã tới phía trên tiểu viện.
Biến thành một bóng người.
Người này chính là Thạch Khiếu Thiên.
Ánh mắt hắn liếc nhìn tiểu viện xung quanh một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Chung Thanh.
"Ngươi là phong chủ Mạc Phủ phong — — Chung Thanh!"
Hai tay hắn chắp sau lưng, thái độ ngạo mạn.
Giống như Thần linh trên chín tầng trời đang nhìn xuống con kiến hôi nơi trần thế.
Ánh mắt kia khiến Chung Thanh cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
"Ngươi là ai?"
Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng Thạch Khiếu Thiên, khẽ nhíu mày nói.
"Lão phu hỏi ngươi, ngươi có phải là Mạc Phủ phong chủ Chung Thanh không!"
Thạch Khiếu Thiên tăng thêm ba phần ngữ khí.
Âm thanh như sấm sét.
Nổ vang trong tiểu viện.
Mặt Chung Thanh tối sầm lại.
"Nói chuyện kiểu này là thế nào!"
"Đồ con lợn nào đấy?"
Chung Thanh cũng bực mình, Mạc Phủ phong của mình vốn yên tĩnh, tự đâu xuất hiện một lão già khọm như thế.
"Láo xược, lão phu là trưởng lão thánh địa, ngươi dám ăn nói với ta như thế."
"Muốn chết sao?"
"Khôn hồn thì mau giao Thiên Linh Thảo ra."
"Lão phu có thể không tính toán với ngươi."
"Nếu không, nhất định sẽ cho ngươi biết thế nào là uy nghiêm của thánh địa, cơn giận của kẻ mạnh!"
Vừa nói, khí thế trên người hắn tăng vọt.
Rõ ràng là muốn dùng thế đè người.
Để Chung Thanh hoàn toàn quỳ rạp dưới chân mình.
Tư thái này, lại hoàn toàn chọc giận Chung Thanh.
Hắn không nói nhiều, trực tiếp một chưởng đánh ra.
Thạch Khiếu Thiên còn chưa kịp phản ứng, trực tiếp bị đánh hôn mê bất tỉnh.
Ý thức trước khi hôn mê, hắn mơ hồ nghe được một tiếng thì thầm: Đang lo không biết đi đâu bắt con chuột bạch để thử dược tính của đan dược, ngươi lại đưa tới tận cửa. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận