Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 526 : (length: 8137)

Nơi dưỡng thần!
Một đám người vội vã xông vào.
"Lão tổ, các vị tộc trưởng, có chuyện lớn không hay rồi, tộc trưởng cùng thiếu tộc trưởng làm phản rồi, dẫn người đem kho báu mà tộc Tam Nhãn Phượng Khuyển ta tích cóp bao nhiêu năm qua dọn sạch không còn."
Lời vừa nói ra, chẳng khác nào một thiên thạch rơi xuống mặt hồ vốn yên tĩnh, nhấc lên vô vàn sóng gió, kinh động cả bọt nước cuồn cuộn.
"Ngươi nói cái gì?"
Tin tức này đối với mọi người mà nói, chẳng khác nào tiếng sét giữa trời quang.
Tưởng tượng trước đó không lâu, bọn hắn còn một mực ca ngợi cha con Phượng Ứng Thiên, Phượng Thiên hết lời.
Mà bây giờ, có người lại nói bọn họ đã làm phản rồi, dẫn người dọn sạch kho báu mà tộc Tam Nhãn Phượng Khuyển cất giữ bao năm qua.
Thân là mười hai lãnh tụ phượng vũ lập tức đi tới trước mặt người báo tin.
Một đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn nói: "Ngươi nói có thật không?"
"Tiểu nhân lấy mạng mình ra thề, tuyệt không dám nửa câu gian dối."
"Tộc lão, bọn chúng, thật là phát điên rồi!"
"Tộc ta có biết bao nhiêu bảo vật, mà chúng đều dọn sạch hết, ngay cả chút cặn bã linh thạch cũng không chừa."
Người báo tin vẻ mặt ủ rũ nói.
Theo lời hắn kể ra, một đám cao tầng Tam Nhãn Phượng Khuyển ào ào từ kinh ngạc, không hiểu, đến không thể tin, cuối cùng chuyển thành giận dữ tột cùng.
Một luồng khí tức kinh khủng từ trên người bọn họ tan ra.
Phượng vũ hồn trên dưới thân đều bốc lên khí thế ngọn lửa ngút trời.
Có thể thấy trong lòng hắn tức giận đến nhường nào.
"Bọn chúng sao dám? Sao có thể làm phản?"
Một tiếng gào rú, như từ quỷ đói Địa Ngục vọng tới, chấn động trời cao.
"Bọn chúng, đáng chết a!"
Có người mặt mày dữ tợn, gân xanh trên trán cũng nổi lên.
Bảo tàng, đó là nền tảng để tộc Tam Nhãn Phượng Khuyển bọn hắn quật khởi, vạn lần không được sơ xuất.
Nếu như bị người ngoài đánh cắp, bọn hắn còn có thể nghĩ thông.
Nhưng bây giờ, lại là người một nhà cùng người ngoài đem bảo tàng trộm đi.
Hơn nữa, hai người kia trong tộc còn có vị thế ảnh hưởng rất lớn.
Một người là tộc trưởng, dưới một người trên vạn người. Một người là thiếu chủ, được toàn tộc trên dưới kỳ vọng, có tiền đồ rộng lớn tương lai tươi sáng.
Càng quan trọng là, trước khi cướp đoạt bảo tàng, bọn chúng còn thề son sắt nói muốn đi nằm vùng, là đi tìm cách hóa giải lời nguyền cho tộc.
Kết quả thì sao?
Nằm vùng mà lại nằm trên người mình.
Chuyện này khiến bọn họ cảm nhận được sự lừa gạt, phản bội, và vô vàn sự sỉ nhục.
Mỗi một loại tâm tình này chồng chất lên nhau, càng làm ngọn lửa giận trong lòng bọn hắn lên tới đỉnh điểm.
Loại phẫn nộ này thậm chí còn lớn gấp mười lần so với đối với người thật sự trộm cắp bảo vật.
Cuối cùng, ngọn lửa giận ngút trời này biến thành vô vàn sát cơ, sau cùng thống nhất hội tụ thành một ý chí.
"Lão tổ, ta xin thanh lý môn hộ!"
"Giết hai tên phản đồ này!"
"Không giết, không đủ để giải nỗi căm phẫn!"
"Không giết, không đủ để đoàn kết lòng người!"
Từng tiếng hô lớn, tụ lại cùng nhau, như sấm sét vang dội.
Cái sát cơ vô tận kia, tràn ngập hư không, băng lãnh vô cùng, tựa như có thể đóng băng toàn bộ nơi dưỡng thần.
Cỗ ý chí này, kinh động đến Tam Nhãn Phượng Khuyển lão tổ Phượng Ngạo Thiên đang bế quan.
Ban đầu, hắn vô cùng tức giận.
Hắn chỉ muốn yên ổn bế quan, nhưng không chịu nổi việc bị người ta năm lần bảy lượt quấy rầy.
Chẳng lẽ không thể cho người ta bế quan yên ổn sao.
Nhưng mà không đợi hắn mở miệng quát lớn, liền cảm thấy bầu không khí không đúng.
Hỏi thăm phía dưới.
Mới phát hiện, bảo tàng mà trước đó chính mình cam đoan vạn phần vững chắc, vậy mà lại bị người đánh cắp.
Hơn nữa lại là chính dòng dõi trực hệ mà mình tin tưởng nhất, coi trọng nhất, tự dẫn đường mở cửa.
Lần này, ngay cả Phượng Ngạo Thiên cũng ngồi không yên.
Trực tiếp phá cửa lớn bước ra.
"Hai đứa bất hiếu này hiện ở đâu?"
Ánh mắt hắn đỏ ngầu, sát cơ trên người phảng phất ngưng kết thành thực chất.
Một luồng uy áp kinh khủng, giống như muốn làm cho cả hư không nổ tung.
"Lão tổ, ngươi tìm ta với cha ta sao?"
Ngay lúc này, hai bóng hình từ trong hư không bước ra.
Không phải Phượng Thiên cùng Phượng Ứng Thiên thì còn là ai.
Phượng Thiên mặt mày khéo léo đi tới trước mặt Phượng Ngạo Thiên, trong mắt mang theo vài phần ngờ vực hỏi.
"Ha ha!"
Phượng Ngạo Thiên tức giận vô cùng mà cười, "Tốt!"
"Tốt!"
"Thật đúng là cháu ngoan của ta a!"
Âm thanh từ nhỏ đến lớn, ẩn chứa cơn giận trên người hắn, tựa như một ngọn núi lửa sắp phun trào, bất cứ lúc nào cũng có thể trào ra.
"Cùng người ngoài, trộm đi chí bảo của tộc ta, bây giờ, còn dám bình thản như không có việc gì xuất hiện trước mặt ta."
"Có thật nghĩ rằng lão tổ không cầm nổi đao sao?!"
Tiếng nói vừa dứt.
Phượng Thiên trực tiếp vung liềm, nhắm thẳng lão tổ bổ tới.
"Láo xược!"
"Ngươi sao dám?"
Toàn bộ nơi dưỡng thần, vốn đang giận dữ tộc Tam Nhãn Phượng Khuyển đều bị hành động của Phượng Thiên làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Bọn hắn không ngờ rằng, Phượng Thiên lại to gan lớn mật đến vậy.
Khi đã phản bội tộc Tam Nhãn Phượng Khuyển, còn dám ra tay với lão tổ.
Đó là điên cuồng đến mức nào chứ?
Nhưng rất nhanh, tất cả không khỏi cười lạnh.
Lão tổ là loại tồn tại gì, há có thể là một tiểu bối tu vi rơi xuống Quy Nhất cảnh như hắn có thể làm bị thương.
Quả thực không biết sống chết.
Ngay lúc đó!
Phượng Ngạo Thiên cũng bị hành động của Phượng Thiên chọc giận đến tột cùng.
"Ngươi..."
Lời còn chưa nói hết, nội tâm bỗng dưng sinh ra một cảm giác rùng mình.
Càng khiến hắn hoảng sợ là, dưới lưỡi hái đen ngòm áp bức kia, toàn thân hắn giống như bị giam cầm lại, căn bản không nhúc nhích được một chút nào, thậm chí ngay cả lực lượng trong cơ thể cũng không thể điều động một tia.
"Sao lại như thế?"
Vẻ hoảng sợ trên mặt, con ngươi đột nhiên co lại.
Trong lòng càng dâng lên một suy nghĩ hoang đường khiến hắn cũng không khỏi giật mình.
"Lẽ nào lại, lão tổ ta hôm nay lại vẫn lạc nơi này."
"Vẫn là bị cháu mình giết chết?"
Giây tiếp theo, lưỡi hái đã vạch qua thân thể hắn.
Ngay sau đó một màn khiến Phượng Ngạo Thiên rung động xuất hiện.
Cái liềm đó vạch qua người hắn, không những không hề gây ra chút tổn thương nào, mà hắn còn cảm thấy linh hồn mình như được thăng hoa.
Toàn thân sảng khoái không tả nổi.
Tam Nhãn Phượng Khuyển lão tổ kinh hãi.
Lúc trước Trần Đế lão nhi phát động lời nguyền với toàn bộ tộc Tam Nhãn Phượng Khuyển, muốn diệt tộc Tam Nhãn Phượng Khuyển.
Cuối cùng Phượng Ngạo Thiên đã dùng thủ đoạn thông thiên để trấn áp phần lớn lực lượng nguyền rủa trong nhục thân.
Nhưng vẫn còn một ít ít ảnh hưởng đến thần hồn, không thể loại trừ được.
Cái nơi dưỡng thần này, theo một nghĩa nào đó, chính là để trấn áp lực lượng nguyền rủa trong thần hồn mà lập nên.
Nhưng bây giờ, sau một đao vung ra của Phượng Thiên, lời nguyền trong thần hồn hắn lại không còn.
"Đây rốt cuộc là thần khí gì?"
Hắn trong lòng kinh hãi.
Lúc này, Phượng Thiên thu liềm đứng thẳng, cười hì hì nhìn Phượng Ngạo Thiên.
"Lão tổ, cảm giác thế nào?"
"Hắn sao dám hỏi câu này?"
Mọi người căn bản không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Chỉ cho rằng Phượng Thiên muốn mưu hại lão tổ, nhưng vì thực lực quá chênh lệch nên không thể làm gì lão tổ.
Tất cả đều bị bộ dạng của Phượng Thiên kích thích phát điên, trong mắt như muốn phun ra lửa.
Lại nghe Phượng Ngạo Thiên đầy vẻ kinh hỉ nói.
"Cháu ngoan, mau nói cho ta biết, ngươi làm thế nào vậy?"
"Cái gì?"
Một đám thành viên Tam Nhãn Phượng Khuyển, bị thái độ này của Phượng Ngạo Thiên làm cho choáng váng!
Lúc này, lão tổ không phải đang giận dữ sao?
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận