Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 930: Đây là người nói lời a? (length: 8200)

Tiếng vang chói tai nhức óc vang vọng bên trong.
Lực lượng cuồng bạo như hồng thủy, từ vết nứt phía đông của Thượng Thanh động thiên bị phá vỡ phóng lên tận trời, tựa như một hàng dài, xông thẳng đến chân trời.
Ầm ầm!
Ngay sau đó, đừng nói Thượng Thanh động thiên, mà là toàn bộ thiên địa xung quanh hàng ức dặm, đều rung chuyển ầm ầm, cứ như thể thiên địa muốn sụp đổ tan tành, uy thế kinh khủng vô biên, khiến mọi người bên ngoài kinh hãi biến sắc.
"Thật là uy lực đáng sợ!"
Tôn Thiên Ngu kinh hãi than: "Đây tuyệt đối là lực lượng của Chân Tiên! Thảo nào Từ Thiên Phong lại cung kính với người này như vậy, người này hóa ra là Chân Tiên hạ thế!"
Hạng Vô Hạ tuy cũng rất đỗi kinh ngạc, nhưng nghe vậy thì đôi mày thanh tú chau lại: "Chân Tiên hạ thế? Tứ đại tiên môn chúng ta đều có tiên khí trấn giữ động thiên, đóng ở bốn phương nhị trọng thiên, nếu có Chân Tiên tầng thứ từ thượng giới hạ xuống, động thiên đều phải cảm ứng được mới đúng."
"Vì sao chúng ta lại hoàn toàn không phát giác ra?"
"Cái này..." Tôn Thiên Ngu nhíu mày: "Chân Tiên tầng thứ, thủ đoạn vô cùng, có lẽ là dùng biện pháp gì đó che đậy khí tức cảm ứng?"
Hạng Vô Hạ lắc đầu, không ý kiến.
Nhị trọng thiên với thượng giới khác với nhất trọng thiên với nhị trọng thiên, không phải chỉ cần có đủ thực lực là tự mình xông phá được.
Theo nàng biết, nhị trọng thiên ẩn chứa người thủ hộ do thượng giới phái xuống, phụ trách bảo vệ thiên cơ bài — chính là rào chắn giữa nhị trọng thiên với thượng giới.
Người từ hạ giới đi lên đều mang theo nguyền rủa, thực lực có hạn, nguyền rủa kia cũng không lây lan, còn người nhị trọng thiên tự tìm đường chết muốn xuống dưới nhiễm nguyền rủa thì là chuyện của mình, nên người thủ hộ thường không can thiệp việc qua lại giữa nhất nhị trọng thiên.
Nhưng Chân Tiên thượng giới giáng thế, nhất định sẽ khiến nhị trọng thiên rung chuyển, người thủ hộ không thể nào không có phản ứng được.
Nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận, thực lực thanh niên này bày ra quá sức khủng bố, tuyệt đối là nhân vật ở cấp Chân Tiên.
"Nghe nói thời Thượng Cổ, Phụng Thiên điện cũng là khi nhất trọng thiên vừa bị ô nhiễm bởi nguyền rủa, các Chân Tiên thượng giới đều rút lui, nhưng vẫn còn một số cường giả, vì nhiều nguyên nhân mà tự phong ấn ở lại nhất trọng thiên, chẳng lẽ..."
Không bàn tới Hạng Vô Hạ đang suy nghĩ gì.
Bên trong Thượng Thanh động thiên, mọi người đều bị một quyền của Chung Thanh dọa cho ngây người.
Sau khi một quyền này phát tiết, trước mặt chỉ còn lại một mảnh hư không, và nơi xa là vết nứt rộng lớn hơn vạn dặm.
Chung Thanh thu nắm đấm, hơi thất vọng.
Trời đất chứng giám, hắn vừa rồi thật sự chỉ dùng thêm một chút lực thôi.
Không ngờ khác biệt lại lớn đến thế.
Đáng tiếc, vốn còn muốn để Lăng Thiên này chơi cùng hắn thêm một hồi, dù sao hắn đã rất lâu không gặp được đối thủ nào chịu được chiêu thứ hai của hắn.
Tỷ như Trần Đế trước đây, từng khiến hắn nhiệt huyết sôi trào, còn tưởng rằng có thể có một trận chiến đã đời, ai dè vẫn chỉ một quyền là xong, thật lãng phí tình cảm.
"Cái này thì chắc cũng sắp kết thúc rồi chứ?"
Chung Thanh xoa cằm nói.
Không đúng, hắn nhớ lúc trước Từ Thiên Phong có nói, Thượng Thanh Tiên Môn còn có lão tổ Chân Tiên gì đó tới?
Mình cứ như vậy đánh chết Lăng Thiên, đối phương không biết có kịp báo tin không?
Đang lúc hắn suy tư, trong hư không trước mặt bỗng vang lên tiếng cười lạnh.
"Ha ha ha ha, Chung Thanh, không ngờ cho dù vậy, bản tông vẫn đánh giá thấp ngươi."
Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người đều giật mình.
Đây chẳng phải tiếng của Lăng Thiên thì là ai?
Trong hư không lại thấy, một vệt bóng mờ ngưng tụ lại, chính là Lăng Thiên.
"Còn chưa chết?"
Chung Thanh vừa mừng vừa sợ, đang định ra tay tiếp, nhưng Từ Thiên Phong bên cạnh đã nhận ra gì đó, vội vàng lên tiếng.
"Tiền bối khoan đã, thần hồn và nhục thân của Lăng Thiên đã bị hủy diệt, cái này hình như chỉ là một luồng tàn hồn ý niệm."
"Hả?" Chung Thanh nghe vậy có chút thất vọng, dừng tay.
Lăng Thiên hư ảnh cười lạnh nói: "Hắn nói không sai, một quyền của ngươi đã đánh tan nhục thân bản thể của ta, đồng thời đánh tan cả tiên khí động thiên, tuy ta đã hóa thân thành khí linh, ký thác thần hồn chủ thể vào trong động thiên, nhưng dù sao vẫn chưa đạt đến Chân Tiên, thần hồn đã sớm vỡ tan dưới chấn động đó rồi."
"Chung Thanh, không ngờ dù bản tông đã bỏ ra cái giá lớn như vậy, vẫn không phải đối thủ của ngươi."
Nói đến đây, Lăng Thiên bỗng mặt trầm xuống.
"Chỉ là ta không hiểu, với thực lực của ngươi, sao còn phải mưu đoạt khí vận Thượng Thanh Tiên Môn thu thập ở hạ giới?"
"Cho dù có 20 vạn năm khí vận, cùng lắm cũng chỉ đưa người lên đến cấp Cửu chuyển Ngụy Tiên, với ngươi mà nói thì có nghĩa lý gì?"
Đến mức này, Lăng Thiên cũng không phải người ngu.
Ban đầu hắn tưởng Chung Thanh là quân cờ do Vũ Hóa Tiên Môn cài ở hạ giới, thay Vũ Hóa Tiên Môn chiếm Thiên Địa Huyền Giám.
Nhưng bây giờ xem ra, căn bản là không thể.
Với đẳng cấp của Vũ Hóa Tiên Môn, sao có thể chỉ điểm được một tồn tại như Chung Thanh?
Việc Chung Thanh từ hạ giới lên là không sai, mà với thực lực của hắn, càng không thể đích thân đi giúp Vũ Hóa Tiên Môn mưu đoạt khí vận.
Cho nên đến giờ phút này, ngay cả khi sắp hồn phi phách tán, Lăng Thiên vẫn muốn biết đáp án của vấn đề này.
Nếu không phải vì 20 vạn năm khí vận, Thượng Thanh Tiên Môn của hắn cũng không đến mức rơi vào cảnh này.
Sau một khắc, thấy Chung Thanh khẽ giật mình.
"Khí vận?"
Hắn ngơ ngác một lúc mới nhớ ra: "À, hình như là có chuyện đó."
Nói rồi hắn lật tay một cái, Thiên Địa Huyền Giám lấy được từ tay Vương Diêm trước đó xuất hiện trong tay hắn.
Mà ánh mắt mọi người, đều đổ dồn vào nó.
Tất cả mọi chuyện, đều từ cái Thiên Địa Huyền Giám nhỏ bé này mà ra.
Khi còn ở Thánh Nhân cảnh giới trước lúc tới nhị trọng thiên, Chung Thanh cảm thấy 20 vạn năm khí vận kia có diệu dụng rất lớn, cho nên mới thu nó.
Nhưng giờ sau khi đột phá Đại Đế, tầng thứ của hắn càng thâm bất khả trắc, thấy giờ thì khí vận kia cũng chẳng có tác dụng gì mấy.
Đúng như lời Lăng Thiên nói, cho dù toàn bộ dồn vào một người, cùng lắm cũng chỉ có thể khiến người đó đạt tới cấp Cửu chuyển Ngụy Tiên.
Còn không bằng Chung Thanh tiện tay lấy ra một món tiên khí Chân Tiên.
Chung Thanh gãi gãi đầu: "Thật ra món đồ này ta chỉ là tiện tay cầm."
"Chủ yếu là người Phụng Thiên điện trêu chọc ta, bị ta thuận tay diệt thôi."
"Sau đó ta lên trên này, người các ngươi lại đến gây sự, ta vốn sợ phiền phức, nên dứt khoát đến diệt luôn Thượng Thanh Tiên Môn các ngươi, thế này thì không có chuyện gì nữa."
Lời này của hắn, khiến mọi người tại đây da mặt đều giật giật.
Nghe thử xem, nghe thử xem.
Đây là lời người nói sao?
Chỉ vì sợ phiền phức mà muốn diệt một trong tứ đại tiên môn?
Ngươi không phiền, ngươi có biết chuyện này sẽ mang tới bao nhiêu phiền phức cho mọi người ở nhị trọng thiên không hả?
Đương nhiên những lời này chỉ dám nghĩ trong lòng, chứ không dám nói ra miệng.
Lăng Thiên nghe xong, vẻ mặt có vẻ bình tĩnh, nhưng hư ảnh hồn thể lại hơi rung lên, tựa như mặt nước gợn sóng, có thể vỡ tan bất cứ lúc nào, có thể thấy nội tâm sóng gió đang trào dâng.
Giờ phút này Lăng Thiên hận đã sắp xông thẳng lên trời.
Hắn nghĩ tới rất nhiều, có phải âm mưu của các tiên môn khác, hay là biến động thượng giới ảnh hưởng tới hạ giới.
Nhưng chỉ có điều không ngờ đến, lại là một lý do đơn giản như vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận