Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 212: Áp đáy hòm (length: 8333)

Một chưởng đánh xuống, xung quanh Chung Thanh trống rỗng!
Xác không hồn!
Với tư thế bẻ gãy nghiền nát, trấn sát tất cả địch!
Bên trong đất trời, hoàn toàn tĩnh lặng.
Một sự im ắng rất lâu sau đó.
Những kẻ ban đầu còn muốn xông lên, thấy cảnh này, tim trực tiếp treo lên cổ họng.
"Đùa...đùa gì vậy!"
Có người nuốt nước bọt ừng ực.
Con ngươi cả người co rút lại, hai chân không ngừng run rẩy.
Đây là hơn mười cường giả Thiên Huyền đấy!
Nhưng bây giờ, vậy mà trực tiếp bị thanh trừ như cỏ dại.
"Đây, rốt cuộc là thần tiên phương nào?"
Những người ban đầu còn muốn tranh đoạt bảo vật, bước chân không tự giác lùi lại phía sau.
Bảo vật tuy tốt, nhưng nhìn thực lực Chung Thanh đã thể hiện, cũng phải có mệnh để tranh giành mới được!
Rõ ràng, trước sức mạnh tuyệt đối nghiền ép, có thể áp chế lòng tham vô đáy.
"Vút..."
Theo từng tiếng xé gió truyền đến.
Những người còn lại, như chim muông hoảng loạn bay tứ tán.
Bọn họ xem như đã nhìn ra, sát tinh như này, tuyệt đối không thể trêu chọc.
Chỉ trong chớp mắt, cảnh tượng hô đánh hét giết, trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết.
Toàn bộ khu rừng núi tuyết, chỉ còn lại Chung Thanh cùng Hắc Bạch hai người, và tàn thi đầy đất.
Chung Thanh đánh giá chiến trường một lượt.
Lập tức phân phó Hắc Bạch: "Dọn dẹp chiến trường, thu thập vật tư hữu dụng!"
"Vâng, thưa chủ nhân!"
Hắc Bạch cung kính thi lễ, lập tức bắt đầu mò thi đoạt bảo.
Tuy nói thực lực những người này không ra gì, nhưng đối với Chung Thanh mà nói, lãng phí thật đáng hổ thẹn.
Tài nguyên trên người những người này, đối với hắn mà nói, vẫn còn rất có tác dụng!
Điều duy nhất khiến Chung Thanh có chút bất mãn là hắn ra tay lúc trước quá nặng tay.
Đánh trực tiếp chẳng còn mấy thứ.
Đến cả túi trữ vật trực tiếp bị đập thành mảnh vụn.
"Xem ra lần sau động thủ, phải thu liễm một chút!"
Nếu người chết dưới tay hắn mà biết suy nghĩ này, không biết sẽ có cảm xúc gì.
Khá lắm!
Dễ dàng thuấn sát mười mấy Thiên Huyền, còn trách mình ra tay quá nặng à!
Thật không mang ai ra gì.
Trong khi Hắc Bạch nhanh chóng dọn dẹp chiến trường.
Chung Thanh thì nhìn về hướng Đỗ Hạo rời đi, cất bước đuổi theo.
Bỗng dưng để hắn mất đi kiện bảo bối, người như này, nếu không làm quen, thật là có chút đáng tiếc.
Một bên khác!
Đỗ Hạo một hơi chạy mấy trăm dặm.
Hắn nhìn về phía sau, vẫn không thấy ai đuổi theo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong không trung, Đỗ Hạo lau cái trán dù không có mồ hôi lạnh.
Để lộ nụ cười tự tin.
"Quy tắc tu tiên thứ nhất: Vĩnh viễn không được đưa mình vào nguy hiểm!"
"Ta Đỗ mỗ có được thành tựu ngày hôm nay, cũng nhờ vào sự ổn thỏa!"
"Huyền Hoàng phôi thai tuy tốt, nhưng so với thân gia tính mệnh, hoàn toàn không thể sánh bằng."
"May mà ta cơ trí một phen."
"Nếu không, đám người kia đỏ mắt đoạt bảo, cho dù ta có 99% tự tin thoát thân, ai mà biết bọn chúng có thể sẽ truy sát ta khắp thế giới hay không!"
"Bây giờ khoai lang bỏng tay không còn, hẳn là không ai có ý đồ với ta chứ!"
Hắn không tự giác nhìn lại phía sau.
Cái nhìn này, lại khiến sắc mặt hắn không khỏi cứng đờ!
Chỉ thấy trong tầng mây, Chung Thanh đạp không mà đến.
Rõ ràng một khắc trước hai bên còn cách nhau hàng ngàn trượng.
Sau một khắc, đối phương đã cách hắn không đến mười trượng.
"Lại gặp mặt!"
Chung Thanh cười chào hỏi hắn.
Đỗ Hạo hai mắt nheo lại.
"Gã này!"
Hắn vậy mà nhìn không thấu.
Quy tắc tu tiên thứ hai: Đối diện người không rõ sâu cạn, không nên trêu chọc, càng không nên tiếp xúc nhiều, chuồn ngay là hơn!
"Vút..."
Theo một tiếng xé gió truyền đến.
Cả người Đỗ Hạo như Đại Bằng giương cánh, trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
Chung Thanh đi đến vị trí Đỗ Hạo vừa đứng.
Nhìn bóng dáng Đỗ Hạo đang đi xa, khóe miệng vẽ nên một nụ cười suy tư.
Hắn bước ra một bước, thân hình đã ở ngoài 100 trượng.
Theo hắn khẽ vồ tay.
Trực tiếp túm được vạt áo Đỗ Hạo.
Chỉ là điều khiến hắn ngạc nhiên là.
Đợi khi hắn bắt được, chỉ nghe một tiếng "phanh".
Người trong tay hắn, trực tiếp biến thành một tấm bùa vàng!
"Đây là, Thế Thân Phù!"
Chung Thanh đánh giá lá bùa trên tay.
Vẻ đăm chiêu trong mắt càng sâu.
"Có ý!"
Không do dự quá lâu, hắn lần nữa cất bước đuổi theo.
Bên này!
Đỗ Hạo thấy Chung Thanh nhanh như gió lốc, nhanh như tia chớp.
Tốc độ nhanh hơn hắn không chỉ một chút.
Liền lập tức cắn răng!
Lần nữa thi triển 《Thiên Huyễn Phân Thân Pháp》!
Nghe nói Thiên Huyễn Phân Thân Pháp, luyện đến đại thành, có thể phân ra thiên đạo phân thân.
Mà Đỗ Hạo thiên phú kinh người, sớm đã sửa cũ thành mới.
"Vút!"
"Vút!"
"Vút!"
Theo từng bóng người ảo hóa ra, lít nha lít nhít, khoảng chừng ba ngàn.
Ba ngàn bóng người, trực tiếp từ bốn phương tám hướng bay tán loạn.
Đỗ Hạo chân thân lẫn trong các phân thân.
Liếc nhìn Chung Thanh.
"Không thể không thừa nhận, tên này, không chỉ đẹp trai hơn ta, thiên phú còn khá kinh người!"
"Tiểu gia chạy mấy trăm dặm, vừa thở hổn hển hai hơi, hắn liền đuổi tới."
"Lại không biết ba ngàn huyễn ảnh này của ta, ngươi sẽ ứng đối ra sao?"
"Muốn bắt tiểu gia, kiếp sau đi!"
Trong lòng nghĩ như vậy, hắn đã nhanh chóng hướng lục địa chạy đi.
Một bên khác!
Chung Thanh thấy đối phương lại huyễn hóa ra mấy ngàn thân ảnh.
Ánh mắt ngưng tụ.
Những người này nhìn bằng mắt thường, cũng không có gì khác nhau.
Giống hệt người thật!
Từng người trên thân đều khí thế không tầm thường, chỉ từ khí tức mà xem, căn bản phân biệt không ra cái nào là thật, cái nào là giả.
Thủ đoạn như vậy, thật không tầm thường!
Nếu là người bình thường, thật sự là không làm gì được hắn.
Thế nhưng Chung Thanh lại không phải người bình thường.
Hắn có một kỹ năng, tên Thiên Nhãn.
Thiên nhãn chi uy, chuyên phá tất cả loè loẹt.
Nghĩ như vậy, Chung Thanh trực tiếp kích hoạt kỹ năng Thiên Nhãn.
Khi Thiên Nhãn vừa mở.
Ba ngàn huyễn ảnh, trực tiếp dễ như trở bàn tay bị nhìn thấu!
Chung Thanh thân hình khẽ động, cả người giống như Chân Long xuống biển.
Trực tiếp chụp về phía Đỗ Hạo.
Vốn còn có chút nhàn nhã thảnh thơi Đỗ Hạo, thấy cảnh này, cả người trực tiếp ngây dại.
Không phải chứ!
Ta có nhiều huyễn ảnh như vậy, ngươi cứ nhè chân thân ta mà đuổi!
Xác suất một phần ba ngàn đều có thể bị ngươi tóm được sao?
Thế này còn có lý lẽ gì không?
Trong lòng kinh hãi nhưng tay chân không chậm.
Hắn cả người như cá chạch, lúc Chung Thanh chưa chạm vào, một chiêu cá chép lộn mình, trực tiếp tránh khỏi cú vồ.
Lần nữa ảo hóa ra ba ngàn hư ảnh.
Hắn thật sự không tin.
Chung Thanh còn có thể bắt được mình lần nữa?
Mà trong mắt Chung Thanh, đừng nói ba ngàn huyễn ảnh.
Cho dù là 3 vạn, 30 vạn, 3 ức cũng vô dụng!
Theo thân hình khẽ động.
Cả người lần nữa hướng chân thân Đỗ Hạo đuổi theo.
"Thế này...hoàn toàn không có đạo lý mà!"
Trong mắt Đỗ Hạo lóe lên sự khó tin tột độ.
Nếu như nói một lần là ngoài ý muốn.
Thì hai lần đó, không phải chuyện ngoài ý muốn có thể giải thích.
"Gã này, có thể nhìn thấu chân thân của ta? !"
Đỗ Hạo nhíu mày.
Đón lấy bàn tay lớn của Chung Thanh chụp tới, cả người hắn không xong rồi.
Hắn muốn gãi đầu cũng không nghĩ ra.
Thiên Huyễn Phân Thân Pháp luôn thuận buồm xuôi gió của mình, làm sao lại bị phá giải.
Bất quá!
Thiên Huyễn Phân Thân Pháp bị phá, hắn cũng không hề hoảng.
"Thật cho là ta chỉ có chút bản lãnh đó sao?"
"Nếu dùng chiêu này, không biết các hạ sẽ ứng đối như thế nào?"
Hắn tự lẩm bẩm, cả người trực tiếp chui xuống đất.
Đây là tuyệt kỹ áp đáy hòm của hắn — Độn Địa Thuật!
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận