Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 1120: Ngươi còn ngụy biện! (length: 8225)

Đông Phương Hoài Nghĩa nghe vậy giật mình.
"Cái gì? Ta làm phản đầu hàng địch rồi?"
Nói rồi hắn vô ý thức nhìn thoáng qua Chung Thanh, lập tức thì hiểu ra Đông Phương Hoài Nhân khẳng định là hiểu lầm.
"Phi Long, ngươi hiểu lầm rồi, ta vẫn chưa đầu hàng địch."
"Sư tôn cũng không phải là cái gì địch nhân, chỉ là..."
Đông Phương Hoài Nhân nghe xong, toàn thân chấn động: "Sư tôn?"
Nói rồi hắn cũng nhìn thoáng qua Chung Thanh: "Thì ra là thế, tốt, liền sư tôn đều bái lên?"
Đông Phương Hoài Nhân lạnh lùng nói: "Ngươi là Phong Hải tinh chủ của Minh Hải tông ta, khi nào thì có thể tự tiện bái người khác làm thầy rồi?"
Đông Phương Hoài Nghĩa lời nói ngập ngừng.
Hắn vốn cũng không muốn bái sư.
Không biết sao Chung Thanh lại cho quá nhiều.
Đương nhiên đây không phải trọng điểm, hắn biết đại ca khẳng định là hiểu lầm, cũng giống như hắn lúc ban đầu, cho rằng sư tôn Chung Thanh là địch nhân của Minh Hải tông.
Trên thực tế Chung Thanh và Minh Hải tông vốn không có thù hằn gì.
Việc mình bái sư tuy có chút không hợp quy củ, nhưng tuyệt đối không tính là làm phản đầu hàng địch.
"Phi Long, ta biết ngươi rất nóng vội, nhưng ngươi đừng nóng, nghe ta nói..."
Đông Phương Hoài Nhân nghe chưa xong, giận quát một tiếng.
"Đừng ngụy biện!"
"Ta không cần đoán cũng có thể đoán được."
"Chắc chắn là địch nhân hứa hẹn cho ngươi lợi ích gì, ví dụ như... Giúp ngươi cứu chữa Hoàn nhi!"
Đông Phương Hoài Nghĩa toàn thân chấn động.
Tuy rằng chi tiết có chút vấn đề.
Nhưng lời này của đại ca... kỳ thực cũng không sai.
Đúng là Chung Thanh nói muốn giúp hắn cứu nữ nhi, hắn mới mang theo Chung Thanh tới nơi này.
Hiểu lầm này có lẽ sẽ rất phiền phức.
Đông Phương Hoài Nhân nhìn sắc mặt khác thường của đối phương, lập tức biết mình nói đúng, nhất thời nổi giận.
Hắn quá hiểu rõ đứa em này.
Chỉ đơn thuần uy hiếp và dụ dỗ, không thể khiến hắn làm phản, nhưng nếu liên lụy đến con gái thì lại không chắc.
"Ta biết ngươi coi Hoàn nhi còn hơn tất cả mọi thứ, nhưng không ngờ ngươi vì chuyện này mà phản bội tông môn!"
"Ta đây thế nhưng là tông chủ của Minh Hải tông, hành động lần này của ngươi khiến ta cái đại ca này phải đặt mặt mũi ở đâu?"
Đông Phương Hoài Nghĩa vội vàng nói: "Không phải, đại ca, ngươi nghe ta giải thích..."
"Còn muốn ngụy biện!"
Đông Phương Hoài Nhân giận quát một tiếng, cắt ngang lời Đông Phương Hoài Nghĩa.
"Đã hơn ngàn năm rồi, sao ngươi vẫn chấp mê bất ngộ thế?"
"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi."
"Đừng ảo tưởng nữa, Hoàn nhi đã chết rồi!"
"Trừ phi tôn thần hạ thế, nếu không không ai có thể cứu được nàng!"
Vừa dứt lời, Chung Thanh yên lặng giơ tay lên, đưa Đông Phương Hoàn từ trong Thời Gian Bảo Tháp ra.
Đông Phương Hoàn còn chưa biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, ngơ ngác một chút: "Sư tôn, đồ nhi vừa muốn bắt đầu tu luyện, làm sao vậy?"
Nói rồi nàng cũng phát hiện bầu không khí không đúng, quay đầu nhìn lại, liền thấy Đông Phương Hoài Nhân đang đứng đối diện, nhất thời kinh ngạc lên tiếng.
"Đại bá!"
Đông Phương Hoài Nhân: "... ? ? ?"
Hắn kinh ngạc đến mức suýt chút nữa làm rơi Minh Hải Kiếm trên tay.
Không phải chứ? Thật sự cứu sống rồi sao?
Đông Phương Hoài Nhân chấn kinh.
Là đại bá, hắn quá rõ tình trạng của Hoàn nhi.
Với tình trạng đó, gần như không thể chữa khỏi.
Đó cũng là lý do hắn một mực khuyên Đông Phương Hoài Nghĩa nên từ bỏ.
Kết quả vừa nói xong liền có Đông Phương Hoàn chạy ra nháo nhào trước mặt.
Suýt chút nữa khiến hắn tưởng mình gặp quỷ.
Nhưng sau khi trấn tĩnh lại, sắc mặt của Đông Phương Hoài Nhân càng trở nên u ám.
"Thì ra là thế... Được, giỏi lắm, cũng có vài thủ đoạn, thế mà chữa khỏi Hoàn nhi."
"Thảo nào ngươi lại làm phản đầu hàng địch."
"Dù là vì con gái, ngươi cũng không nên phản bội tông môn!"
Đông Phương Hoài Nhân giận quát một tiếng, Minh Hải Kiếm trong tay lại vung ra, kiếm quang như thác nước, chém thẳng vào Đông Phương Hoài Nghĩa.
"Bản tọa là tông chủ Minh Hải tông, giờ sẽ bắt ngươi!"
Đông Phương Hoài Nghĩa tuy đã sớm đề phòng.
Nhưng Đông Phương Hoài Nhân là Đại Diễn Chân Tiên, cầm thần kiếm bổ xuống, quả thực uy lực vô biên.
Hắn ra sức nhấc Kim Hoàng Kích trong tay lên chống đỡ, lại bị kiếm mang đẩy văng ra.
Dòng kiếm mang đen ngòm, cuối cùng xẹt qua người Đông Phương Hoài Nghĩa.
Trong nháy mắt, ngân quang đại phóng, cả người Đông Phương Hoài Nghĩa bị chém bay ra ngoài mấy ngàn trượng, mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
"Hửm? Thế mà không sao?"
Thấy hắn còn đứng vững được, Đông Phương Hoài Nhân cũng kinh ngạc.
Vừa rồi một kiếm kia, hắn đã dùng không ít sức.
Không phải vì lòng dạ độc ác muốn đại nghĩa diệt thân.
Mà là vì hắn thấy Đông Phương Hoài Nghĩa đầu hàng địch đã là sự thật.
Hắn phải nhanh chóng bắt em trai mình trước khi kẻ địch có phản ứng, tự mình mang về Minh Hải tông xử trí, không cho đối thủ có cơ hội giở trò.
Chỉ cần ổn định được tình hình, về sau muốn giữ mạng Đông Phương Hoài Nghĩa vẫn còn rất nhiều cơ hội.
Cùng lắm thì vị trí Tinh chủ Phong Hải tinh không làm nữa thôi.
Đương nhiên, hắn cũng rất căm hận việc Đông Phương Hoài Nghĩa vì chữa bệnh cho con gái mà phản bội tông môn.
Cho nên kiếm này mang theo lửa giận, nếu là Đông Phương Hoài Nghĩa của trước đây thì có lẽ sẽ không chết, nhưng cũng khó tránh khỏi bị trọng thương.
Nhưng cảm giác vừa rồi, một kiếm này vậy mà không phá vỡ được phòng ngự của hắn?
Lúc này Đông Phương Hoài Nghĩa chậm rãi đứng dậy.
Chiếc áo bào lộng lẫy của tinh chủ trước ngực bị xé rách một đường dài, để lộ ra lớp vảy bạc đang tỏa sáng bên dưới.
Đông Phương Hoài Nghĩa trên mặt vẫn còn chút sợ hãi.
Nếu không nhờ vừa rồi hắn đã mặc lớp giáp lưu tinh ánh bạc do sư tôn ban tặng, thì nhát kiếm đó đã chẻ đôi hắn ra rồi.
"Tiên giáp?"
Với nhãn lực của Đông Phương Hoài Nhân, tự nhiên chỉ nhìn thoáng qua cũng nhận ra lớp giáp lưu tinh ánh bạc này không phải là thứ bình thường.
Nhất thời hắn vô cùng kinh ngạc, cơn giận lập tức bùng lên cao độ.
"Còn dám nói không làm phản đầu hàng địch, tiên giáp cũng mặc lên rồi!"
"Nếu không làm phản, sao có thể ban cho ngươi tiên giáp? Chẳng lẽ tiên khí là đồ bỏ đi sao?"
Hắn chỉ kiếm vào Đông Phương Hoài Nghĩa, phẫn nộ quát lớn.
Theo lẽ thường thì tiên khí vô cùng trân quý, tiên giáp giá trị càng cao hơn.
Nếu không phải đối phương muốn mua chuộc, xúi giục hắn bán đứng tông môn, thì sao lại hào phóng cho nhiều thứ như vậy, không chỉ chữa khỏi cho Đông Phương Hoàn, còn ban cho cả tiên giáp?
Đông Phương Hoài Nghĩa nghẹn họng.
Hắn nên nói như thế nào?
Tại chỗ của sư tôn, tiên khí quả thực giống như rau cải trắng vậy, nhập môn là được cho ngay mà!
Thế nhưng nói ra câu này thì người nhà ai tin cho được?
Đừng nói đến Đông Phương Hoài Nhân, đến bản thân hắn của trước kia cũng không tin nổi!
"Khỏi phải chối nữa, cho rằng có một cái tiên giáp, ta sẽ không làm gì được ngươi à?"
Đông Phương Hoài Nhân gầm lên một tiếng: "Hôm nay cho ngươi biết, dù ngươi có thần binh tiên khí gì, đại ca vẫn là đại ca của ngươi!"
"Còn cả đám chuột nhắt các ngươi nữa, muốn mưu đồ Minh Hải tông của ta, hôm nay, bản tông ta cũng sẽ thu thập tất cả!"
Vừa dứt lời, hắn lập tức chém ra hai kiếm, một kiếm chém về phía Đông Phương Hoài Nghĩa, còn một kiếm, lại chém về phía Chung Thanh.
Hắn vừa nghe cũng biết người này mà Đông Phương Hoài Nghĩa gọi là sư tôn.
Không cần phải nói, người này cũng là một trong những kẻ cầm đầu đám tặc tử đang âm mưu chống lại Minh Hải tông.
Việc khiến cho Đông Phương Hoài Nghĩa thần phục chắc chắn không hề tầm thường, cho nên kiếm chém về phía Đông Phương Hoài Nghĩa kia hắn vẫn còn chừa đường lui.
Nhưng nhát kiếm nhắm vào Chung Thanh này, hắn không chút nương tay, trực tiếp bộc phát uy năng chân chính của Minh Hải Kiếm!
Thanh kiếm này được luyện thành trong biển sâu vô biên của Minh Hải tinh.
Trong kiếm ẩn chứa linh hồn của minh hải, mỗi nhát kiếm vung ra đều như có sức mạnh vô biên của minh hải hội tụ lại!
Cho dù là một hành tinh cũng có thể dễ dàng bị chém làm đôi!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận