Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 119: Đây không phải để cho ta giảm thọ sao (length: 7997)

Mấy ngày nay, Chung Thanh coi như đã đi chơi khắp Đan Thành.
Cầu Long, hồ nước trung tâm, những tài tử mỹ nhân bên bờ hồ đều có thể xem là nét đặc sắc nhất của nơi này.
Một ngày nọ!
Chung Thanh đang dẫn theo Ngô Nhạc và Thạch Khiếu Thiên đi dạo trên phố.
"Phong chủ, quán ăn này chính là một trong những điểm đặc sắc nhất ở đây."
"Nếu mà kết hợp với món vịt quay thành Nam thì quả thật là mỹ vị nhân gian."
Ngô Nhạc chỉ vào một tửu lầu sang trọng phía trước nói.
Thạch Khiếu Thiên đúng lúc đề nghị: "Hay là, buổi trưa hôm nay chúng ta dùng bữa ở đây thì sao?"
Ánh mắt Chung Thanh khẽ động.
Hai người đã đề xuất thì chắc chắn là không sai.
"Vậy thì phải nếm thử cho thật kỹ mới được."
Chân hắn vừa bước, liền trực tiếp hướng tửu lâu tiến vào.
Chẳng trách người ta nói đây là một trong những nét đặc sắc nhất của địa phương này.
Trong tửu lâu, có thể nói là người ngồi đầy cả các gian.
Gần như không còn chỗ trống.
Đúng lúc Chung Thanh đang suy nghĩ có nên kiếm ai đó ghép bàn không thì có người vỗ vai hắn từ phía sau.
"Chung Thanh huynh đệ!"
Người đến mặc một bộ thanh sam, trên mặt lộ ra vẻ phấn khởi, đang tươi cười nhìn Chung Thanh.
Người này, không ai khác chính là Chu Thâm.
"Ta đang định lát nữa đi tìm ngươi, không ngờ lại gặp nhau ở đây."
"Cái gì gọi là duyên phận, đây chính là duyên phận đấy chứ!"
"Huynh đệ tốt, chuyện lần trước là do ta không tốt."
"Lần này, ta nhất định sẽ giới thiệu cho ngươi một nhân vật lớn để làm quen."
Vừa nói, hắn vừa kéo Chung Thanh đi về phía phòng bao.
Thái độ vô cùng nhiệt tình.
Hai người ngồi xuống.
Hắn rót cho Chung Thanh một chén trà.
Rồi lập tức vẻ mặt thần thần bí bí nói: "Ngươi có biết mấy ngày nay ta đã đi làm gì không?"
"Đi làm gì vậy?"
Chung Thanh tự nhiên không thể làm lơ mà phải phối hợp diễn.
Chu Thâm vẻ mặt đắc ý nói: "Mấy ngày nay, ta đều bỏ thời gian, công sức, thậm chí còn dùng các mối quan hệ để làm quen với một nhân vật lớn của Đan Đỉnh Các."
"Công sức không uổng, dưới sự nỗ lực của ta, vị đại nhân vật kia hôm nay đã đồng ý gặp mặt."
"Vốn dĩ ta định làm quen với hắn trước một phen rồi mới liên lạc với ngươi, đưa ngươi tham gia mấy buổi tụ tập để giữ mối quan hệ với vị đại nhân vật kia."
"Đến lúc đó, cả Đan Thành này, chẳng phải để mặc chúng ta tung hoành sao?"
"Lần khảo hạch sau, chỉ cần người ta mở miệng, một Luyện Đan Sư cấp một chẳng phải dễ như trở bàn tay?"
"Cơ mà hiện tại ngươi có mặt đúng lúc."
"Lát nữa vị đại nhân vật kia đến, phải thể hiện cho tốt vào đấy."
"Chỉ cần lọt vào mắt hắn, ăn ngon uống say, hoàn toàn không thành vấn đề."
Chung Thanh nghe một hồi, trầm ngâm một lát rồi nói: "Khoan đã, bên ta cũng có hai người muốn đến."
"Hay là, ta vẫn nên chọn một chỗ khác đi!"
"Chung Thanh huynh đệ, ngươi nói thế khách sáo quá."
"Bạn của ngươi, chẳng phải cũng là bạn của ta."
"Cùng lắm chỉ thêm hai đôi bát đũa."
"Không có gì to tát, lát nữa, chỉ cần dặn bọn họ đừng đắc tội vị đại nhân vật kia là được."
Trong lúc hai người nói chuyện, một chén trà đã thấy đáy.
Chu Thâm lại rót thêm một chén nữa, sắc mặt rõ ràng có chút kích động, thậm chí là rất kích động.
"Chung Thanh huynh đệ, ta nói trước cho ngươi thông tin về vị đại nhân vật kia, để tránh lát nữa đắc tội người ta, mất lễ nghĩa."
"Tên ông ta là Dương Thiên Thành! Chấp sự của Đan Đỉnh Các, Luyện Đan Sư tam phẩm."
"Đó chính là tam phẩm đấy, thật sự là tam phẩm!"
"Vị đại nhân này, thích phong hoa tuyết nguyệt, đồng thời cũng thích linh thạch tiền tài."
"Tóm lại, lát nữa ngươi cứ nhìn ta thể hiện là được, đảm bảo sẽ khiến ông ta vui vẻ."
Ngay lúc hai người đang nói chuyện!
Trước tửu lầu, có một lão giả áo đen xuất hiện.
Theo người này vào, khung cảnh ồn ào náo nhiệt vốn có không khỏi trở nên im ắng.
Tất cả mọi người đều mang theo vài phần kính sợ đánh giá lão giả áo đen này.
Hắn chính là chấp sự của Đan Đỉnh Các mà Chu Thâm đã nhắc tới, Luyện Đan Sư tam phẩm, Dương Thiên Thành!
Trong mắt đa số người, Luyện Đan Sư tam phẩm, thật sự là một nhân vật lớn.
"Dương lão, ngài đến rồi!"
"Mau, mời vào trong, mời vào trong!"
Chu Thâm luôn chú ý bên ngoài cửa.
Vừa thấy người đến lập tức vẻ mặt tươi cười ra đón.
Dương Thiên Thành có vẻ khá kiêu ngạo.
Chỉ ừ một tiếng rồi lướt qua Chu Thâm, tiến vào phòng, dứt khoát ngồi xuống.
Một phong thái lạnh lùng ngút trời phả vào mặt.
Xem như đã thể hiện hết khí chất của nhân vật lớn.
"Dương lão, hôm nay mời được ngài đến đây, có thể nói là có phúc ba đời."
"Nào, ta mời ngài một ly!"
Khi Dương Thiên Thành đến, rượu thịt rất nhanh đã đầy đủ, Chu Thâm nâng chén mời rượu nói.
Dương Thiên Thành hờ hững đánh giá hắn một cái, nâng chén rượu lên, nhưng lại không uống.
"Lão phu bận nhiều việc, có chuyện gì cứ nói đi!"
Thái độ tương đối lạnh nhạt!
Nhất thời, Chu Thâm đơ người ra.
Cũng không thể nói thẳng là ta muốn đến nịnh bợ ông đi.
Ngay lúc bầu không khí có chút gượng gạo, Chung Thanh liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, là Ngô Nhạc và Thạch Khiếu Thiên đã trở lại.
"Vào ngồi đi!"
Chung Thanh gọi hai người.
"Vâng, phong chủ."
Hai người cung kính gật đầu với Chung Thanh.
Lúc này, Chu Thâm cũng tới bắt chuyện với hai người.
"Ra là hai vị lão huynh đệ, tuy tuổi tác không còn trẻ, hai vị lão huynh đệ mau vào ngồi đi."
"Nhưng ta xin phép đợi lát nữa rồi mới mời rượu hai vị lão huynh đệ, dù sao hôm nay Dương lão đến, trước tiên cần phải để Dương lão vui vẻ rồi nói."
Cũng nên nói rằng, Dương Thiên Thành đang ngồi quay lưng lại cửa phòng nên chưa thấy bóng dáng Ngô Nhạc và Thạch Khiếu Thiên.
Khi nhìn thấy Chung Thanh thì có chút không vui.
Bây giờ lại nghe nói còn có hai người nữa thì mặt hắn lập tức đen lại.
Thật sự cho rằng loại a miêu a cẩu gì cũng có thể ngồi cùng bàn với hắn sao.
Chỉ là chưa kịp để hắn nổi cơn thì.
Ngô Nhạc và Thạch Khiếu Thiên đã đi đến chỗ đối diện với hắn.
Khi hai người vào chỗ, cái mặt cao ngạo vốn có của Dương Thiên Thành lập tức không kiềm được nữa, mông đang ngồi trên ghế cũng suýt chút nữa trượt xuống.
Cả người hắn bắt đầu run rẩy.
Hai người này, sao hắn có thể không quen biết được.
Hai người thi khảo hạch đan dược cấp năm, chính là do hắn tiếp nhận đăng ký.
Mặc dù Đan Đỉnh Các đã phong tỏa thông tin hai người đã tấn cấp ngũ phẩm, cho đến khi hai người chưa trở thành trưởng lão danh dự của Đan Đỉnh Các, nhưng là một chấp sự tiếp đón họ, hắn tự nhiên có quyền hạn để biết tin tức hai người đã tấn cấp Đan Vương cấp năm.
Đan Vương ngũ phẩm.
Khái niệm gì đây?
Đẳng cấp của hắn vốn là tương đương với năm vị các chủ hàng đầu đó!
Đằng này, Chu Thâm còn ở bên cạnh khuyên nhủ: "Mọi người đừng lo lắng mà!"
"Nào, chúng ta cùng nhau nâng chén kính Dương lão một ly!"
"Đừng!"
Dương Thiên Thành trong nháy mắt giật mình, mồ hôi lạnh trong nháy mắt đổ ra, giống như một lò xo, vèo một cái liền đứng lên.
Để hai vị Đan Vương cấp năm mời rượu, chẳng phải là đoạt mạng của hắn sao?
Hắn một Luyện Đan Sư cấp ba, làm gì có mặt lớn đến vậy.
Hắn không để ý đến vẻ nghi hoặc của Chu Thâm, lập tức nở một nụ cười nịnh nọt, "Hai vị tiền bối, ly rượu này, là ta nên mời hai người mới phải."
Vừa nói, hắn vừa chạy nhanh đến trước mặt Ngô Nhạc, mặt mày ân cần rót rượu cho hai người...
Bạn cần đăng nhập để bình luận