Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 476: Ở nơi nào tới thì về nơi đó (length: 7902)

"Ừm?"
Trên hành lang, Phương Bất Cầu nhìn Chung Thanh, trong nhất thời có chút không hiểu ý của Chung Thanh.
Nhưng câu cuối cùng lại nghe được rất rõ.
Vậy mà nói bản y điển cấp bậc tôn giả muốn đưa trực tiếp cho mình?
Phương Bất Cầu với tâm thái thản nhiên ngàn năm nay, đến giờ phút này, đã dao động hoàn toàn.
Mà Chung Thanh nói xong, hờ hững cầm một quyển tranh minh họa bên cạnh lên.
Cầm lên định lật xem, lại ý thức có người bên cạnh.
Chung Thanh ngước mắt nhìn Phương Bất Cầu.
"Phương tiên sinh, còn chuyện gì khác?"
"Trong Tàng Kinh các có gì muốn xem cứ tự nhiên lật lên."
Nói rồi, Chung Thanh còn khoát tay ra hiệu Phương Bất Cầu tranh thủ bận việc.
Phương Bất Cầu đứng tại chỗ, lúc này càng thêm ngạc nhiên, đây là chiêu thức gì vậy?!
Phương Bất Cầu tự hỏi, với trình độ của mình ở Hỗn Loạn Chi Địa tuyệt đối là đỉnh cao.
Mà mình cam kết ba trăm năm trung thành cũng rất có trọng lượng.
Nhưng vị này lại làm lơ như vậy?
Trong chốc lát, Phương Bất Cầu cảm thấy đạo tâm có chút dao động.
Cả đời mình từ bỏ kiếm chuyển sang y.
Nhiều năm trị bệnh cứu người không cần báo đáp cũng xem như tu dưỡng một phen tâm cảnh tốt.
Có điều lần này đến Phượng Vũ Tông, mình mang mục đích giao dịch, đối phương lại hào phóng như thế.
Chỉ vì mình là một y tu đã để mình muốn gì cứ lấy không cần báo đáp.
Trong nhất thời, Phương Bất Cầu cảm thấy có chút tự ti mặc cảm.
"Tiên sinh, ngươi..."
Lúc này, Phương Bất Cầu cũng không biết nói gì, ngây người đứng nhìn Chung Thanh.
Thấy Phương Bất Cầu không chịu rời đi, Chung Thanh cũng hơi nghi hoặc.
Còn không đi sao?
Để ngươi tự do xem không được à?
Sao lại thế này?
Mình còn công việc riêng mà.
Đặc biệt mấy quyển sách mới tịch thu chưa kịp lật nữa chứ.
Hai người nhìn nhau một hồi, cuối cùng Phương Bất Cầu lùi lại hai bước, chắp tay cúi đầu với Chung Thanh.
"Phương Bất Cầu cám ơn tiên sinh, hôm nay gặp tiên sinh, mới biết như thế nào là quân tử."
"Yên tâm, ta sẽ chỉ lấy một quyển y điển đó thôi."
Nói đến đây, Phương Bất Cầu dừng lại một chút, "Nếu tiên sinh không chê, ngày sau mong có thể được cùng tiên sinh thêm nhiều thời gian chung sống!"
Nói xong, hắn chắp tay rời đi.
Chung Thanh nhìn bóng lưng áo trắng tóc trắng rời đi, cười nhạt một tiếng.
Sau đó đắc ý lật quyển tranh trong tay.
"Cũng tạm ổn."
Nửa ngày trôi qua.
Tại lối vào Liêu Tiễu Phong.
Phượng Bất Quần đang xoa tay đứng ở đó, thỉnh thoảng lại ôm đầu nhìn vào bên trong.
"Ây nha, hôm nay có thể có thêm sư đệ không đây?"
"Theo lý thuyết sư phụ ra tay chắc chắn không có vấn đề, nhưng Phương Bất Cầu cũng không phải người bình thường, thời gian lâu vậy còn chưa ra, thật khó nói a thật khó nói."
Phượng Bất Quần đang nghĩ, một bóng áo trắng từ từ bước xuống.
Chính là Phương Bất Cầu.
"Phương đại sư, ngài xuống rồi, nói chuyện với sư tôn thế nào?"
Thấy Phượng Bất Quần, Phương Bất Cầu đi tới, rất trịnh trọng hành lễ với Phượng Bất Quần.
"Hôm nay nhờ có Phượng tông chủ dẫn ta gặp Chung tiên sinh."
"Gặp được Chung tiên sinh, bỉ nhân mới biết đạo lý nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên."
"Bản công pháp đó ta đã lấy được, Chung tiên sinh còn trực tiếp tặng cho ta."
"Dựa vào bản công pháp kia, ta đã chữa khỏi thương tổn Thiên Kiếm Chi Thể!"
"Từ nay về sau, ta Phương Bất Cầu sẽ quay về con đường kiếm tu, e rằng thế gian không còn y tu Phương Bất Cầu!"
"Phượng tông chủ có thể làm phiền ngươi một việc được không?"
Nghe vậy, Phượng Bất Quần mắt sáng lên, trách không được Phương Bất Cầu giờ mới xuống.
Thì ra vấn đề của hắn đã được giải quyết!
Đây mới là chiêu thức của sư phụ mà!
"Cứ nói đừng ngại!"
"Có thể cho ta một chỗ ở trong môn phái không, đơn giản chút cũng không sao, ta Phương Bất Cầu chỉ mong có thể gần Chung tiên sinh một chút."
"Dễ nói! Dễ nói!"
Phượng Bất Quần giơ tay, rất thân thiện cùng Phương Bất Cầu đứng chung.
Vị đại tài ngàn năm Hỗn Loạn Chi Địa này, từ nay về sau e rằng là sư đệ của mình!
"Ta về thu xếp một chút, ngày mai sẽ tới."
"Đến lúc đó, còn mong Phượng tông chủ dẫn tiến một phen, ta Phương Bất Cầu muốn chính thức bái Vu tiên sinh làm sư phụ!"
"Dễ nói! Dễ nói!"
Phượng Bất Quần cười đến không ngậm được miệng, có Phương Bất Cầu gia nhập, thực lực Phượng Vũ Tông lại có một bước nhảy vọt lớn.
Kiếm tu Phương Bất Cầu chính là người có hy vọng đạt tới cảnh giới Tôn Giả!
"Vậy sư đệ! Mời bên này!"
"Mời!"
Phượng Bất Quần cùng Phương Bất Cầu xuống Liêu Tiễu Phong, một đường nói chuyện rất vui vẻ.
Đối với sư tôn mình, Phượng Bất Quần không ngớt lời khen ngợi, mà Phương Bất Cầu càng nghe càng say sưa.
Vị Chung Thanh tiên sinh này, không chỉ rung động mình về mặt tu dưỡng mà cả về mặt tâm cảnh cũng hơn mình.
Quan trọng nhất là, một người như vậy mới hai mươi tuổi.
Tương lai, không thể đo lường.
"Ta Phương Bất Cầu, ngày sau có thể trở thành một toái tinh trong vầng Hạo Nhật huy hoàng của tiên sinh này, đời này cũng không tiếc!"
Nói một câu như vậy, Phương Bất Cầu rời khỏi sơn môn Phượng Vũ Tông.
Nhìn bóng lưng Phương Bất Cầu rời đi, Phượng Bất Quần thật sự không kìm được thét dài một tiếng.
Thật gọi là thẳng thắn phát biểu cảm nghĩ!
Nhân vật thần tiên như Phương Bất Cầu cũng trở thành sư đệ của mình.
Ngày nào đó không chừng sư đệ của mình lại xuất hiện những người yêu nghiệt khác!
Quan trọng hơn cả là, mình xếp thứ 17.
Dù sau này có người yêu nghiệt cỡ nào, cũng đều phải gọi mình một tiếng sư huynh!
"Sướng!"
Hỗn Loạn Chi Địa, một vùng xáo động.
Vô số tán tu không ngừng kéo về Phượng Vũ Tông.
Khác với đông đảo tán tu cường đại, một thân ảnh màu xanh đậm đang lảng vảng trong phạm vi núi xanh, đi ngược lại với tán tu.
Nàng không để ý đến hướng đi của các tán tu, mà các tán tu cũng không thể phát hiện thân ảnh đang đuổi theo rất nhanh trên bầu trời.
Nàng thỉnh thoảng dùng thần thức quét khắp nơi.
Cuối cùng, sau một hồi tìm kiếm.
Thân ảnh màu xanh đậm lơ lửng dừng trên một ngọn núi.
Nàng hít sâu một hơi, đảo mắt một vòng.
Ánh mắt tập trung vào một căn nhà nhỏ trên ngọn núi, lóe lên một tia vui mừng.
Trong căn nhà nhỏ, một trung niên tu sĩ tóc trắng áo trắng đang nhắm mắt điều tức.
Dường như nhận ra mình bị người khác nhìn, trung niên tu sĩ mở mắt hờ hững nhìn lên trời.
Khoảnh khắc tiếp theo, bóng dáng xanh lam phiêu nhiên hạ xuống.
Trực tiếp đáp vào trong viện.
Người tới chính là Lưu Vân, sau một thời gian tìm kiếm, thêm chút tin tức lúc trước lấy được từ Ngư Dương Tông.
Lưu Vân cuối cùng tìm được vị y tu cảnh giới Quy Nhất này.
Dưới mái tóc trắng, ánh mắt thản nhiên nhìn thân ảnh trước mắt.
"Cô nương có lẽ đến chậm, ta Phương Bất Cầu đã không hành y nữa."
"Không cần nhiều lời."
"Cô nương, từ đâu đến, liền quay về đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận