Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 1: Cái này chồng chất Thánh cấp công pháp, miễn cưỡng đầy đủ ta thiêu toàn bộ mùa đông (length: 7399)

Đông Vực.
Tiên Giang tông.
Mạc Phủ phong.
Đang vào mùa đông khắc nghiệt, tuyết trắng xóa mênh mang, phóng tầm mắt nhìn tới, toàn bộ thế giới đều trắng xóa.
“Ai…” Chung Thanh mặc một thân áo bông, ngồi cạnh lò sưởi không nhịn được thở dài.
Hắn xuyên việt đến thế giới này đã năm năm, và đã ở Mạc Phủ phong này chờ đợi năm năm.
Đừng nhìn Mạc Phủ phong là một trong bảy ngọn núi chính của Tiên Giang tông, hắn - Chung Thanh còn mang danh phong chủ, nhưng trên thực tế chẳng có tác dụng gì.
Việc Chung Thanh có thể trở thành phong chủ là nhờ sư tôn tiện nghi của hắn, Nãi đạo nhân.
Các sơn phong khác đều đệ tử đông đúc, Nãi đạo nhân lại mẹ góa con côi một mình, đến cuối cùng mới thu nhận hắn làm đệ tử.
Thay vì tin rằng sư phụ coi trọng thiên phú của hắn, chi bằng nói Nãi đạo nhân không thể không thu đệ tử, nên mới tiện tay nhặt được một người bên đường cho xong chuyện.
Vì là đệ tử đầu tiên mà Nãi đạo nhân thu nhận, nên khi ấy còn gây ra một trận ồn ào trong Tiên Giang tông.
Chung Thanh cũng từng nghĩ mình có thiên phú lợi hại nào đó, chờ đợi ngày lên đỉnh nhân sinh.
Nhưng ai ngờ, hắn lại là một tên phế vật chính hiệu.
Nãi đạo nhân cũng không đi nhặt thêm ai nữa, ngược lại đối với đãi ngộ của Chung Thanh thì cái gì cũng có.
Vốn dĩ mọi chuyện đều tốt, toàn bộ Mạc Phủ phong tuy chỉ có hai người, nhưng Nãi đạo nhân dựa vào thực lực mạnh mẽ của mình vẫn ngang hàng các ngọn núi khác, cũng không ai dám nói xấu.
Nhưng ai ngờ, Nãi đạo nhân một lần đi du lịch lại trực tiếp mất mạng, để lại hắn - đứa tiểu đồ đệ gào khóc đòi ăn này.
Mà vì Nãi đạo nhân có cống hiến lớn với tông môn, Mạc Phủ phong cũng không bị hủy bỏ, mà là để Chung Thanh - đệ tử duy nhất này kế thừa vị trí phong chủ.
Đạo đức suy thoái, không có chỗ dựa là Nãi đạo nhân, cuộc sống của Chung Thanh ngày càng khó khăn.
Thực ra, là một người xuyên việt, Chung Thanh cũng không phải là không có phúc lợi.
Sau khi Nãi đạo nhân qua đời chưa đến một tháng, hắn đã thức tỉnh hệ thống, mỗi ngày có thể điểm danh.
Khi Chung Thanh nghĩ rằng cuối cùng mình cũng sắp lên đỉnh cao nhân sinh, hắn phát hiện cái hệ thống này đúng là đồ bỏ đi!
Bởi vì những vật phẩm phần thưởng khi điểm danh mỗi ngày, liên quan đến tu vi thì chẳng có món nào.
Ví dụ như cuốn công pháp Thánh cấp trong tay này cũng là do điểm danh mà có.
Đẳng cấp công pháp pháp bảo chia làm từ nhất phẩm đến cửu phẩm, sau cửu phẩm là Vương cấp, Hoàng cấp, Tôn cấp, Thánh cấp, Đế cấp.
Công pháp Thánh cấp tuyệt đối không thấp, tùy tiện ném ra ngoài cũng gây nên sóng gió, nhưng với một kẻ phế vật như hắn, chỉ có công pháp mà không có tu vi… Có ích gì?
Chung Thanh ném thẳng vào lò lửa phía trước.
Ngọn lửa trong lò bùng lên dữ dội, chiếu rọi khuôn mặt đỏ rực của Chung Thanh, giúp hắn ấm hơn phần nào.
Dù sao cũng là công pháp Thánh cấp, đốt đi chẳng xót của sao?
Đương nhiên là xót a!
Trời lạnh như thế, đốt một cuốn được bao lâu, sẽ lạnh cóng mất thôi!
Chung Thanh đứng dậy, lôi một bao tải đầy công pháp ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại ném vào lò vài quyển, để duy trì lò luôn nóng.
Trên lò đang đun một ấm nước, vì lửa cháy mạnh nên rất nhanh đã kêu ùng ục.
Chung Thanh rót cho mình một chén trà, trong mùa đông giá rét uống một ngụm, rất dễ chịu.
Thật ra mấy năm nay hắn cũng đã có kinh nghiệm.
Số công pháp đánh dấu được một năm vừa đủ cho hắn đốt suốt mùa đông, bất quá nếu đánh dấu ra vài lần đồ màu vàng kim thì có khi hết mùa đông còn thừa cả nửa cái nhà kho ấy chứ.
Đương nhiên.
Điểm danh không chỉ cho công pháp, cái gì pháp bảo thần binh cũng có.
Ví như búa chẻ củi ở ngoài cửa, dao phay trong bếp...
Ngoài ra, vườn cây ăn quả và hồ nước ở phía sau núi, vườn rau và bù nhìn trong vườn rau, kể cả hai quả trứng trên bàn trong tay đều là nhờ đánh dấu mà có.
Tóm lại, đủ loại vật kỳ quái cổ quái đều có.
Nhưng dù vậy, Chung Thanh vẫn rất cạn lời.
Công pháp thần binh lợi hại đến đâu, không có tu vi cũng bằng không.
Hắn đây coi như là một kiểu điển hình của người giữ núi vàng mà chẳng dùng được.
Mà hắn cũng không dám để lộ những thứ này ra, đạo lý quân tử vô tội mang ngọc có tội, hắn vẫn hiểu.
Tạo hóa trêu người, tạo hóa trêu người a!
Đúng lúc này, trên chân trời xa xuất hiện một đạo lưu quang.
Ngẩng đầu nhìn lại, thì ra là một con hạc trắng từ đằng xa bay tới.
“Cái Mạc Phủ phong của ta lâu lắm chẳng có ai đến, sao tự dưng có người tìm đến cửa vậy?” Trong lúc còn nghi hoặc, hạc trắng đã tới đỉnh đầu, trên lưng hạc còn đứng một đồng tử trẻ tuổi vẻ cao cao tại thượng.
“Năm năm một lần thu đồ đại hội ngày mai sẽ bắt đầu, tông chủ sai ta đến thông báo cho ngươi tới Tiên Giang chủ phong tham gia thu đồ đại hội.” Đồng tử chế nhạo liếc Chung Thanh một cái, ngay cả xưng hô cũng không có, trong mắt không khỏi lộ ra chút trào phúng.
Hắn rất không hiểu quyết định của tông chủ.
Cái loại phế vật này thì tham gia thu đồ đại hội làm gì, có thể có ý nghĩa gì chứ?
Chung Thanh mặt không biểu cảm, đối với thu đồ đại hội này vốn dĩ chẳng có hứng thú, cũng lười tới mấy nơi đó để bị chế nhạo khiêu khích.
Vừa muốn từ chối thì trong đầu lại vang lên giọng hệ thống.
"Hệ thống thông báo nhiệm vụ mới."
"Mời kí chủ lập tức tới Tiên Giang phong thu đồ: Sau khi thu được đồ đệ chỉ định, kí chủ sẽ kích hoạt phế vật ràng buộc."
“Phế vật ràng buộc: 1-2 đệ tử của kí chủ tốc độ tu luyện tăng gấp trăm lần, tu vi đệ tử trả về kí chủ gấp ngàn lần; 2-2 đệ tử của kí chủ tốc độ tu luyện tăng gấp trăm lần, tu vi đệ tử trả về kí chủ gấp vạn lần.” Vừa nghe thấy tiếng hệ thống, vẻ mặt thờ ơ của Chung Thanh đột nhiên sáng lên.
Năm năm.
Đợi năm năm cuối cùng cũng đã đến sao?
Tòa núi vàng này của mình cuối cùng cũng có đất dụng võ sao?
Mà lại cái hệ thống ràng buộc này nghe cũng quá lợi hại đi, ví dụ chỉ cần kích hoạt một phế vật thôi cũng đã có thể để đệ tử tăng gấp trăm lần tốc độ tu luyện, đồng thời mình còn có thể nhận về gấp ngàn lần.
Nếu lại điệp gia, đệ tử tu luyện một ngày, chẳng phải hắn cũng tương đương với tu luyện 10 vạn ngày hay sao?
Còn nếu kích hoạt ràng buộc song phế vật thì lại càng khủng hơn nữa.
"Được, ngày mai ta nhất định sẽ tới." Chung Thanh đứng dậy, ngẩng đầu nói.
"Vậy ngươi tốt nhất lập tức xuất phát đi, dù sao nơi này đến Tiên Giang chủ phong đường xa xôi, đừng để thu đồ đại hội kết thúc rồi mà ngươi mới tới."
Đồng tử vừa nói vừa chế nhạo: "Thật ra ta cũng không phải là không thể cho hạc trắng mang ngươi đi, bất quá bạn ta đây tính khí hơi quái, nó mà không vừa mắt ai, nếu người đó cố cưỡng ép lên nó, nó sẽ hất xuống đấy."
Nói xong, đồng tử cười khẩy, liền cưỡi hạc trắng nghênh ngang rời đi.
Với cái loại người này, Chung Thanh hoàn toàn không để ý.
Chỉ cần kích hoạt ràng buộc là được, chẳng bao lâu, đừng nói là một đồng tử nhỏ nhoi này, cho dù là cả Tiên Giang tông thì sao chứ?
Sau khi thu dọn đơn giản, hắn liền tiến về Tiên Giang chủ phong...
Bạn cần đăng nhập để bình luận