Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 456: Chiêu 200 vạn ký danh đệ tử (length: 7370)

Lưu Vân đứng ở chỗ đó, vào lúc đặt chân đến sơn môn hôm nay, tuyệt đối không hề nghĩ tới sự tình lại có thể phát triển đến mức này!
Nàng mím chặt môi, vẻ lạnh lẽo trên mặt càng thêm sâu sắc.
Hợp tác với Chung Thanh, đã là giới hạn lớn nhất của nàng.
Còn việc trở thành nha hoàn cho Chung Thanh, thì càng là một điều tuyệt đối không thể xảy ra!
Chung Thanh dù có bất phàm đến đâu, ở kiếp trước nhiều nhất cũng chỉ là một kẻ hầu tùy tùng của nàng mà thôi.
Nếu bản thân nàng thực sự làm nha hoàn cho hắn, tức là để chữa trị Thánh Thể.
Vậy thì tuyệt đối không thể nào chấp nhận được!
Điều này liên quan đến lòng tự tôn của nàng!
Thấy Lưu Vân không nói gì, Chung Thanh trực tiếp khoát tay.
"Cô nương còn không đi sao?"
Vừa dứt lời, mười lăm sư huynh đệ trong nháy mắt đứng thành một hàng, nhẹ nhàng đưa tay ra dẫn Lưu Vân về phía lối ra.
Lưu Vân giận tím mặt.
Không hề do dự, nàng bùng nổ khí tức, cố gắng giữ lấy thân thể cao ngạo.
Dậm chân thẳng bước, không hề quay đầu!
Làm nha hoàn cho hắn!
Là điều tuyệt đối không thể!
Nàng thà tự mình đi tìm kiếm cơ duyên chữa trị Thánh Thể trong cửu trọng thiên!
Rất nhanh.
Nghênh ngang rời đi!
Chung Thanh nhìn bóng lưng nàng rời đi, lấy bầu rượu ra, không tiếp tục để ý nhiều.
Thu một đồ đệ như vậy chi bằng mình mở rộng thêm ký danh đệ tử còn hơn.
Nếu mà có thể khuếch trương ký danh đệ tử lên tới 180 vạn, cũng đủ để chính mình tăng lên một mảng lớn rồi!
Sau khi Lưu Vân rời đi, mười lăm vị sư huynh đệ cũng đều đồng loạt bái biệt.
Nhảy xuống vách núi, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Móng vuốt của Tiểu Hắc lúc này cũng hạ xuống.
Ngẩng đầu cộc cộc nhìn hướng Lưu Vân rời đi ở dưới sơn môn, như đang suy tư.
Tiểu Dát theo sát phía sau, đi sau lưng đại ca, cũng ghé đầu nhìn xuống dưới.
Trong khí lạnh dưới đỉnh núi, mây mù lượn lờ, bóng dáng của Lưu Vân đã sớm biến mất không thấy tăm tích.
"Hiểu chưa?"
Tiểu Hắc nheo mắt, vảy giáp trên toàn thân lúc mở lúc khép, lộ vẻ rất cao thâm khó lường.
"Dát, không hiểu, còn xin đại ca chỉ giáo!"
Tiểu Dát rất nể tình nghiêng tai lắng nghe.
"Nếu ta đoán không sai, nữ tử này đã thích chủ nhân!"
"Đại ca, lại có chuyện này?"
"Đương nhiên! Ngươi còn nhớ những cô nương ở Di Hồng Viện không? Bọn họ chính là như vậy! Khách nhân càng muốn nàng, nàng thì càng không cho!"
"Nhất định phải đợi đến khi khách nhân nóng lòng không thể chờ được nữa, các nàng mới bằng lòng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ đây chính là bản tính của nữ nhân!"
"Chỉ là mấy nàng đó bày trò trước mặt chủ nhân, chủ nhân sẽ không cần nữa!"
"Mà bây giờ nàng, đã không cách nào kiềm chế tình cảm với chủ nhân rồi!"
Nghe Tiểu Hắc giảng giải, hai mắt Tiểu Dát sáng lên.
Đại ca quả đúng là đại ca, cùng nhau đi Di Hồng Viện quan sát, tại sao đại ca thì học được thứ gì đó, còn mình chỉ học được tư thế?
"Đại ca, có thể theo bên cạnh huynh, đúng là phúc ba đời của ta!"
Tiểu Dát sung sướng cọ cọ lên người Tiểu Hắc, hoàn toàn không để ý lông vũ bị Kỳ Lân Hỏa nướng cháy vàng.
Nhưng khi hai con vật này vẫn đang tiếp tục nghiên cứu và thảo luận, thì bóng lưng Chung Thanh đã xuất hiện ở phía sau.
"Hai đứa ngươi vẫn chưa tự kiểm điểm đủ nhiều, tiếp tục về phạt đứng!"
Chung Thanh vung chân, trực tiếp đá hai tên nhãi nhép lười học này bay ra ngoài!
"Ối!"
"Vâng! Chủ nhân!"
Một khắc sau, Tiểu Hắc tự mình đeo xích chó, Tiểu Dát tự mở cửa lồng.
Ngày hôm sau.
Trong Phượng Vũ tông, tại Phượng Vũ đại điện nguy nga tráng lệ.
Một chiếc ghế Long Phượng làm bằng vàng giòn đặt cao phía trên đại sảnh, có thể nhìn bao quát toàn bộ bên dưới.
Phía dưới nó là một bậc thang mười mấy tầng làm từ huyết ngọc đỏ thẫm.
Tại lối vào.
Mười hai vị trưởng lão của Phượng Vũ tông, bao gồm cả tông chủ Phượng Bất Quần đều ngoan ngoãn đứng thành hai hàng.
Một loạt tiếng bước chân vang lên, Chung Thanh đi vào từ cửa chính của điện.
Tiểu Hắc, Tiểu Dát hai tên ngốc theo sát phía sau.
Chung Thanh vừa xuất hiện, mười hai vị trưởng lão đều tỏ vẻ cung kính xoay người cúi người hành lễ.
"Sư phụ lần này người triệu tập chúng ta đến là có việc gì sao ạ?"
"Những ngày này người vẫn luôn không đưa ra chỉ thị gì, chúng con rất lo lắng, vẫn là hy vọng có thể làm được chút chuyện trong khả năng cho người!"
Trước mặt Chung Thanh, vị tông chủ Phượng Vũ tông uy nghiêm vô song này Phượng Bất Quần, trông giống như một ông quản gia già vậy.
Mà hôm qua, Phượng Bất Quần nghe nói cô nương mình đưa lên bị Chung Thanh đuổi đi, thậm chí hơn mười vị lão tổ gia tộc tự mình ra mặt.
Lúc này càng là kinh sợ.
"Ta muốn mở rộng Phượng Vũ tông."
Chung Thanh chậm rãi nói.
Nghe xong câu này, ánh mắt của Phượng Bất Quần lập tức sáng rực lên.
"Mở rộng tông môn?! Ý của sư phụ là muốn dẫn Phượng Vũ tông của chúng ta đến huy hoàng sao?! Xông ra khỏi Hỗn Loạn chi địa, tạo dựng một sự nghiệp tại cả Trung Châu?!"
Phượng Bất Quần vô cùng kích động.
Từ sau giải đấu, ông đã hoàn toàn phục tùng vị sư phụ này.
Đùa sao, người có thể tùy tiện ném ra công pháp cấp độ đó, há lại là người bình thường!
"Ngươi nói đúng, nhưng cũng không hoàn toàn đúng."
Chung Thanh lắc đầu, tiến đến ngồi vào ghế ở trên cùng.
Tiểu Hắc và Tiểu Dát đứng ở hai bên ghế tựa, mỗi bên một con, hệt như pho tượng trang trí.
"Là mở rộng nhân sự tông môn, không phải mở rộng tông môn." Chung Thanh tiếp tục bổ sung.
Nghe câu này, mấy vị trưởng lão bên dưới ngơ ngác.
Mở rộng nhân sự tông môn, há chẳng phải là mở rộng tông môn sao?
Tuy rằng tông chủ Phượng Bất Quần nhất thời không hiểu ý Chung Thanh, nhưng vẫn tiếp lời mà trò chuyện tiếp.
Dù sao, đây là lần đầu tiên Chung Thanh sắp xếp công việc gì sau khi trở thành người đứng đầu tại Phượng Vũ tông.
"Sư phụ, ý người nói mở rộng nhân sự, là muốn mở rộng đến phạm vi nào?"
"Hiện nay, cả nội môn, ngoại môn và các đệ tử phái đi bên ngoài của Phượng Vũ tông chúng ta cộng lại có khoảng ba bốn mươi vạn."
"Trong Hỗn Loạn chi địa này, đã thuộc về thế lực mạnh nhất, nếu mở rộng thêm nữa, e là không còn nhiều không gian."
Chung Thanh như có điều suy nghĩ hỏi: "Vậy Hỗn Loạn chi địa tổng cộng có bao nhiêu tu sĩ?"
Phượng Bất Quần ngẩn người suy nghĩ một chút rồi thành thật trả lời.
"Con số chính xác thì không ai biết, Hỗn Loạn chi địa rất rộng lớn, ngoài tu sĩ được các tông môn ghi trong sách, còn có vô số tán tu ở riêng trong các núi rừng, thành trấn, cho nên không thể thống kê."
"Vậy số tu sĩ trên Tam Dương cảnh có thống kê được không?"
"Điều này cũng không thể nói chắc, chỉ có thể ước chừng, chắc có khoảng 200 vạn?" Phượng Bất Quần nói ra.
Nghe thấy con số này, hai mắt Chung Thanh sáng lên.
"Phượng Vũ tông, sẽ mở rộng thêm 200 vạn người!"
"Đem toàn bộ tu sĩ trên Tam Dương cảnh đều thu nhận vào!"
"Tất cả đều làm ký danh đệ tử của ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận