Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 46: Sợ chết Thiên Vân tông lão tổ (length: 8405)

"Ta, tiền bối tha mạng."
"Tiền bối tha mạng a."
Lão giả mặc áo vải toàn thân run rẩy.
Miệng không ngừng kêu xin tha mạng.
Trong giọng nói còn cố làm ra vẻ khóc thút thít.
Không phải ông ta nhát gan, mà chính là thanh đại đao đang gác trên cổ ông ta, trong mắt ông ta nhìn quá kinh khủng.
400 mét.
Đúng là 400 mét.
Hơn nữa còn là thực chất hóa.
Loại binh khí cỡ này ông ta sống mấy ngàn năm, thực sự chưa từng nghe, chưa từng thấy!
Nhưng đây không phải điều khiến ông ta kinh hoàng nhất.
Điều khiến ông ta kinh hoàng nhất là, thanh đại đao dài 400 mét này còn phong ấn vô số thứ khiến ông ta cảm thấy linh hồn run rẩy.
Bên trái Thần Ma, bên phải Quỷ Thần.
Cảm giác này.
Thật giống như ông ta là một con gà con, bị chân voi giơ lên gác trên đỉnh đầu.
Ngươi nói có sợ không?
Nhất là lão giả áo vải sống đến tuổi này, ông ta biết rõ sống không dễ dàng.
Bế quan mấy trăm năm ở sau núi Thiên Vân tông, thậm chí người khác đều cho là ông ta chết rồi không ra, chỉ vì muốn trước khi hết thọ mệnh, đột phá lên Địa Huyền cảnh để có thể kéo dài tính mạng.
Cuối cùng.
Khi sắp cạn kiệt sinh lực, may mắn đột phá đến Địa Huyền cảnh, vất vả lắm mới có thêm mấy ngàn năm, ông ta không muốn vừa ra khỏi cửa đã bị người giẫm chết.
Cho nên, khi đại đao 400 mét gác lên cổ, ông ta lập tức đưa ra quyết định.
Thậm chí còn ghét tốc độ của mình không đủ nhanh, tư thái không đủ thành khẩn.
Còn Chung Thanh, thấy lão giả áo vải bỗng nhiên quỳ xuống cầu xin tha thứ thì có chút ngơ ngác.
Hắn đang nghiên cứu Linh Phong theo giới thiệu của hệ thống.
Lão nhân này thì xuất hiện.
Sau đó, hắn thử một chút theo giới thiệu của hệ thống.
Liền biến hình Linh Phong thành một thanh đại đao 400 mét, hiệu ứng đặc biệt hắn cũng làm theo Thần Thú trong thần thoại kiếp trước.
Vốn tưởng rằng sắp có một trận ác chiến.
Dù sao hiện tại Chung Thanh cũng chỉ ở Nhật Huyền cảnh, dùng đến mấy chiêu át chủ bài trong tay có lẽ có thể thu thập lão nhân này, nhưng chắc chắn sẽ không dễ dàng như trở bàn tay.
Ai ngờ lại trực tiếp hù dọa lão giả áo vải này.
Như vậy cũng đỡ cho hắn không ít chuyện.
Thế mà.
Tâm lý mọi người Thiên Vân tông thì sụp đổ.
Vốn cho rằng lão tổ nhà mình muốn thể hiện thần uy vô địch, một chưởng đập chết kẻ xâm phạm, ai biết còn chưa bắt đầu, liền trực tiếp quỳ rồi?
Kết quả này, trái ngược quá lớn so với dáng vẻ lúc ông ta xuất hiện.
Giờ phút này.
Trong mắt bọn họ, ánh sáng vụt tắt.
Tương lai không còn.
Rất nhiều người hoảng sợ ngồi sụp xuống đất.
Đối với bọn họ, loại cảm xúc tàu lượn này, thật sự là quá giày vò.
"Lão... Lão tổ."
Từ xa.
Ngô Vân cũng suy sụp, trợn mắt há hốc mồm đứng tại chỗ.
Hắn đang chuẩn bị lớn tiếng khen ngợi, cổ vũ cho lão tổ nhà mình, kết quả âm thanh còn chưa ra, lão tổ nhà mình đã đầu hàng?
Điều này càng chứng minh, kẻ lần này mình trêu chọc rốt cuộc khủng khiếp đến mức nào.
Nếu không phải như vậy.
Lão tổ Địa Huyền cảnh của mình, sao có thể nói quỳ là quỳ?
Lúc này hắn cũng không biết nên đi đâu, có lẽ hắn có thể tạm thời đào thoát để đi viện binh, nhưng hắn có thể đi đâu cầu viện?
Đi mấy thánh địa ở Đông Vực?
Đừng nói mấy thánh địa kia có chịu giúp không.
Cho dù chịu giúp thì đã sao?
Xem cái tình huống mà đến lão tổ còn phải quỳ của mình, thánh địa đến cũng vậy thôi.
Trong nhất thời.
Ngô Vân hối hận đến ruột gan xanh mét.
Nếu sớm biết Chung Thanh cường đại như vậy, hắn nói gì cũng không dám trêu chọc Chung Thanh, lại không dám đẩy Chung Thanh đến thế đối lập.
Nhưng cũng như Chung Thanh đã nói.
Thiên hạ không có thuốc hối hận mà ăn.
Lúc này, hắn lại giật mình nhớ đến lời Gia Cát Thanh của Vạn Đạo sơn đã nhắc nhở mấy ngày trước.
Nói để Thiên Vân tông hắn phân rõ quan hệ với Mộ Dung Tuyết, bởi vì Mộ Dung Tuyết trêu người không nổi, có thể sẽ liên lụy đến cả Thiên Vân tông hắn.
Lúc đó hắn còn chưa tin.
Nghĩ Thiên Vân tông của hắn sánh ngang thánh địa, ai mà không trêu vào nổi?
Bây giờ nghĩ lại, cái người mà Gia Cát Thanh nói không trêu nổi, chẳng phải là Chung Thanh sao?
Nhớ tới lời nhắc của Gia Cát Thanh, sự giày vò của Ngô Vân vì biết mà không làm càng thêm sâu đậm.
Vốn là tai họa của Thiên Vân tông hôm nay, hắn đã có thể có bao nhiêu lần tránh được.
Nhưng mà hắn đều không nắm bắt được.
"Đúng đúng đúng, Vạn Đạo sơn, có thể mời Vạn Đạo sơn giúp đỡ." Vừa hối hận, Ngô Vân cũng như vớ được cọng rơm cứu mạng.
"Gia Cát Thanh của Vạn Đạo sơn có lẽ có quan hệ với người này."
"Nếu không, sao Gia Cát Thanh lại có thể sớm biết người này lợi hại như vậy."
"Tìm Vạn Đạo sơn giúp đỡ, có lẽ có thể thuyết phục người này, tha cho Thiên Vân tông ta một lần."
Đối với Ngô Vân đang hối hận lúc này.
Hễ có một tia cơ hội cứu vãn, hắn đều không muốn từ bỏ.
Hắn nhìn thoáng qua chiến hỏa khắp Thiên Vân tông, không nói hai lời liền chạy đến Vạn Đạo sơn.
Đường đến Vạn Đạo sơn lần này xa xôi.
Nên Ngô Vân không chút do dự vận dụng vạn dặm Truyền Tống Phù.
Loại vạn dặm Truyền Tống Phù này giá trị cực kỳ đắt đỏ, có thể coi là bảo vật bảo mệnh tốt nhất của người tu luyện.
Bình thường Ngô Vân căn bản không nỡ dùng.
Nhưng giờ phút này, hắn chỉ dùng để đi đường, chỉ cầu có thể nhanh chóng đến được Vạn Đạo sơn.
Trên đường đi.
Hắn trực tiếp dùng hai tấm vạn dặm Truyền Tống Phù, Truyền Tống Phù mang hắn trực tiếp phá vỡ giới hạn không gian, chớp mắt liền đến được cửa Vạn Đạo sơn.
Bên trong đại điện Vạn Đạo sơn.
Gia Cát Thanh dẫn đầu, đang cùng các trưởng lão nghiên cứu sự ảo diệu của hai tượng gỗ, chợt nghe thấy ngoài sơn môn truyền đến tiếng của Ngô Vân.
"Ừm?"
"Ngô Vân?"
"Hắn tới làm gì?"
"Chẳng phải đã phân rõ giới hạn với Vạn Đạo sơn ta rồi sao?"
Gia Cát Thanh không hiểu chuyện gì.
Nhưng vì người đã tới, liền vẫn quyết định gặp một lần.
Trong lúc Ngô Vân lo lắng chờ đợi, cuối cùng, Gia Cát Thanh dẫn một đám trưởng lão bay ra.
Khi Gia Cát Thanh và mọi người thấy bộ dạng chật vật của Ngô Vân.
Lập tức kinh hãi.
Quần áo rách tả tơi, khí tức uể oải, quan trọng nhất là còn thiếu mất một cánh tay.
Gia Cát Thanh và mọi người hít sâu một hơi.
Đây chính là tông chủ Thiên Vân tông, rốt cuộc ai có thể khiến tông chủ Thiên Vân tông ra nông nỗi này? !
"Ngô Vân, ngươi làm sao vậy?"
Gia Cát Thanh không kìm được hỏi.
"Xin Gia Cát huynh, cứu Thiên Vân tông ta."
Ngô Vân thấy Gia Cát Thanh, vội vàng đến gần, không nói hai lời đã cúi chào thật sâu.
"Cứu Thiên Vân tông ngươi?" Gia Cát Thanh càng thêm khó hiểu, "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Ngô Vân nghe vậy, cười khổ không thôi, vẻ mặt khó coi nói: "Gia Cát huynh, đều tại ta lúc đó không nghe lời ngươi, cho nên, cho nên mới..."
Nghe vậy, Gia Cát Thanh giật mình.
"Ý của ngươi là, Chung Thanh tiền bối muốn diệt Thiên Vân tông ngươi?"
"Không sai."
Ngô Vân sắc mặt khó coi đáp.
"Nhưng mà Chung Thanh tiền bối cho dù tức giận vì chuyện của đồ nhi hắn với Mộ Dung Tuyết, nhưng cũng đâu đến mức muốn tiêu diệt Thiên Vân tông các ngươi?"
Gia Cát Thanh nghi ngờ hỏi.
Dù hắn chưa tiếp xúc Chung Thanh, nhưng nghe Lãnh Ngưng và Thanh Điểu miêu tả, Chung Thanh không phải loại người vô cớ thích giết chóc.
Gia Cát Thanh tra hỏi.
Khiến Ngô Vân lắc đầu chua xót.
"Haizz, đều tại ta nhất thời xúc động..."
Sau đó, Ngô Vân kể lại cho Gia Cát Thanh từ lúc Chung Thanh lên núi đến giờ, một năm một mười.
Nghe xong.
Gia Cát Thanh kinh hãi.
Không nhịn được chỉ vào Ngô Vân mà mắng: "Ngươi đó, không phải chính ngươi gây ra sao, ta đã nhắc nhở ngươi rồi, ngươi không nghe thì thôi, ngược lại còn đắc tội người ta đến chết, bây giờ hắn muốn diệt Thiên Vân tông ngươi, ngươi đến Vạn Đạo sơn ta làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận