Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 517: Cha, ngươi mở thế nào mắt nói lời bịa đặt (length: 8651)

"Đại đại ca!"
Kê Nhất hô lớn một tiếng.
Mười hai ma tướng cùng nhau vây lại, trên mặt đều lộ vẻ mừng rỡ.
Chung Thanh trong mắt thoáng có chút khác lạ.
Cái tên người rơm này!
Hắn còn tưởng là đi tìm bảo bối gì, Không ngờ, lại chạy tới chỗ đào khoáng này.
Đây là sở thích đặc biệt gì vậy?
Một đám người ào ào ào vây quanh.
Phượng Thiên mặt mày đầy kinh hãi.
Người rơm lợi hại, hắn tận mắt nhìn thấy.
Những người này là ai?
Có thể xưng huynh gọi đệ với người rơm tiền bối.
Mà trong đám người, hắn chú ý đặc biệt tới Chung Thanh đầu tiên.
Trong mắt hắn.
Đây là một người vô cùng đặc biệt.
Hắn tuổi còn trẻ, cũng chỉ khoảng hai mươi, Nhưng khí thế trầm ổn, siêu phàm thoát tục, nhìn không rõ sâu cạn.
Ngũ quan sắc sảo, góc cạnh rõ ràng, phối hợp với bộ bạch y, tựa như trích tiên hạ phàm.
Đẹp trai không ai sánh bằng.
Hơn nữa, bên cạnh hắn còn có một người Quy Nhất cảnh khom người theo sau, càng làm nổi bật lên vẻ siêu nhiên của hắn.
Khi Phượng Thiên lén đánh giá Chung Thanh, thì người rơm đã vượt qua đám ma tướng.
Đi thẳng đến trước mặt Chung Thanh.
"Chủ nhân!"
"Oanh..."
Cảnh tượng này.
Như sấm sét đánh thẳng vào đầu Phượng Thiên.
Khiến trong lòng hắn dậy sóng dữ dội.
Người rơm, người một đao có thể làm cho thuật rủa giết của Đại Đế tan thành mây khói, một hơi có thể thổi bay lão phụ thân của hắn.
Vậy mà, lại gọi người trẻ tuổi kia là chủ nhân.
Lần đầu tiên gặp, hắn đã cảm thấy Chung Thanh bất phàm.
Nhưng sao cũng không ngờ, hắn lại bất phàm đến mức này.
Đến cả người rơm cũng phải nhận làm chủ.
Vậy rốt cuộc, đây là nhân vật kinh khủng đến mức nào?
Cùng Phượng Thiên bất an, còn có Phượng Ứng Thiên.
Từ lần giao thủ với người rơm trước kia, sự mạnh mẽ của người rơm như một ngọn núi lớn đè nặng trong lòng hắn.
Mạnh đến nỗi khiến hắn nghẹt thở.
Sau đó, hắn không còn muốn nhớ lại người rơm mạnh đến mức nào nữa.
Nếu phải đối đầu với mười hai ma tướng, hắn còn có lòng tin, nếu khôi phục đỉnh phong thì có thể nghiền ép bọn họ hoàn toàn.
Nhưng nếu đối đầu với người rơm, dù là lúc đỉnh phong, hắn cũng không dám chắc có thể chiến thắng.
Một tồn tại như vậy, vậy mà cũng nhận Chung Thanh làm chủ.
Rốt cuộc người trẻ tuổi trước kia hắn coi như kiến hôi này có lai lịch ra sao?
Trong mắt Phượng Ứng Thiên đầy kinh ngạc.
Càng tiếp xúc, hắn càng thấy Chung Thanh bất phàm.
Thậm chí, sự bất phàm này khiến hắn cảm thấy một sự kiêng kị nồng đậm.
Rất nhanh!
Hắn tự an ủi mình trong lòng.
Dù hắn có khác thường thế nào đi nữa.
Đây là địa bàn của Tam Nhãn Phượng Khuyển tộc.
Chỉ cần lão tổ ra tay, hắn chắc chắn sẽ ôm hận.
Lúc này, chỉ có lão tổ mới mang lại cho hắn cảm giác an toàn và sức mạnh.
Nhưng vừa nghĩ đến việc mình từng có xích mích với người rơm.
Hắn lập tức còng lưng, thu mình thành một cục, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình.
Lúc trước hắn đã ăn nói xằng bậy, Phượng Ứng Thiên cảm thấy nếu bị người rơm chú ý đến thì.
Chắc chắn sẽ gặp phiền phức.
Lúc này, hắn thậm chí không quan tâm đến việc nhận lại con trai.
Không phải là hắn không muốn nhận Phượng Thiên, Mà Phượng Thiên liếc mắt một cái đã nhận ra hắn.
"Cha, sao người lại ở đây?"
Nếu cách người rơm xưng hô với Chung Thanh khiến Phượng Thiên kinh hãi.
Thì việc gặp được Phượng Ứng Thiên khiến hắn kinh ngạc.
Sau tiếng gọi đó.
Phượng Ứng Thiên thầm kêu một tiếng trong lòng.
Chết rồi.
Hắn vội vàng nháy mắt ra hiệu với Phượng Thiên.
Muốn hắn giả bộ nhận nhầm người, không quen biết mình.
"Cha, mắt của người bị sao vậy?"
"Nháy mắt ra hiệu làm gì?"
Lời vừa nói ra, sắc mặt Phượng Ứng Thiên khó coi cực độ.
Hắn không hiểu, sao ngày thường con trai mình thông minh nhanh nhẹn mà đến thời điểm mấu chốt lại ngốc thế này.
Lúc này.
Kê Nhất đi tới trước mặt Phượng Thiên.
"Ngươi... quen biết?"
Phượng Thiên cung kính nói: "Tiền bối, không chỉ quen biết, trên đời này, không ai hiểu rõ hắn hơn con."
"Đây là cha của con!"
"À!"
Kê Nhất nhíu mày.
Lập tức cười như không cười nói.
"Vậy có thể kể cho ta nghe một chút được không, cha của ngươi tên gì?"
Phượng Thiên hào sảng nói.
"Phượng Ứng Thiên!"
Kê Nhất nhíu mày, đầy ẩn ý liếc nhìn Phượng Ứng Thiên một cái.
Cái nhìn đó, thiếu chút nữa làm hắn sợ quỳ xuống.
Lúc này hắn không còn lo giảm bớt sự tồn tại của mình nữa.
Vội vàng lao ra giải thích.
"Kê gia, Phượng Nhất mới là tên thật của ta, Phượng Ứng Thiên chỉ là tên giả thôi."
"Ta không hề cố ý lừa gạt Kê gia, mong Kê gia tra xét rõ ràng."
Nói rồi.
Hắn vội vàng nháy mắt cuồng loạn với đứa con trai đáng quý, để hắn phối hợp.
Nhưng lại bị Kê Nhất một tay, tát bay đi.
"Kê gia còn chưa lên tiếng, đến lượt ngươi nói chuyện khi nào?"
Phượng Thiên một mặt đồng tình nói.
"Đúng vậy!"
"Cha, hiếm khi tiền bối muốn tâm sự với con, người ở đó làm ồn ào cái gì?"
"Đây chẳng phải bất kính với tiền bối sao?"
Ánh mắt u oán của Phượng Ứng Thiên nhìn con mình một cái.
Hắn thực sự nghi ngờ, thằng con này có thù với hắn, còn là thù rất lớn.
Kê Nhất không để ý đến ánh mắt oán giận của hắn.
Tiếp tục hỏi Phượng Thiên: "Cha của ngươi, địa vị gì trong Tam Nhãn Phượng Khuyển tộc?"
Lời vừa nói ra, Phượng Ứng Thiên không kịp oán trách.
Hắn vội chen vào nói.
"Kê gia, không phải đã nói rồi sao, chỉ là một thành viên bình thường chẳng có gì nổi bật."
Nhưng vừa nói dứt lời.
Phượng Thiên đã lập tức phản bác: "Cha à! Sao người có thể mở mắt nói dối vậy?"
"Người là tộc trưởng của Tam Nhãn Phượng Khuyển tộc, ngoài lão tổ ra thì người có địa vị cao nhất đấy."
"Sao có thể là một thành viên bình thường?"
"Nếu người là thường thường, thì con là cái gì?"
Lời vừa nói ra, Phượng Ứng Thiên suýt chút nữa tức đến hộc máu.
Hắn đã tạo nghiệt gì thế này?
Sinh ra một đứa con nghịch tử như vậy.
Lúc này, hắn cảm nhận được sự phản bội sâu sắc từ đứa con trai của mình.
Lúc này, khi ánh mắt soi mói của Kê Nhất nhìn tới, hắn thực sự cảm thấy da đầu tê dại.
May mà Kê Nhất không ngay lập tức gây khó dễ, mà chỉ hỏi từng chữ với Phượng Thiên: "Tam Nhãn Phượng Khuyển tộc của các ngươi, chôn giấu bảo tàng gì?"
Lời này vừa nói ra!
Tinh thần Phượng Thiên lập tức tỉnh táo.
"Tiền bối, người hỏi câu này đúng người rồi."
"Tộc ta chôn giấu chí bảo, người trong thiên hạ biết không nhiều."
"Cũng chỉ có ba cái!"
"Và con là một trong số đó."
Nếu nói, những vấn đề trước, Phượng Ứng Thiên còn có thể chấp nhận trong giới hạn.
Thì vấn đề về bảo tàng đã hoàn toàn chạm vào vảy ngược của hắn.
Đó là nguồn vốn để Tam Nhãn Phượng Khuyển tộc quật khởi trong tương lai.
"Phượng Thiên, con không được nói."
"Đó là nền tảng quật khởi của tộc ta, nếu con dám tiết lộ nửa phần thông tin, ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với con, từ nay về sau không có con trai như con nữa."
Lúc này, hắn thậm chí không thèm diễn kịch nữa.
Cho thấy rõ, bảo tàng trong lòng hắn có trọng lượng như thế nào, đôi khi, nó còn quan trọng hơn cả tính mạng.
Nhưng sau khi Phượng Thiên nghe xong, kinh ngạc nhìn cha mình một cái.
"Cha à!"
"Bao nhiêu năm trước người đã nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với con rồi, nhưng lần nào có thực sự dứt bỏ đâu."
"Bảo tàng thì tốt thật, nhưng chỉ là vật chết."
"Chỉ cần làm các vị tiền bối vui, hiến tặng cho họ thì sao?"
Phượng Thiên nói câu này từ tận đáy lòng, không hề giả tạo.
Hắn thấy, chỉ cần có thể kết thân với nhóm người rơm, đừng nói là bảo tàng, có phải nỗ lực nhiều hơn nữa cũng đáng.
Nhưng sau khi Phượng Ứng Thiên nghe xong, chỉ cảm thấy cả người đầu óc choáng váng, tối sầm lại, tức đến ngất xỉu.
Thằng con này, đúng là đảo lộn càn khôn!
.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận