Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 678: Không thể giả được Thánh cấp cường giả (length: 7980)

Lúc này Độc Cô Phong, hoàn toàn không để ý đến sự khác lạ của tiểu đồ đệ mình.
Cả người chìm trong một sự phấn khích khó tả.
Thiên phú của Chung Thanh thực sự quá kinh người, không chỉ là thiên phú bản thân xưa nay chưa từng có, mà thủ đoạn cũng vượt quá sức tưởng tượng của người thường.
Đây không phải là bậc tài năng mà là tư chất của tiên nhân.
Nay thấy hắn thu nhận hai mỹ nữ tuyệt trần làm thị nữ, lão ta thật sự sợ hắn đắm chìm trong sắc đẹp mà chậm trễ tu hành.
Đây là hành động gì?
Đây là tổn thất của toàn bộ Hư Vực!
Càng là tổn thất của toàn bộ giới tu hành.
Lão cảm thấy mình có nghĩa vụ, muốn uốn nắn cái thói không chính đáng này, loại bỏ khả năng Chung Thanh trầm mê sắc đẹp từ trong trứng nước.
Đây tuyệt đối là việc làm công đức cho hiện tại, có lợi cho muôn đời sau.
Càng nghe lão ta nói càng hăng hái, thì vẻ mặt Dạ Cơ và Hỏa Mị càng u ám.
Ánh mắt chỉ thiếu điều phun lửa ra.
Tiểu đồ đệ của Độc Cô Phong là Hách Phong, chỉ cảm thấy mình như đang ở giữa biển khơi giông bão, cuồng phong gào thét, sấm sét ầm ầm, lúc nào cũng có thể bị hủy diệt.
Hai đạo ánh mắt kia nhìn hắn càng lúc càng nguy hiểm, càng lúc càng đáng sợ.
Cảm giác áp bức càng lúc càng mãnh liệt, dọa đến hắn run bần bật.
Toàn thân chỉ chút nữa là xụi lơ xuống đất.
Trong lòng lại càng sinh ra nỗi uất ức và đau buồn tột độ.
Các ngươi mắng chửi cũng là sư phụ, có phải là ta đâu!
Có gì thì các ngươi đi tìm sư phụ ấy, làm gì trút giận lên ta!
Nhưng mà, những lời này hắn tuyệt đối không dám thốt ra.
Hắn cảm thấy nếu mình không làm gì đó, không chừng sẽ toi mạng ở đây.
Tương lai tươi sáng của hắn còn chưa bắt đầu, nếu bị sư phụ của mình chỉ vì mấy câu nói mà bị người ta trừng mắt đến chết thì oan uổng biết bao.
Có thể gọi là thiên cổ kỳ oan, bị đóng đinh lên cột nhục nhã của lịch sử.
Nếu thế gian này có luân hồi chuyển thế, nếu có Âm Tào Địa Phủ.
Sau khi chết, quỷ sai có hỏi hắn chết như thế nào?
Vậy hắn biết trả lời thế nào?
Nghĩ đến việc sau này mình bị treo trên bảng danh sách những cái chết kỳ lạ nhất, chết rồi còn trở thành câu chuyện để người đời sau bàn tán, trong lòng hắn không khỏi giật mình run rẩy.
Đây tuyệt đối là cực hình tàn khốc hơn lăng trì gấp mười gấp trăm lần.
Không được!
Không thể tiếp tục như vậy.
Ta phải nghĩ cách làm gì đó.
Cuối cùng, Hách Phong cố nén sợ hãi, gồng mình chịu áp lực lớn, run rẩy vỗ vai sư phụ mình, khàn giọng nói: "Sư phụ, có thể, đừng nói nữa được không!"
Độc Cô Phong lại không thèm quay đầu, quát lớn: "Người lớn nói chuyện, trẻ con chen vào làm gì!"
"Hiếm khi ta nói chuyện hợp ý với Chung Thanh lão đệ, ngươi cứ im lặng mà nghe."
"Nghe hiểu, sau này đối với ngươi chắc chắn rất có ích."
Trong khi nói chuyện, lão lại nói với Chung Thanh: "Chung huynh, vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?"
"À phải, là sự đáng sợ thứ 365 của phụ nữ!"
Chung Thanh nhíu mày.
Tên này uống chút rượu mà bay bổng quá vậy.
Không nhớ gì sao?
Lần trước uống chút rượu, còn mạnh miệng muốn cho mấy trăm vạn đệ tử dưới trướng mỗi người một món quà ra mắt.
Sau đó không có đồ đưa, liền bỏ trốn.
Bây giờ càng kỳ quặc hơn, với cảnh giới Chí Tôn mà cứ lặp đi lặp lại nhảy múa trên dây thần kinh nhạy cảm của hai vị cường giả Thánh cảnh.
Hắn xoa xoa mi tâm, mặt trịnh trọng nói: "Độc Cô huynh, rượu này nặng đô quá, tửu lượng tại hạ không được tốt lắm, hôm nay bữa rượu này, thì dừng ở đây thôi."
Nghe đến đây, Độc Cô Phong cười nói: "Chung Thanh lão đệ, tửu lượng của ngươi cạn rồi sao!"
"Trước kia ngươi, ngàn chén không say, vạn chén không gục."
"Hôm nay, nửa buổi còn chưa hết, sao đã không được rồi."
Chung Thanh bị cái tên này làm cho dở khóc dở cười.
Hắn là không được sao?
Hắn là sợ uống tiếp, tên tiểu đồ đệ kia không chịu nổi thôi!
Độc Cô Phong lại đang rất vui vẻ.
Trước đây trên người Chung Thanh, bất kể là thiên phú hay là dạy bảo đệ tử các lĩnh vực, lão đều bị nghiền ép không thương tiếc, có thể gọi là bị đánh kích ở nhiều chiều không gian khác nhau.
Lần này, Chung Thanh trên bàn rượu nói tửu lượng không tốt, chứng tỏ, trên lĩnh vực uống rượu này, lão cao hơn Chung Thanh một bậc.
Cái ham muốn thắng thua đáng chết của đàn ông, luôn không phân lớn nhỏ và tuổi tác.
Giờ khắc này Độc Cô Phong, lòng vui như mở cờ trong bụng, chỉ hận không thể hát vang một khúc.
"Đồ nhi, lấy đàn của ta đến, hôm nay vi sư vui vẻ, gảy một bản, để trợ hứng cho Chung huynh!"
Lão liên tiếp gọi ba tiếng mà không có ai đáp lại.
Lão ta nghi hoặc quay đầu lại, muốn xem tiểu đồ đệ đang làm trò quỷ gì.
Chỉ là khi lão quay đầu, thấy tiểu đồ đệ mình mặt mũi trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại, như bị bệnh nặng một trận, suýt nữa ngã xuống đất.
"Đồ nhi, ngươi làm sao vậy?"
Độc Cô Phong thấy vậy, giật mình, rượu cũng trực tiếp tỉnh hơn phân nửa.
Đồ đệ bảo bối này, chính là người mà lão định để kế thừa y bát, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được.
Hách Phong mắt láo liên, sợ hãi rụt rè không dám nói gì, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu sư phụ mình nhìn hai vị tiền bối Thánh cảnh kia một chút.
Độc Cô Phong nghe vậy, nghi hoặc ngẩng đầu lên.
Vừa nhìn, đã chạm phải ánh mắt giận dữ của Dạ Cơ và Hỏa Mị.
Đây là ánh mắt gì vậy?
Trong khi mắt đối mắt, Dạ Cơ và Hỏa Mị, vốn đã khó chịu với Độc Cô Phong, lúc này lại thả ra từng chút một uy năng đặc hữu của Thánh Nhân.
"Ầm ầm..."
Giờ khắc này, Độc Cô Phong chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, có tiếng sấm cuồn cuộn nổ vang trong đầu, thần hồn như bị kim châm đâm.
Suýt nữa làm lão kêu lên vì sợ hãi.
Nhưng cuối cùng lão đã dùng ý chí lực mạnh mẽ chế ngự lại được.
Tuy không mất mặt trước mọi người, nhưng sắc mặt của lão, lại lập tức trở nên trắng bệch như tiểu đồ đệ.
Nếu lão không nhìn lầm, thì hai mỹ nữ đẹp đến không thể tin nổi này vừa rồi đã sử dụng thủ đoạn độc hữu của cường giả Thánh cảnh.
Nói cách khác...
Hai người này là cường giả Thánh cảnh hàng thật giá thật, không thể giả được.
Mà hai cường giả Thánh cảnh lại cam tâm tình nguyện làm kiếm thị cho Chung Thanh? !
Giờ khắc này!
Trong lòng Độc Cô Phong dậy sóng dữ dội.
Cả người hoàn toàn cứng đờ!
Dù biết Chung Thanh không tầm thường, nhưng trong ấn tượng của lão, tu vi của Chung Thanh chỉ mới là Tôn Giả cảnh.
Một người ở Tôn Giả cảnh, dù có thủ đoạn bất phàm thế nào đi nữa, làm sao có thể khiến hai cường giả Thánh Nhân cấp cam tâm làm kiếm thị được?
Chuyện này thật quá mức bất khả tư nghị.
Thế giới này quả thực quá điên cuồng.
Đến giờ, lão mới phát hiện, mỗi lần gặp mặt Chung Thanh lão đệ, đều mang đến cho mình sự chấn động vô cùng lớn.
Cũng là do Độc Cô Phong không biết tu vi hiện tại của Chung Thanh không phải Tôn Giả cảnh mà là Chí Tôn cửu cảnh, nếu biết chỉ sợ lão sẽ nghi ngờ nhân sinh luôn.
Trong lòng chấn động tột độ, Độc Cô Phong lại nhớ đến việc vừa rồi mình đã châm chọc Dạ Cơ và Hỏa Mị.
Trong phút chốc chân đã run lên cầm cập.
.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận