Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 1032: Nàng đi nơi nào (length: 8061)

Khương Ly nhìn vào trong sân, ánh mắt bỗng ngưng lại, chỉ thấy trên khu biệt viện, lúc này từng đợt ánh hào quang bay lên.
Mắt hắn sáng lên: “Hào quang rực rỡ như vậy, tiên khí bốc lên."
“Trong hư không còn ẩn ẩn có đạo vận lưu chuyển, huyền ảo vô biên, xem ra Khương gia ta lại có một đại năng chuyển thế giáng sinh!”
Khương Tam thúc, cũng chính là đương kim chủ sự Khương gia, đệ nhất dòng chính, tam phòng chi chủ, mặt mày hớn hở thấy rõ.
Đã Khương Ly nói vậy, chắc chắn không sai.
Dù sao Khương Ly cũng là một đại năng chuyển thế.
Khương gia tại Trung Châu ba ngàn vực nội thuộc dạng thế lực tầm trung không mấy nổi danh.
Nhưng những thế lực đỉnh cấp, những kẻ bá chủ một phương đều biết đến danh tiếng của Khương gia như sấm bên tai.
Nghe nói Khương gia tổ tiên từng có cơ duyên thông thiên, che chở hậu nhân.
Khương gia trải qua vô số năm truyền thừa hàng trăm ngàn đời, mỗi thời đại có thể không phải là thế gia mạnh nhất Trung Châu, nhưng tuyệt đối là gia tộc có khí vận mạnh nhất Trung Châu.
Khí vận mạnh đến mức nào? Cái gì tiên nhân huyết mạch, đại năng chuyển thế, Thiên Sinh Đạo Thể, những thứ mà người khác hoặc thế lực khác mơ ước, tại Khương gia gần như mỗi thời đại đều có thể xuất hiện một hai người.
Nguồn gốc khí vận như thế đã khó truy tìm, nhưng nhờ đó, Khương gia truyền thừa đến nay, đúng là một trong những thế gia cổ xưa có nội tình sâu nhất Trung Châu.
Nhưng cũng vì bảo tồn khí vận tránh xói mòn, Khương gia tuy thực lực cường đại, nhưng không mở rộng ra bên ngoài, vẫn luôn ẩn mình ở Đại Giang vực.
Các đời cũng chỉ có vài người con cháu trẻ tuổi ưu tú, như Khương Ly ra ngoài hành tẩu.
Một mặt, với Khương gia, phúc duyên trời ban đã dùng không hết.
Nên bọn họ cũng lười mở rộng ra ngoài, ngồi trong nhà cũng có tạo hóa từ trên trời rơi xuống, cần gì phải vì chút cơ duyên mà liều sống liều chết với đám dân quê bên ngoài?
Vì vậy, dù mấy chục năm trước, chuyện vực chủ Huyền Vực quật khởi, thu phục nhiều Đại Đế, hủy diệt Phụng Thiên điện gần như lật tung cả nhất trọng thiên xôn xao, Khương gia vẫn không tham dự.
Dù sao có hay không Phụng Thiên điện với họ đều vậy, lúc Phụng Thiên điện còn cũng không dám động vào Khương gia.
Thấy chưa, họ chẳng làm gì, lại có một vị đại năng chuyển thế sắp sinh ra ở Khương gia, có tạo hóa này, còn mưu đồ gì nữa?
Đang trò chuyện, thì nghe trong sân vang lên tiếng vui mừng.
“Sinh! Sinh!”
Tiếp theo sau, là tiếng khóc oe oe của trẻ con.
Khương Quang Càng lộ vẻ mừng như điên, Khương Ly cũng mỉm cười, mọi người vội vàng đẩy cửa bước vào.
Thấy một người phụ nữ quý phái, duyên dáng đang ôm một đứa bé đi ra.
“Nhị tẩu!”
Khương Quang Càng vội vàng nghênh đón, người phụ nữ kia mỉm cười: “Yên tâm, Ngọc Oánh không sao, mau nhìn, là bé trai.”
Nhận lấy bé trai, nhìn ngắm đứa con, chỉ thấy bé không giống những đứa trẻ sơ sinh bình thường nhăn nhúm, da dẻ hồng hào trắng như tuyết, như búp bê ngọc, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ linh quang.
Khương Quang Càng mừng rỡ, cười ha ha: “Tốt quá tốt, một bé trai ngoan, quả không hổ là con trai Khương Quang Càng ta, vừa nhìn đã biết không phàm tục, tiên nhân giáng thế cũng không hơn gì.”
“Từ nay con tên là Khương Tiên Lâm!”
Khương Ly nhìn đứa em họ vừa chào đời, cũng lộ vẻ mỉm cười.
“Đáng tiếc, tỷ tỷ không có ở đây, không thể thấy Tiên Lâm ra đời.”
Một thanh niên Khương gia khác lên tiếng: “Đúng vậy, Linh tỷ đã mấy chục năm không tin tức, không biết đi đâu.”
“Trong dòng chính Khương gia ta, Linh tỷ và Ly ca huynh là người có thiên phú cao nhất.”
Mắt Khương Ly dao động, ngẩng lên nhìn trời.
“Ai mà biết được? Từ nhỏ đến giờ, nàng luôn cho ta cảm giác thần bí khó lường, dường như không phải là người nơi này.”
Thanh niên kia tò mò hỏi: “Ly ca có ý nói, Linh tỷ cũng là đại năng chuyển thế à? Trước giờ sao không nghe ai nói vậy?”
Khương Ly thản nhiên nói: “Cùng là chuyển thế, không nhất định đến từ cùng một nơi.”
“Dù trưởng thành nhận thức, giác tỉnh ký ức chuyển thế, ta cũng không nhìn thấu được nàng.”
“Nàng cũng chưa từng tiết lộ tiền kiếp của mình hay là lai lịch khác.”
“Thậm chí làm ta có một loại cảm giác.”
“Khương gia với nàng, cũng chỉ như khách qua đường mà thôi.”
“Nên biết tin nàng mất tích, ta cũng không bất ngờ lắm.”
“Có lẽ bây giờ nàng không còn ở thế giới này.”
Hai thanh niên Khương gia bên cạnh nghe vậy nhìn nhau, đều hơi kinh ngạc.
“Không ở thế giới này… Ý của Ly ca là, Linh tỷ đã phi thăng thượng giới rồi sao? Có điều hơn năm mươi năm trước, tu vi của nàng cũng chưa đạt đến trình độ thượng giới?”
Khương Ly lắc đầu: “Ta nói không ở thế giới này, chưa chắc đã là thượng giới.”
Hai thanh niên Khương gia hai mặt nhìn nhau, nhất thời không thể hiểu được.
Không ở thế giới này, không ở thượng giới, còn có thể ở đâu?
Nhắc đến thượng giới, ánh mắt Khương Ly sâu thẳm, hình như nhớ ra chuyện gì.
“Người kia… đã mấy chục năm không nghe tin tức của hắn, chẳng lẽ, hắn đã đến thượng giới rồi sao? Hay là, hắn cũng thế…”
Trong suy tư, hình bóng áo trắng năm nào, lại như hiện ra trước mắt.
Mà hai sinh mệnh mới sinh ra, mang đến cho cõi đất này một vài gợn sóng nhỏ, rồi lại lặng đi, thời gian cứ thế trôi.
...
Thời gian quay về mấy chục năm trước.
Ngoài Cửu Trọng Thiên, khu Hư Uyên Thiên, Tù Nhân tinh số bảy.
Trong Ngục Môn Thành.
Trên con phố xập xệ, một bóng áo trắng thong thả đi qua.
Khiến không ít ánh mắt dõi theo.
Chung Thanh nhìn quanh.
Thấy những người đi trên phố, hình dạng kỳ quái, có người là Nhân tộc, có người rõ là yêu loại.
Đa phần đều đầy bụi trần, có người còn bị tàn tật.
Chung Thanh nhíu mày hỏi: “Nói sao thì cũng là tu hành giả, sao lại ra nông nỗi này?”
Dù là tu hành giả sơ cấp, thuật chống bụi vẫn làm được, Ngục Môn Thành này vừa vào, không biết còn tưởng đi vào Long Môn khách sạn.
Mà Chung Thanh có chút để ý, những tù nhân này không hề như hắn nghĩ mặt mày âm trầm hung ác, toàn là kẻ ác.
Trái lại, tuy đường đi xô bồ cũ nát, người đi lại rất nhộn nhịp, hai bên còn có người bán hàng rao bán, mặt ai cũng tươi cười, thoáng nhìn ngoại trừ phong cách hơi thô kệch, cũng không khác gì những thành trì bình thường.
Chỉ là thỉnh thoảng, Chung Thanh có thể cảm thấy, có những ánh mắt theo dõi từ một vài nơi khuất tối.
Tạ Bằng Phi vội theo sau, nhỏ giọng giải thích.
“Thượng tiên, hoàn cảnh Tù Nhân tinh, ác liệt hơn ngài nghĩ nhiều.”
“Ngài không phát hiện, linh khí nơi này mỏng manh lắm sao?”
Chung Thanh khẽ gật đầu.
Lúc này hắn mới chú ý, Tạ Bằng Phi nói không sai.
Nồng độ linh khí nơi này tuy mạnh hơn trong không gian vũ trụ, nhưng so với điện của ngục chủ trên đỉnh núi, thì khác biệt một trời một vực…
Bạn cần đăng nhập để bình luận