Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 1009: Bị ngài quất chết (length: 8216)

Ngao Cửu Thiên miễn cưỡng ăn cái này một phát công kích cấm chế, ngoài việc toàn thân bốc khói thì xem ra không hề hấn gì, hiển nhiên cũng làm những người trong cấm chế kinh hãi.
"Sao có thể? Đây chính là ngay cả Tiên cấp cũng không chịu nổi Ngũ Cực Diệt Đạo Thần Quang!"
"Hắn rốt cuộc là ai?"
Ngao Cửu Thiên cười dữ tợn: "Bản tiểu vương là ai, các ngươi lát nữa sẽ biết."
Thấy hắn chuẩn bị ra tay lần nữa, Phượng Khuynh Tiên ở bên cạnh cuối cùng không nhịn được.
"Lảm nhảm, con rắn, ngươi hết hơi rồi hả? Để ta ra tay!"
Vừa dứt lời, một tiếng phượng hót vang vọng trời cao.
Âm thanh này réo rắt vang lên thẳng vào hư vô, cho dù trong không gian chân không không có không khí, nó vẫn xuyên thấu thần hồn, vang vọng thiên linh.
Trong tiếng phượng hót, thân thể Phượng Khuynh Tiên nhanh chóng biến lớn.
Lấp lánh tiên quang bảy màu bao phủ phượng vũ, lông đuôi dài tung bay trong hư không, mang theo những vệt sắc màu rực rỡ.
Một con Thiên Phượng tuyệt đẹp vô cùng, to lớn vô cùng, ngang dọc tinh không, lao về phía bề mặt hành tinh màu vàng kia.
"Phượng... Phượng Hoàng?"
Giọng nói run rẩy vì kinh động từ trong cấm chế truyền ra.
Ngay sau đó, Phượng Khuynh Tiên biến thành nguyên hình với thân thể cao lớn, hung hăng va vào cấm chế.
Hai cánh của nó xòe ra, dài đến hơn hai vạn dặm!
Phải biết, đường kính của Tù Nhân tinh này chỉ hơn 20 vạn dặm.
Một con Thần Điểu Phượng Hoàng dài vạn dặm tấn công vào bề mặt cấm chế hành tinh, ánh sáng lấp lánh trên thân nó lúc này còn chói mắt hơn cả mặt trời rực lửa trong hư không xa xôi.
Cảnh tượng này làm người ta kinh ngạc và chấn động tột độ.
Khi Phượng Khuynh Tiên lao về phía trước, cấm chế vừa được hồi phục đã lập tức rung lắc, nứt toác.
Đôi cự trảo to lớn ngàn dặm của nó cũng hung hăng đâm vào trong cấm chế.
Lúc này những người trong cấm chế mới hồi phục tinh thần sau cơn chấn kinh.
Bọn họ hoảng hốt la hét.
"Nhanh! Nhanh gia cố cấm chế!"
Nhưng đã quá muộn.
Tiếng phượng hót vang vọng khắp Tù Nhân tinh, Phượng Khuynh Tiên đột ngột thu móng vuốt, hung hăng kéo một cái, đồng thời vỗ hai cánh, mang theo sức mạnh khổng lồ không thể tưởng tượng, đập vào cấm chế.
Một cú kéo, một cú vỗ này, cấm chế bao phủ toàn bộ Tù Nhân tinh cuối cùng đã vỡ tan.
Hóa thành những mảnh ánh sáng vụn bay đầy trời, tạo nên một trận mưa ánh sáng trên bầu trời toàn hành tinh.
Khoảnh khắc này, vô số sinh linh trên hành tinh ngước nhìn Phượng Hoàng trong tinh không, rung động không nói nên lời.
"Hừ, còn không cho vào?"
Phượng Khuynh Tiên hừ lạnh một tiếng, định biến về hình dạng ban đầu.
Cùng lúc đó, Chung Thanh và Ngao Cửu Thiên cũng thừa cơ đến gần hành tinh, ba người một rồng một phượng muốn đáp xuống bề mặt hành tinh.
Ngay lúc này, từ phía đông bắc bán cầu của Tù Nhân tinh, đỉnh một dãy núi rộng lớn, mấy chục đạo ánh sáng nhanh chóng bay tới.
Đồng thời có người hô hoán: "Ngoại địch xâm lăng!"
"Còn dám đến?"
Bên cạnh Chung Thanh, Ngao Cửu Thiên hơi nheo mắt, gầm lên một tiếng rồi xông tới.
Vừa rồi không thể phá vỡ cấm chế, phải nhờ Phượng Khuynh Tiên hiện nguyên hình, phô diễn trước mặt đại ca Chung Thanh, điều đó làm Ngao Cửu Thiên cực kỳ khó chịu.
Lúc này thấy có cơ hội thể hiện, không cần nghĩ ngợi liền ra tay, lập tức hiện nguyên hình.
Trong tiếng rồng gầm vang trời, một con Tử Kim Thần Long dài vạn dặm, múa vuốt giương nanh, uy phong lẫm lẫm bay ngang trên bầu trời Tù Nhân tinh, đối mặt mấy chục đạo ánh sáng lao tới, giận dữ gầm lên, thân thể lượn một vòng, đuôi rồng mang theo khí thế dời núi lấp biển, đánh tan bầu trời, quét về phía những người đó. Bọn họ hoảng sợ kêu lên, muốn quay đầu bỏ chạy thì đã quá muộn.
Chỉ thấy đuôi rồng quét qua, mấy chục đạo ánh sáng trong nháy mắt đều bị quét sạch, không một ai thoát được.
"Hừ, một lũ gà yếu!"
Lúc này Ngao Cửu Thiên mới hiện lại hình người, quay đầu khiêu khích nhìn Phượng Khuynh Tiên một cái, sau đó đi đến trước mặt Chung Thanh, lộ ra vẻ tươi cười nịnh nọt.
"Sao, đại ca, ta thể hiện không tệ chứ?"
Chung Thanh mỉm cười: "Cũng được, chúng ta đi xuống thôi."
Lúc này Phượng Khuynh Tiên cũng khôi phục hình dạng ban đầu, vừa hay những người kia bay đến cho bọn họ thấy rõ phương hướng.
Ba người một rồng một phượng bay về phía dãy núi ở bắc bán cầu nơi những người kia xuất hiện.
Khi đến gần, bọn họ thấy trên những ngọn núi nhấp nhô kia, có vô số cung điện san sát nhau.
Những cung điện này so với phong cách bên trong Cửu Trọng Thiên có vài điểm tương đồng, nhưng về tổng thể đã khác biệt một trời một vực.
Thông qua ngôn ngữ và các thủ đoạn tiên đạo tương tự có thể thấy rằng, thế giới bên ngoài và bên trong Cửu Trọng Thiên thực sự có cùng nguồn gốc.
Hiển nhiên đúng như Bạch Trạch Tiên Quân đã nói, nền văn minh tiên đạo của thế giới bên ngoài đã được khôi phục.
Bất quá hai bên cũng đã tách biệt trên ức năm, khác biệt mới là kỳ lạ.
Thấy đã tới gần cung điện, Phượng Khuynh Tiên và Ngao Cửu Thiên không hề che giấu, phóng thích khí tức của mình.
Do đó, dù bọn họ đã hóa thành hình người, những người trong cung điện vẫn biết, hai bóng người này chính là Chân Long Chân Phượng vừa mới gây chấn động cả Tù Nhân tinh!
Bọn họ chọn một cung điện trông lớn nhất và lộng lẫy nhất để đáp xuống.
Trước khi đáp xuống, họ thấy bên ngoài cung điện có không ít bóng người.
Nhìn qua, dù phong cách ăn mặc khác biệt lớn nhưng phần lớn đều là hình người, điều này cũng làm Chung Thanh có chút yên lòng.
Khi phát hiện mình đã bước vào không gian bên ngoài thực sự, hắn vẫn hơi lo lắng, sợ phải liên hệ với những chủng tộc dị tinh hình thù kỳ quái nào đó.
Khí tức của những người này hầu hết không khác gì con người.
Có thể thấy được, thế giới bên ngoài... ít nhất khu vực mà Tù Nhân tinh này thuộc về, vẫn lấy Nhân tộc làm chủ.
Vừa chạm đất, Ngao Cửu Thiên đã quát lớn.
"Kẻ cai quản đâu? Mau ra đây gặp bản tiểu vương!"
Bên ngoài cung điện, mọi người đều lộ vẻ hoảng sợ, nhìn quanh, sửng sốt không một ai dám tiến lên.
Ngao Cửu Thiên cau mặt lại: "Không xem bản tiểu vương ra gì đúng không? Nếu không ra, bản tiểu vương sẽ phá tan cả nơi này!"
Hắn vốn là người nóng tính, nói là làm ngay, thấy sắp biến về hình rồng, thì có một người mặt trắng bệch, khoảng hơn 30 tuổi, mặc áo lam trung niên vội vàng chạy tới.
"Tiên nhân... Tiên Long khoan hãy động thủ!"
Ngao Cửu Thiên lúc này mới dừng tay, nhìn người đó nhếch mép, để lộ hàm răng sắc nhọn, cười đắc ý: "Cuối cùng chịu ra rồi? Ngươi là người cai quản nơi này?"
Ai ngờ, trung niên nam tử kia nơm nớp lo sợ lắc đầu: "Không phải, tiểu nhân chỉ là một quản sự nhỏ trong ngục chủ cung."
"Quản sự?"
Ngao Cửu Thiên sầm mặt: "Để một quản sự nhỏ ra nói chuyện với bản tiểu vương, khinh rồng đúng không?"
"Xem ra vừa rồi đánh chưa đủ, cho ngươi ba hơi thở, bảo ngục chủ của các ngươi cút ra đây, nếu không bản tiểu vương sẽ san bằng cả dãy núi này!"
Quản sự áo lam toàn thân run lên, vội la lên: "Tôn thượng tha mạng, ngục chủ đại nhân vừa bị ngài đánh chết bằng một cái đuôi rồi!"
Ngao Cửu Thiên định gầm thét, hành động khựng lại, ho khan hai tiếng.
"Thì ra là thế, vậy ngoài cái tên ngục chủ đó ra? Không còn ai khác?"
Quản sự áo lam vội đáp: "Còn có hai phó ngục chủ, ba chưởng hình tôn, mấy điện chủ, hơn chục chấp hình quan nữa."
"Bọn họ đâu?"
"Cũng bị ngài đánh chết bằng một cái đuôi rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận