Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 400: Dựa vào địa thế hiểm trở chống cự, đánh chết không cần nghĩ (length: 8291)

Chung Thanh đi!
Tên đồ đệ này, đừng thấy bình dị gần gũi, nhưng thực chất bên trong lại lộ ra một cỗ ngạo khí.
Đó là một loại đứng trên mây, nhìn xuống chúng sinh thiên hạ cao ngạo.
"Xem ra con đường thu đồ, gánh nặng đường xa a!"
"Trước tiên cần phải mài giũa cái ngạo khí của nàng."
Chung Thanh đi trên đường trở về, mắt lấp lánh, lẩm bẩm nói.
Một bên Hướng Phi nghe nói như thế, mặt mày đều xanh lét!
Rốt cuộc hắn giao du kiểu gì vậy!
Lời này, đúng là dám nói.
Không chỉ dám nói, hắn đúng là dám làm.
Cái gan này, quả thực lớn không còn giới hạn.
Hướng Phi cảm thấy, thiên hạ này quá điên cuồng rồi.
Chuyện hôm nay, đối với hắn quả thật là cú sốc lớn.
Hắn cần phải chậm rãi, về chuyện của Chung Thanh với vị đại nhân kia, hắn vạn lần không dám nhúng vào.
Nếu không, cái trái tim này có chút không chịu nổi.
Thời gian sau đó, Chung Thanh mỗi ngày giao nhiệm vụ, rồi cùng ba anh em Võ Chiêu uống chút rượu, tâm sự.
Hắn không vội đi trước mặt Lưu Vân để xoát sự tồn tại.
Nhiều thứ, cần phải thuận theo tự nhiên.
Nếu quá gắng sức, khó tránh khỏi khiến người ta chán ghét.
So với trước kia không có đầu mối, lần này con đường thu đồ tuy không mấy thuận lợi, nhưng dù sao cũng có mục tiêu.
...
Thời gian trôi qua trong chớp mắt, cũng được vài ngày rồi.
Trong khoảng thời gian này, đối với đám quặng nô ở mỏ Huyền cảnh thì tương đối bình lặng.
Nhưng đối với cấp trên mỏ quặng mà nói, lại là một ngày bằng một năm.
Phượng Vũ tông mất thần điểu, huy động toàn tông lực để tìm kiếm.
Có điều chớp mắt đã gần nửa tháng trôi qua, nhưng vẫn không hề có chút tin tức nào về thần điểu.
Nếu đến thời hạn một tháng mà vẫn không tìm thấy tung tích thần điểu, bọn họ chắc chắn sẽ bị phạt.
Và mức trừng phạt sẽ rất nặng.
Cũng chính vì vậy, đám cao tầng mỏ quặng ngày nào cũng mặt mày u ám, tâm trạng cực kỳ tệ.
Trên mỏ quặng mênh mông!
Một thân ảnh ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn.
Người này cao bảy thước, khỏe mạnh như gấu, mặc áo hoa Huyền Điểu, bên hông đeo một thẻ bài gỗ màu đen.
Thẻ bài này chính là lệnh bài thân phận.
Mặt trước viết ba chữ triện cổ 'Đại Thống Lĩnh'.
Mặt sau thì khắc tên hắn - Lục Phong!
Người này chính là đại thống lĩnh mỏ quặng Huyền cảnh.
Đại thống lĩnh, là người có địa vị cao nhất, thực lực mạnh nhất, thân phận tôn quý nhất trong toàn bộ mỏ quặng Huyền cảnh.
Hắn chưởng quản tất cả mọi sự ở mỏ quặng, có quyền quyết định tuyệt đối.
Có thể nói, toàn bộ mỏ quặng Huyền cảnh đều do hắn định đoạt.
Thế nhưng Lục Phong lúc này lại tái mặt, tình trạng rất tệ.
Rõ ràng là bị thương.
Và vết thương không hề nhẹ.
"Đáng chết Đại Bằng Điểu, dám làm tổn thương ta, ngày khác ta nhất định bắt ngươi trả gấp bội."
Lục Phong vừa chữa thương, vừa mặt mày hung tợn nhìn về nơi xa.
Vì tìm kiếm thần điểu, hắn đã thân nhập vào vùng núi mênh mông ngoài huyền mạch mỏ.
Nhưng ở đó lại chiếm cứ những loài thượng cổ dị chủng cực kỳ cường đại.
Dù là với tu vi Vạn Pháp cảnh lục trọng của hắn, cũng bị thiệt hại không ít.
Lúc này, hắn chỉ có thể rút lui về mỏ quặng, dưỡng thương.
"Ầm ầm..."
Khi Lục Phong vận công, trong cơ thể hắn truyền ra những tiếng động như sóng biển dâng trào.
Đó là âm thanh phát ra từ lực huyết khí đang xao động.
Một hồi lâu sau!
Mặt Lục Phong càng thêm trắng bệch.
"Oa" một tiếng, hắn phun ra một ngụm máu đen lớn.
"Không được, vết thương này quá nặng rồi!"
"Nếu cứ thế mà hồi phục, e là phải đến sang năm mới lành."
"Thời gian không chờ ta!"
Đến cảnh giới của hắn, bế quan cả ngàn năm cũng là chuyện bình thường.
Nhưng bây giờ là thời điểm đặc biệt.
Việc Phượng Vũ tông mất thần điểu, chính là sự kiện đại sự liên quan đến vận mệnh cả tông môn.
Rất nhiều nhân vật đời trước bế quan sinh tử lâu năm trong tông môn đều đã bị kinh động.
Hắn chắc chắn không thể ở thời điểm này bế quan dưỡng thương.
"Xem ra, chỉ còn cách sử dụng nó thôi!"
Lục Phong lấy ra một viên linh đan từ trong túi trữ vật.
Đây là Uẩn Linh Bổ Thần Đan.
Là cực phẩm trong đan dược, thuộc loại cực phẩm trong hàng đan dược Hoàng cấp.
Nó có thể tăng thêm nội tình, cường đại thần hồn, là thứ mà trước kia hắn đã lập được đại công cho tông môn và được khen thưởng.
Vốn là dùng để đợi hắn đột phá Vạn Pháp cảnh tiếp theo, là bảo đan cực phẩm để vượt qua ải.
Nhưng bây giờ, chỉ có thể dùng sớm.
Tay Lục Phong nắm viên bảo đan, có chút không muốn.
Đan dược này, quá quý giá.
Quý giá đến nỗi hắn không nỡ trực tiếp nuốt vào.
Ngay lúc trong lòng đang xoắn xuýt.
Từ nơi xa vọng lại một tiếng kêu hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Trong tầm mắt nhìn qua!
Một con chim toàn thân xám xịt, lông lá dơ bẩn, đang giương cánh đùa nghịch trên tảng đá lớn ở mỏ quặng.
Con chim này, chính là Tiểu Dát.
Hôm nay chủ nhân đi uống rượu, đại ca Kỳ Lân thì nằm ngủ trong hầm mỏ.
Sau khi đào khoáng xong, nó thấy có chút nhàm chán, bèn lẻn ra ngoài hít thở không khí.
Chim trời vốn tính thích tự do, Tiểu Dát cũng không ngoại lệ.
Gặp được bầu trời rộng lớn, tâm trạng nó không khỏi rất vui.
Vừa đi vừa lẩm bẩm, không ngừng dùng cánh đập bay mấy hòn đá trên mỏ, chơi đến rất vui vẻ.
Người với người vui buồn không giống nhau, quả thật không sai.
Tiểu Dát đang chơi rất vui, còn tâm tình của Lục Phong lại vô cùng khó chịu.
"Từ đâu tới cái thứ ngu ngốc vậy!"
"Ồn ào quá!"
Mặt Lục Phong sầm lại, vừa nhấc tay, liền tung chưởng về phía Tiểu Dát từ trên không.
"Ầm!"
Chưởng lực cường đại, giống như một ngọn núi lớn, giáng thẳng vào người Tiểu Dát.
"Tức!"
Tiểu Dát kêu đau một tiếng.
Nó lộn mấy vòng, ngã lăn trên đất.
Nó đứng lên dùng cánh phủi phủi bụi đất trên người.
Rồi lập tức đôi mắt giận dữ nhìn chằm chằm Lục Phong.
Người sau có chút sững sờ.
Chưởng này của hắn, dù không dùng bao nhiêu lực, nhưng một con hung thú Tam Dương cảnh trúng phải, e là cũng phải xương cốt đứt gãy, tắt thở mà chết.
Mà tiểu gia hỏa này, vậy mà không hề gì.
Trong lúc hắn đang ngây người, Tiểu Dát hai cánh vung lên, cả người hóa thành một đạo lưu quang, trực tiếp lao đến chỗ Lục Phong.
Đến khi Lục Phong hoàn hồn lại thì viên đan dược trong tay hắn đã biến mất.
Vốn đã vì chuyện thần điểu mà cực kỳ phiền lòng, giờ phút này hắn triệt để tức nổ tung.
Đây là bảo đan cực phẩm Hoàng cấp!
Hắn giận dữ hét lên, định đuổi theo.
Nhưng Tiểu Dát thân phụ thần thông thiên phú, tốc độ bay cực nhanh!
Trước đây khi vừa mới sinh ra, nó đã có thể bay đi trước mặt một đám cao tầng Phượng Vũ tông, ngay cả tông chủ Phượng Vũ tông cảnh giới Quy Nhất cũng đuổi không kịp.
Huống chi, là một Lục Phong Vạn Pháp cảnh.
Hắn vừa mới đứng lên, thì Tiểu Dát đã biến mất không thấy đâu, bỏ trốn mất dạng.
"Nghiệt súc, ta muốn ngươi chết không yên lành!"
Một tiếng gầm thét giận dữ đến cực điểm, chấn động cả trời cao.
Lục Phong tức đến đỏ cả mắt!
Hắn, đường đường đại cao thủ Vạn Pháp cảnh lục trọng, trong toàn bộ mỏ quặng Huyền cảnh là người hô mưa gọi gió.
Bây giờ, lại bị một con chim xấu lấy đi bảo đan ngay trên địa bàn của mình.
"Đại thống lĩnh, đã xảy ra chuyện gì?"
Động tĩnh ở đây, rất nhanh thu hút sự chú ý của rất nhiều cao tầng mỏ quặng.
Một đạo lưu quang từ bốn phương tám hướng hội tụ về.
Lên tiếng dò hỏi.
Mặt Lục Phong đen như đáy nồi, u ám như thể sắp chảy nước ra.
"Từ hôm nay trở đi, các ngươi giúp ta để ý một con chim lông trọc."
Hắn vừa nói vừa dùng thần niệm bao lấy hình tượng Tiểu Dát.
"Đem con chim xấu này treo lệnh truy nã xuống."
"Người nào nếu có thể cung cấp tung tích của nó, hoặc bắt được nó mang về, sẽ có thưởng lớn."
"Nếu như đối phương dựa vào địa thế hiểm trở chống cự, thì không cần nghĩ, cứ giết chết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận