Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên

Vạn Lần Trả Lại: Đồ Đệ Trúc Cơ Ta Trực Tiếp Thành Tiên - Chương 11: Khổ hải bên trong phía dưới tịch thu lưới, có còn là người không? (length: 7688)

Nơi đó chính là vùng biển đen mà nàng đang ở, căn bản không phải cái gọi là ảo cảnh nào cả.
Mà là một không gian có thật.
Bởi vì mọi người đều biết, ảo cảnh có tính hạn chế, dù người bày trận có thực lực càng mạnh thì tính hạn chế này sẽ càng thấp, nhưng ảo cảnh vẫn là ảo cảnh, không thể đánh đồng với thế giới thật được.
Còn tất cả những gì nàng đang trải qua và nhìn thấy trước mắt, căn bản không giống như ảo cảnh có thể bày ra được.
Nghĩ đến đây, Tô Vấn Tửu thở gấp gáp.
Vẻ tuyệt vọng dần hiện trên mặt.
Nếu thật là vậy, cơ hội để nàng thoát ra ngoài là vô cùng mong manh.
Nhưng nàng thật sự không nghĩ ra, trong ngọn núi nhỏ này, tại sao lại có một sự tồn tại như vậy!
Ngẩng đầu nhìn lên, trời đổ tuyết lớn.
Lòng Tô Vấn Tửu càng lạnh hơn.
"Không được, ta không thể chết ở đây, ta nhất định phải ra ngoài."
Tô Vấn Tửu nghiến răng, hướng về bông sen trắng duy nhất làm vật tham chiếu bay đi.
Bởi vì trong hoàn cảnh này, nếu không có vật tham chiếu, dù là người tu luyện cao thâm cũng sẽ mất phương hướng.
"Lại có tuyết rơi à?"
Trong sân viện.
Chung Thanh đang nằm trên ghế đọc sách, liền đặt cuốn sách xuống, chậm rãi ngẩng đầu nhìn những bông tuyết đang bay bên ngoài cửa.
Chung Thanh thực ra rất thích ngày tuyết rơi.
Từ xưa đã có câu "tuyết lành báo hiệu một năm bội thu".
Đã từng có lúc, hắn còn mơ mộng làm một hiệp khách múa đao giữa trời tuyết.
Gió tuyết không ngớt, hiệp khách lên đường, cỏ dại ba trăm thước không để lại dấu chân.
Cho dù xuyên không đến đây, hắn cũng từng mơ mộng một thời gian dài làm tiên hiệp.
Chỉ là cái hệ thống chó má không cho tăng tu vi kia đã mài mòn đi góc cạnh và sự nhiệt tình của hắn.
Cho dù bây giờ đã kích hoạt cái hệ thống phế vật ràng buộc này, vẫn rất khó để hắn lấy lại được nhiệt huyết tuổi trẻ thuở nào.
Dù sao cũng là không cần mình tu luyện, nằm không cũng có thể tăng tu vi.
Vậy thì tại sao còn phải cố gắng nữa chứ?
Vậy nên, cứ từ từ rồi sẽ đến, cũng không quan trọng.
Tuy bây giờ chưa vô địch thiên hạ, nhưng nhờ phúc của cái hệ thống ràng buộc phế vật này, sớm muộn gì cũng sẽ vô địch thiên hạ thôi.
Đương nhiên, cái tên đồ đệ phế vật thứ hai cũng vẫn cần phải tìm.
Dù sao có thêm một đồ đệ phế vật, tu vi phản hồi từ đồ đệ sẽ đạt đến gấp vạn lần, hơn nữa lại là điệp gia hai đồ đệ.
Nhưng bây giờ cái hệ thống chó này cũng không cho bất cứ nhắc nhở gì, nên Chung Thanh cũng chỉ có thể tùy theo tự nhiên vậy.
Mà rảnh rỗi đến phát ngán, hắn liền đứng dậy cầm cần câu tre tự chế trong góc, khoác áo trắng, đội nón rộng vành rồi đi ra cửa, hướng về cái ao nhỏ sau núi.
Cái hồ nước này cũng là nơi có đánh dấu.
Chung Thanh biết, những thứ hệ thống đánh dấu tặng không có cái nào là phàm vật cả, dù đến giờ hắn vẫn chưa biết rõ cái hồ này có công dụng gì, chỉ biết hệ thống đặt tên nó là "khổ hải", nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc hắn câu cá ở đây.
Một mình ở trên núi nhiều năm như vậy, trước kia chưa có tu vi lại không thể nhịn đói, cái hồ này vẫn là một trong những nguồn cung cấp thức ăn cho hắn.
Thế mà.
Hắn vừa đến bờ hồ, liền không khỏi tròn mắt kinh ngạc.
Vì hắn thấy trong hồ nước, một nữ tử xinh đẹp như tiên đang trên dưới tán loạn.
Thỉnh thoảng lộ vẻ tuyệt vọng, thỉnh thoảng lại đau khổ sụp đổ, thỉnh thoảng tự động viên rồi lại tiếp tục tán loạn.
Cảnh tượng này, trong mắt Chung Thanh, thật sự là buồn cười.
Nhưng Chung Thanh cũng đã sớm hết ngạc nhiên.
Khổ hải là thứ hắn đánh dấu được bốn năm trước, vẫn luôn bị hắn để ở đây, trong bốn năm này, sinh linh xông nhầm vào khổ hải không phải một hai lần.
Có cả chim thú bình thường, cũng có cả linh thú dị cầm có tu vi.
Sau khi lạc vào khổ hải, ngoài những kẻ chết đuối trong đó, không một ai không trên dưới tán loạn trong phạm vi khổ hải, rất lâu không ra được.
Thực ra, khi phát hiện ra tình huống kỳ lạ này, Chung Thanh cũng nghi ngờ rất lâu.
Lòng hiếu kỳ bùng nổ, hắn không nhịn được sự nghi ngờ trong lòng, nhiều lần xuống nước.
Nhưng hiện tượng kỳ quái này lại không xảy ra với hắn.
Nước trong khổ hải cũng chỉ cao đến ngực, vừa xuống đâm một phát, rồi lặn xuống, lại không khó đạp một chân đã có thể từ bờ này bơi sang bờ kia.
Đương nhiên Chung Thanh cũng nghĩ đến, dù sao mình cũng là chủ nhân của khổ hải này, nên những hiện tượng kỳ lạ kia mất hiệu lực với mình cũng là điều có thể hiểu được.
Đương nhiên lần này người rơi xuống lại là một người, lại còn là một nữ nhân, thì đây đúng là lần đầu hắn gặp.
Nhưng hắn vẫn có kinh nghiệm.
Và cũng đã sớm chuẩn bị một chiếc lưới vớt ở trên bờ.
Ý nghĩa của cái lưới này chính là để có thể kịp thời vớt những thi thể thú đã chết ra để giảm thiểu ô nhiễm, nếu gặp phải linh thú dị cầm nhìn có vẻ ngon thì cũng có thể cải thiện bữa ăn.
Còn có một số con không chết lại không muốn ăn, vớt ra rồi thì sẽ thả đi, dù sao câu cá mà cứ phải nhìn chúng nó trên dưới tán loạn cũng thấy vướng bận khó chịu.
Cho nên, đối với người phụ nữ này, hắn cũng không có ngoại lệ, nhắm tới giơ lưới là vớt.
Lúc này ở trong khổ hải.
Tô Vấn Tửu thật sự sắp hỏng mất.
Nàng vẫn luôn kiêu hãnh về tu vi của mình, nhưng giờ đây lại trở nên bất lực trước khổ hải này.
Dù nàng liều mạng bay, hay điên cuồng oanh tạc trong khổ hải thì cũng đều là công vô ích.
Đúng lúc nàng sắp sụp đổ ở bờ vực tuyệt vọng thì chợt thấy trên bầu trời xuất hiện một tấm lưới to lớn?
Trong lòng Tô Vấn Tửu trào dâng sóng to gió lớn.
Trong biển đen mênh mông vô bờ này, trên bầu trời lại xuất hiện một tấm lưới? !
Nàng vô thức muốn né tấm lưới đó.
Nhưng lại phát hiện tấm lưới này bao phủ khắp cả thế giới mà nàng nhìn thấy, gần như không có chút sơ hở để kháng cự, nàng liền bị trực tiếp cuốn vào.
Giây sau đó.
Nàng cảm thấy trên lưới truyền đến một luồng sức mạnh lớn, kéo thẳng nàng về một hướng.
Một cú kéo mạnh như vậy khiến nàng cảm thấy như thân thể xuyên qua hư không, vượt ngang qua các dải ngân hà xa xôi, cả người chóng mặt hoa mắt, đầu óc trống rỗng.
Mà ngay khi nàng đang ngơ ngác, bên cạnh lại truyền đến một giọng nói ấm áp.
"Cô nương."
Tô Vấn Tửu giật mình, mở mắt ra thì thấy bên cạnh mình không biết từ lúc nào đã có một thanh niên áo trắng đội mũ rộng vành.
Thanh niên trẻ tuổi, bề ngoài ôn hòa nho nhã, tay cầm cần câu tre, trên vai còn đọng tuyết, đang nhìn mình.
Trong tình cảnh này, khi thấy thanh niên kia, Tô Vấn Tửu giật mình kinh hãi, vô ý thức lùi lại.
Lùi lại hai bước thì vừa đúng đến bờ khổ hải.
Nàng nhìn lại, nhìn cái hồ nước đen dài rộng hai trượng, lúc này mới nhận ra mình đã thoát khỏi không gian hắc hải vô biên vô tận kia rồi.
"Ta, ta thế mà đã ra ngoài rồi! ! !"
Tô Vấn Tửu vừa mừng vừa sợ, nước mắt suýt tràn mi.
Trong cơn xúc động, nàng cũng đồng thời chuyển ánh mắt về phía thanh niên trước mặt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận