Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu

chương 99: Nấu cơm dã ngoại

chương 99: Nấu cơm dã ngoại
"Mẹ, con đi ra ngoài chơi nha, bạn bè đã hẹn rồi, buổi trưa hôm nay con không về ăn cơm đâu, mẹ lúc nấu cơm cứ chuẩn bị phần của anh hai và chị con là được rồi!"
Một tiếng nói thanh thúy lại vui vẻ vang lên trong một căn nhà tứ hợp viện nằm trong con hẻm giao nhau giữa phố Tân Nhai Khẩu và phố Tây Trực Môn.
Người vừa nói không ai khác chính là Đào Tiểu Dã.
Trong căn phòng phía đông được bố trí thành phòng khách kiêm phòng ăn, ngoài Đào Tiểu Dã ra còn có ba người khác, lần lượt là một người phụ nữ trạc năm mươi tuổi, một thiếu phụ khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt thanh lãnh, lông mày mang vẻ u sầu và một người đàn ông trạc ba mươi tuổi, mặt chữ điền, mắt to mày rậm.
Ba người này chính là mẹ của Đào Tiểu Dã là Mai Chi Hoa, anh trai Đào Tiểu Mẫn và chị gái Đào Mẫn Chân.
"Đứa nhỏ này, con không ăn thêm chút gì sao, vội vàng làm gì? Lớn đầu rồi mà vẫn không cẩn thận gì hết!" Mai Chi Hoa nhìn cô con gái út gấp gáp luống cuống, cau mày nói.
"Con không ăn đâu, no rồi, mẹ cứ từ từ ăn nha, con đi đây!"
Đào Tiểu Dã lau miệng, sau đó soi gương sửa sang lại tóc tai, lúc này mới hài lòng gật đầu, rồi đi ra ngoài.
Đào Mẫn Chân đang ăn cơm nhìn bóng lưng rời đi của em gái, bỗng như có điều suy nghĩ hỏi một câu: "Tiểu Dã, con hẹn bạn nào thế? Nam hay nữ?"
Đào Tiểu Dã đã ra đến sân nghe thấy chị hỏi, trên mặt nở một nụ cười nhạt, rồi giả vờ không nghe thấy, bước chân lập tức tăng tốc, hai ba bước đã chạy ra khỏi cổng lớn.
Trong phòng ăn.
Không nhận được câu trả lời, sắc mặt Đào Mẫn Chân bỗng trở nên hồ nghi, vốn dĩ cô chỉ là thuận miệng hỏi một chút, nhưng hành động giả vờ không nghe thấy lần này của Tiểu Dã khiến cô không thể không suy nghĩ nhiều: "Mẹ, có khi nào Tiểu Dã có người yêu rồi không?"
"Hả? Mẹ không biết nha, chắc không đâu, đâu nghe nó nói gì đâu!" Mai Chi Hoa lại nhíu mày.
"Con thấy có khả năng đó mẹ, con cảm thấy mấy hôm nay Tiểu Dã dường như hơi khác, hôm qua con còn thấy nó lén lén cười ngây ngô nữa, lúc đó con không nghĩ nhiều, nhưng Đại Muội nói vậy, con cảm thấy nụ cười đó của nó rất giống biểu hiện của người đang yêu đó!" Đào Tiểu Mẫn vừa ăn cơm vừa nói.
"Thôi đi, con biết gì chứ, còn yêu đương? Nói đến con xem, ba mươi tuổi đầu rồi, ngay cả đối tượng cũng không có, bao giờ mẹ mới có cháu trai bồng hả!" Mai Chi Hoa thấy con trai bỗng chen vào, lập tức chờ cơ hội trách mắng.
"Mẹ, chuyện này đang nói Tiểu Dã mà, sao lại lôi con vào làm gì?" Đào Tiểu Mẫn mặt khổ sở nói.
"Mẹ nói lôi con vào làm gì? Mẹ nói con có thể bớt thời gian nghiên cứu mấy cái máy móc hỏng kia lại được không, tranh thủ tìm một đối tượng cho đàng hoàng không được sao? Mẹ con như này thì lúc bằng tuổi con, đã sinh con và em gái con rồi đó, nói xem có nên không hả?" Mai Chi Hoa càng nói càng tức.
Mắng con trai xong, bà lại quay sang nói với cô con gái lớn: "Mẫn Chân à, Quốc Lâm mất bốn năm rồi, con cũng nên nghĩ lại đi, con còn trẻ thế này, tranh thủ tìm một người khác đi, lẽ nào muốn cô độc sống hết quãng đời còn lại sao? Lần trước mẹ giới thiệu thằng bé nhà ông Lưu cục trưởng kia cho con, mẹ thấy tốt lắm mà, hơn nữa đứa bé đó cũng thích con thật, mẹ nghe nói nó hay hẹn con lắm, sao con đến quà người ta tặng cũng không thèm nhận hả?"
"Con ăn no rồi!"
Đào Mẫn Chân đặt bát xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
"Haizz, đứa nào cũng làm mẹ lo lắng hết, ta làm mẹ thật là khổ tâm!"
Mai Chi Hoa nhìn bóng dáng lạnh lùng của cô con gái lớn, mặt bất lực, lắc đầu, rồi lại nói với con trai: "Ăn nhanh lên, hôm nay con không được phép vào phòng sách, ra ngoài cho mẹ, xem xem Tiểu Dã rốt cuộc đi với ai, nếu đúng là bạn trai thì con phải quan sát cẩn thận, nghe ngóng rõ tình hình cho mẹ, nghe rõ chưa?"
"Mẹ, đây chẳng phải là để con đi giám sát Tiểu Dã sao? Sao lại thế được? Nếu như con bị Tiểu Dã phát hiện, sau này nó không thèm nhận con là anh trai nữa đó!" Đào Tiểu Mẫn mặt không tình nguyện nói.
"Con biết gì chứ, mẹ đây là vì tốt cho Tiểu Dã thôi, Tiểu Dã là đồ ngốc không có tâm cơ, nếu bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền ấy, mẹ không thể kiểm định cẩn thận thay nó sao?" Mai Chi Hoa nói...
Hôm nay là Quốc Khánh.
Hạng Vân Đoan sáng sớm đã thức dậy.
Trong lúc làm bữa sáng, anh tranh thủ luyện một bài quyền, ăn xong bữa, thay quần áo sạch sẽ, sau đó kiểm tra lại đồ đã chuẩn bị, thấy không có vấn đề gì mới đi ra ngoài.
"Phần cuối, cậu cũng đi xem duyệt binh hả, đi cùng nhau."
Chưa ra đến cổng lớn, mấy bóng người đã chạy đuổi theo từ phía sau, đó là Giả Đông Húc, ngốc trụ, Hứa Đại Mậu, Lưu Quang Tề và Lưu Quang Thiên bọn này.
Kể từ chuyện xảy ra đêm động phòng của Hứa Đại Mậu, Hứa Đại Mậu và ngốc trụ hễ gặp mặt là cãi nhau hoặc động tay động chân.
Hứa Đại Mậu vốn đánh không lại ngốc trụ, nhưng không biết dạo này gia hỏa này lấy đâu ra dũng khí, cứ thấy ngốc trụ là kiếm chuyện, hai người không chỉ mặt đối mặt cãi nhau, sau lưng cũng không thiếu trò ngáng chân nhau.
Lúc này tuy mấy người cùng đi chung, nhưng ngốc trụ và Hứa Đại Mậu không thèm nói chuyện, mặt lạnh đối nhau.
Hạng Vân Đoan đương nhiên không biết nỗi khổ của Hứa Đại Mậu.
Dạo này Hứa Đại Mậu cũng chịu không ít bĩu môi của Lâu Hiểu Nga, dù đêm đó đã qua, hắn dần dần lấy lại được phong độ nhưng vẫn bị di chứng, mỗi lần chỉ được hai ba phút.
Lâu Hiểu Nga bây giờ cũng sắp quen miệng —— được thì được, không được thì thôi, nghỉ một chút là có ý gì?
Đây mới là lý do vì sao Hứa Đại Mậu nhìn thấy ngốc trụ là nổi giận, trong lòng hắn thật là đắng a, buổi tối không "đánh" lại Lâu Hiểu Nga, ban ngày "đánh" không lại ngốc trụ, thật sự sắp biến thành cái xác không hồn luôn rồi!
"Mấy cậu đi trước đi, tớ có hẹn người rồi!" Hạng Vân Đoan nói.
"Hả? Có phải là cô phóng viên mấy hôm trước không? Tớ nói này phần cuối, cậu được đó nha, sao rồi? Anh em còn bao lâu nữa mới được ăn kẹo hỉ của cậu?" Hứa Đại Mậu thấy Hạng Vân Đoan có hẹn, lập tức hỏi.
Mấy lần trước Đào Tiểu Dã đến tìm Hạng Vân Đoan, trong sân nhiều người đã thấy.
"Đoan tử, cái này là cậu với cô phóng viên đó đang tìm người yêu sao?" Ngốc trụ đứng bên cạnh cũng tò mò hỏi.
"Hừ, cậu nghĩ nhiều rồi, Đoan tử nhà chúng tôi không giống như cậu, lớn ngần này rồi cả ngày chỉ biết đánh nhau, chẳng khác gì con nít, tay của phụ nữ chắc cậu còn chưa sờ bao giờ ha? Đời cậu tôi thấy cũng đến thế là cùng, chờ đấy rồi coi bọn lưu manh sẽ thịt cậu đi, cái bộ dạng già thế này, ai thèm coi trọng cậu chứ!"
Hạng Vân Đoan vẫn chưa nói gì, Hứa Đại Mậu thấy ngốc trụ mở miệng, liền tranh thủ đả kích, bây giờ hắn chỉ có thể khích tướng ngốc trụ qua chuyện này thôi.
Quả nhiên, ngốc trụ nghe xong liền nổi khùng, tại chỗ phản bác: "Ai nói tao chưa sờ tay phụ nữ, thằng cháu trai kia, mày chờ đấy, lão tử hai ngày nữa sẽ tìm được một đối tượng, mày tưởng lão tử không tìm được đối tượng hả? Tao nói cho mày biết, gái muốn gả cho tao nhiều lắm, tao mà cưới được con gái nhà tư bản, rồi coi ai đắc chí!"
"Vâng vâng vâng, cậu sờ rồi, tay cậu sờ là tay Tần tỷ phải không?" Hứa Đại Mậu nháy mắt nói, đồng thời liếc nhìn sang Giả Đông Húc.
Gã này, chắc là sợ ngốc trụ động tay, mà bản thân thì đánh không lại, cho nên bắt đầu gây chuyện cho Giả Đông Húc với ngốc trụ xích mích.
Quả nhiên, lời vừa nói ra, sắc mặt của Giả Đông Húc lập tức trở nên khó coi.
Nhưng ngoài ý muốn của Hứa Đại Mậu, Giả Đông Húc tuy trợn mắt hung dữ nhìn ngốc trụ, nhưng không nói thêm gì, ngược lại đem lửa giận trút hết lên người hắn.
Thấy Giả Đông Húc và ngốc trụ sắp liên thủ trừng trị mình, Hứa Đại Mậu lập tức bỏ chạy, vừa chạy vẫn không quên nói càn: "Giả Đông Húc, mẹ nó mày còn định giúp ngốc trụ đánh tao? Sao thế, hai người tốt với nhau à?"
"Phụt!"
Nghe Hứa Đại Mậu nói ra mấy lời ám muội, mấy người khác nhịn không được cười phá lên.
Quan hệ mật thiết?
Có chuyện tốt kiểu đó à?
Giả Đông Húc như nuốt phải con ruồi, mặt vô cùng khó coi, thấy đuổi không kịp Hứa Đại Mậu, quay sang quát vào mặt ngốc trụ: "Ngốc trụ tao nói cho mày biết, sau này nếu mày còn léng phéng bên cạnh Tần Hoài Như, lão tử giết chết mày!"
Hạng Vân Đoan đứng một bên dở khóc dở cười.
Mấy người vốn định cùng nhau đi xem duyệt binh, giờ thì mỗi người một ngả.
Nhưng điều này chẳng liên quan gì đến anh, hôm nay hẹn Đào Tiểu Dã để cô chụp ảnh cho anh mà.
Rất nhanh, hai người gặp nhau tại công viên Trung Sơn.
Nơi này lúc này đã chật ních người, cả con đường Trường An đều là người.
Nói người đông nghịt, cờ màu phấp phới quả không hề sai chút nào.
Mặt ai nấy đều tràn đầy nụ cười nhiệt tình, Hạng Vân Đoan cũng bị lây nhiễm.
"Tiểu Dã, cậu đến rồi à!"
Hạng Vân Đoan trông thấy Đào Tiểu Dã, lập tức đi tới, rồi đưa chiếc máy ảnh vừa lấy ra từ không gian ở một nơi không người cho cô.
"Oa, máy ảnh Leica! Cậu kiếm đâu ra đồ tốt vậy, còn xịn hơn cả ba cái máy ảnh của tòa soạn mình!" Đào Tiểu Dã nhận máy ảnh, lập tức tươi cười nói.
"Tớ mượn của một người bạn, sao? Cậu dùng được chứ?" Hạng Vân Đoan vừa cười vừa nói.
"Không có vấn đề gì đâu!"
Đào Tiểu Dã xem xét chiếc máy ảnh, sau đó đặt trước mắt nghía nghiêng, rồi nói: "Đây là máy ảnh Leica-3b, tòa soạn mình có một chiếc Thượng Hải 58-1 hàng nội địa, nó bắt chước theo chiếc này đó, dùng cũng không khác mấy."
Hạng Vân Đoan không biết loại máy Leica-3b này, nhưng anh vẫn có nghe qua máy ảnh Thượng Hải 58-1, đây chính là tác phẩm thành công nhất của giai đoạn đầu sản xuất máy ảnh nội địa, bao gồm cả chiếc 58-2 về sau cũng rất thành công.
Hơn nữa nghe cái tên cũng biết, máy ảnh 58-1 này là năm nay mới phỏng chế thành công, không ngờ tòa soạn của Đào Tiểu Dã đã có một chiếc.
"Đi thôi, cậu muốn chụp ảnh ở đâu?" Đào Tiểu Dã mân mê chiếc máy ảnh, hứng thú hỏi.
"Đương nhiên là đến quảng trường trước rồi!" Hạng Vân Đoan nói.
Các công trình kiến trúc trang nghiêm chắc chắn phải chụp một tấm mới được.
Sau đó, hai người cùng nhau đi về phía đám đông.
Nhưng hôm nay người ra ngoài thực sự quá nhiều, chỗ nào cũng thấy người, đi nửa ngày, gần như dậm chân tại chỗ.
"Ây da!"
Mặt Đào Tiểu Dã đột nhiên đỏ lên, hóa ra, không biết từ lúc nào, một bàn tay to đã vươn tới, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo của cô.
"Đông người quá, chen tới chen lui, tớ sợ lát nữa hai chúng ta bị đám đông tách ra mất!" Hạng Vân Đoan nhẹ nhàng nói vào tai Đào Tiểu Dã.
"Ừm~" Đào Tiểu Dã cúi đầu, khẽ đáp như tiếng muỗi kêu.
Sau khi Hạng Vân Đoan thổ lộ, mấy hôm nay hai người vẫn chưa có dịp gặp lại, giờ đây hai cánh tay đang nắm chặt, một cảm xúc khó tả đang nhanh chóng nhen nhóm giữa hai người.
Khoảng thời gian vui vẻ trôi nhanh như chớp mắt.
Chớp mắt đã đến giữa trưa.
"Cậu có mệt không?"
Thoát ra khỏi đám đông, Hạng Vân Đoan nhìn mái tóc mai bị mồ hôi làm dính lên mặt Đào Tiểu Dã hỏi.
"Mệt thì không mệt, chỉ là hơi đói bụng!" Đào Tiểu Dã nói.
Đến trưa rồi, chụp ảnh đúng là chụp không ít, đến độ Đào Tiểu Dã phải xót của phim chụp.
Vốn dĩ Hạng Vân Đoan không quan tâm chuyện phim chụp, nhưng để Đào Tiểu Dã không nghi ngờ, anh chỉ có thể hạn chế chụp lại thôi.
"Đã ba giờ rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi!" Hạng Vân Đoan liếc nhìn đồng hồ đeo tay nói.
"Được, nhưng lần này thế nào cũng phải để tớ mời cậu chứ?" Đào Tiểu Dã cất máy ảnh vào bao da, rồi dùng dây đeo lên cổ, nói.
"Cậu mời cũng được thôi, nhưng địa điểm và ăn gì thì phải để tớ quyết định, tớ biết một chỗ, phong cảnh rất đẹp, vô cùng thích hợp để ăn cơm!" Hạng Vân Đoan nói.
"Được thôi!" Đào Tiểu Dã không nghĩ ngợi gì mà đồng ý.
Cô còn tưởng rằng Hạng Vân Đoan sẽ dẫn cô đến một quán nhỏ nào đó trong ngõ hẻm, nào ngờ Hạng Vân Đoan lại dẫn thẳng cô về tứ hợp viện.
"Không phải bảo để tớ mời sao? Sao lại về nhà rồi?" Đào Tiểu Dã có chút ngạc nhiên hỏi.
"Không phải ăn ở trong nhà, về nhà để lấy đồ, cậu đợi tớ một chút."
Hạng Vân Đoan nói xong, nhanh chóng vào nhà đẩy xe đạp ra, rồi ôm một cái rương lớn đặt lên giá chở đồ phía sau xe, còn cẩn thận dùng dây thừng cố định lại.
"Đây là cái gì vậy? Có phải chỉ là đi ăn cơm thôi đâu?" Đào Tiểu Dã càng thêm khó hiểu.
"Đi thôi, đến nơi rồi cậu sẽ biết!"
Hạng Vân Đoan nói xong, dẫn Đào Tiểu Dã ra khỏi tứ hợp viện, rồi thẳng đến công viên Bắc Hải.
Vì giá chở đồ đã bị cái rương chiếm chỗ, nên Đào Tiểu Dã chỉ có thể ngồi trên xà ngang của chiếc xe "Nhị Bát Đại Giang".
"Có phải cậu cố ý không?"
Đến công viên Bắc Hải, Đào Tiểu Dã xuống xe đạp, chẳng thèm quan tâm chuyện ăn cơm ở đây, mà là nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Hạng Vân Đoan.
"Gì cơ?" Hạng Vân Đoan không hiểu ý của Đào Tiểu Dã.
"Cậu nói cái gì? Cố ý làm cái rương vướng víu để ở phía sau, rồi để tớ phải ngồi ở đằng trước chứ gì?" Đào Tiểu Dã nói rồi, lén đưa tay xoa xoa mông.
Cô cũng là người lớn rồi chứ không phải trẻ con nữa, ngồi ở trên xà ngang vừa gò bó vừa đau mông.
Hơn nữa lại gần Hạng Vân Đoan như thế, vừa rồi trên xe, cô gần như muốn chui vào lòng Hạng Vân Đoan, khiến cô có chút ngượng ngùng.
Hạng Vân Đoan thấy Đào Tiểu Dã hiểu lầm liền nhanh chóng giải thích: "Sự cấp tòng quyền thôi, không phải cố ý đâu, cái rương này đặc biệt hữu dụng, nếu không có nó, hai người chúng ta chắc sẽ bị đói mất!"
Nói xong, Hạng Vân Đoan nhấc cái rương xuống, sau đó tìm một chỗ cỏ bằng phẳng cạnh hồ, đặt cái rương xuống.
"Cậu đang giở trò quỷ gì vậy, thần thần bí bí!" Đào Tiểu Dã hỏi.
"Cậu sẽ nhanh biết thôi!"
Hạng Vân Đoan nói xong, mở rương ra, rồi không ngừng lấy đồ ra ngoài.
Rất nhanh, một cái nồi đồng lò thường thấy ở Lão Tứ Cửu Thành để xiên thịt đã xuất hiện trước mắt Đào Tiểu Dã.
"Cậu...... cậu định nấu cơm ăn ở đây sao?"
Nhìn chiếc nồi đồng lò kia, lại nhìn mấy hộp cơm nhôm cùng mấy lọ gia vị trong rương, Đào Tiểu Dã kinh ngạc há hốc miệng.
"Sao thế? Đồng chí Tiểu Dã, không phải cậu muốn mời tớ ăn cơm sao? Tiếp theo sẽ là lúc tớ xem tay nghề của cậu nha! Tự mình nấu ăn, không phải sẽ thể hiện thành ý của cậu hơn đi ăn ngoài tiệm sao?" Hạng Vân Đoan châm củi than đã được bọc trong giấy báo, bỏ vào lò, rồi lại lấy ra cái ấm đun nước quân dụng, đổ nước vào nồi.
Đi ăn ngoài hàng quán thì có gì hay chứ?
Lúc này đang là tiết trời cuối thu mát mẻ, phong cảnh công viên Bắc Hải lại có nét độc đáo riêng, trong không gian này, cùng người yêu đến đây nấu một bữa cơm dã ngoại, chẳng phải quá tuyệt vời hay sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận