Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu
chương 109: Mạnh miệng? Tại chỗ đánh mặt!
chương 109: Mạnh miệng? Tại chỗ vả mặt!
“Ngõ Nam La Cổ số 95, chính là cái sân phía trước kia chứ?”
“Không sai, chính là cái sân này, không khóa cửa đã coi như là lại còn dám giương cờ như đánh trống tuyên truyền, thực sự là quá càn rỡ!”
“Hắc hắc, đây là không coi các huynh đệ ra gì à!”
“Đợi lát nữa để các huynh đệ cho bọn hắn một bài học, để bọn hắn biết, không coi huynh đệ nhóm ra gì sẽ phải trả giá đắt!”
“Kính mắt đâu, sao còn chưa qua?”
“Vội gì, bây giờ mới là giờ tan tầm, đợi người trong sân tụ tập đầy đủ rồi thì ra tay, tránh bị quấy rầy giữa chừng.”
Cách tứ hợp viện không xa chỗ ngoặt, mấy tên nhìn qua đã thấy gian xảo đang tụ tập một chỗ, nhỏ giọng bàn tính cái gì, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía tứ hợp viện.
Bây giờ là giờ tan tầm, người đi đường nườm nượp, đám gian xảo kia ngược lại không gây chú ý.
Ở một bên khác, trong tứ hợp viện, Dịch Trung Hải, Lưu Hải Trung, Diêm Phụ Quý ba vị quản sự đại gia tự nhiên không hề biết rằng đã có đám người không có ý tốt nhòm ngó tới tứ hợp viện, cả ba đang bàn chuyện tổ chức đại hội toàn viện.
“Ta nói Đoan Tử, lần này chuẩn bị dạy ta món gì đấy?”
Ngốc Trụ vừa theo sau Hạng Vân Đoan vào phòng, một bên ngó nghiêng những đồ vật Hạng Vân Đoan xách theo, vừa có chút mong chờ hỏi.
“Hôm nay dạy ngươi hai món, cách làm không khác nhau mấy, nhưng vẫn có sự khác biệt, một món là Lỗ, một món là Đông Bắc!” Hạng Vân Đoan nói.
Nguyên liệu nấu ăn hôm nay là do hắn trực tiếp mang về từ lò mổ, cũng không phải thứ gì hiếm lạ, chính là hai cái dạ dày lợn và ba cái lòng heo non, ngoài ra còn có chút thịt nạc mỡ và bì lợn.
“Lỗ và Đông Bắc? Ta nói Đoan Tử, ta học là món Tứ Xuyên cay mà, sao ngươi lại muốn dạy ta món Lỗ và món Đông Bắc? Món Lỗ thì còn có lý, dù gì nó cũng là đứng đầu trong các món ăn, nhưng món Đông Bắc là cái gì chứ? Trong bát đại danh thái có món này sao?” Ngốc Trụ có chút không hài lòng nói.
Hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn học món khai thủy bạch thái mà.
Dù gì đây cũng là món đại diện không cay của món Tứ Xuyên cay, món khai thủy bạch thái tuyệt đối được coi là món ăn thượng hạng, nổi danh ngay cả trong yến tiệc quốc gia, khác hẳn với món Văn Tư đậu phụ tầm thường.
“Hừ, ta nói ngươi đấy, coi thường đồ ăn Đông Bắc à, phải biết là núi có thể hóa ngọc đấy, đừng quan tâm xem món ăn Đông Bắc có nằm trong bát đại danh thái không, chỉ cần biết, nó có thể giúp tài nghệ nấu nướng của ngươi thêm phần tinh tiến là được.
Mà lại, học món Tứ Xuyên cay thì không thể làm món khác à? Có biết gì là dung hội quán thông không hả?
Ta thấy ngươi là có tố chất để dạy dỗ nên mới muốn để ngươi mở mang thêm hiểu biết thôi, vậy mà ngươi còn không hài lòng!” Hạng Vân Đoan làm bộ nổi giận nói.
Ngốc Trụ thấy Hạng Vân Đoan giận thật, vội vàng xin lỗi: “Ấy Đoan Tử, ta đâu có ý đó, ngươi nói sao ta đều rõ, chỉ là ta còn chưa học rành món Tứ Xuyên cay, bây giờ đã đi học món ăn khác, có phải là quá tham lam không?”
“Ngươi cứ nghe ta đi, từ giờ trở đi, quên cái thân phận đầu bếp món Tứ Xuyên cay của ngươi đi, ta dạy món nào thì ngươi học món đó, chờ đến khi học hết những món ta dạy thì ngươi chính là đầu bếp nổi tiếng một đời đấy.
Làm đồ ăn là biến hóa không rời bản chất, điều thực sự phải học, là quan điểm làm đồ ăn, chờ ngươi nắm bắt được cái này, thì đến lúc đó có khi lại có thể tự sáng tạo món ăn mới ấy chứ.
Nói thật đấy, làm đầu bếp mà, chẳng lẽ ngươi lại không muốn có một ngày, mình có thể phát minh ra món ăn lưu truyền hậu thế sao? Chỉ biết học món ăn của người khác thì có ý nghĩa gì!” Hạng Vân Đoan nói.
Thật ra, cái này không phải hắn đang lừa gạt Ngốc Trụ, chủ yếu là hắn thấy, Ngốc Trụ rất có thiên phú về nấu nướng, nếu ngay từ đầu mà đã được tiếp xúc với quan điểm chế biến của các món ăn thì rất có khả năng sẽ trở thành một đầu bếp dung hội quán thông nổi tiếng một đời.
Hạng Vân Đoan là muốn bồi dưỡng Ngốc Trụ!
“Tự sáng tạo món ăn? Đầu bếp nổi tiếng một đời?”
Ngốc Trụ nghe xong lời Hạng Vân Đoan nói, mắt sáng lên, phải nói, ý nghĩ này thật là mê người.
“Đúng vậy, Đoan Tử, ngươi bảo học gì thì ta học đó, ngươi bảo làm thế nào ta liền làm thế ấy, nhưng ít nhất cũng phải cho ta biết, hôm nay định làm món gì chứ?” Ngốc Trụ hỏi.
“Một món Lỗ tên là La Hán Bụng, còn một món Đông Bắc tên là Nhân Hạt Thông Bụng Nhỏ!” Hạng Vân Đoan nói.
“Hả? Lại là nội tạng à? Lần trước là vợ chồng phổi bò làm từ nội tạng bò, lần này hai món này, một món từ dạ dày lợn, một món từ lòng heo non, toàn là đổi nội tạng heo rồi!” Ngốc Trụ nói.
“Ngươi cứ nói xem ngươi có học không đi!” Hạng Vân Đoan nói.
Sở dĩ dạy Ngốc Trụ hai món này, chủ yếu là vì Hạng Vân Đoan muốn ăn. Thực tế Ngốc Trụ nói không sai, Hạng Vân Đoan vẫn rất thích ăn nội tạng.
Tuy nói nội tạng vốn dĩ là thứ dành cho những người không có tiền, nhưng không có nghĩa là trên bàn tiệc không có những món được chế biến từ nội tạng, ngược lại, rất nhiều món ăn nổi tiếng đều sẽ sử dụng nội tạng, trong đó nổi tiếng nhất, chắc chắn là món Cửu Chuyển Đại Tràng.
“Học, đương nhiên học!” Ngốc Trụ vội vàng nói.
Thấy Ngốc Trụ thành tâm, Hạng Vân Đoan lúc này mới nói ra cách làm món La Hán Bụng và Nhân Hạt Thông Bụng Nhỏ trong trí nhớ của mình.
Vì món Nhân Hạt Thông Bụng Nhỏ này, Hạng Vân Đoan còn đặc biệt chạy một chuyến đến trung tâm thương mại Khuyến Nghiệp Tràng, nơi đó có cửa hàng chuyên bán các đặc sản của nhiều vùng.
Ở Khuyến Nghiệp Tràng, quả thực hắn đã mua được hạt thông, nếu không, món Nhân Hạt Thông Bụng Nhỏ chỉ e sẽ phải thay bằng nhân hạt dưa.
Nghe xong Hạng Vân Đoan giới thiệu, Ngốc Trụ suy nghĩ trong lòng một lúc, sau đó bắt đầu chuẩn bị chế biến.
Nhưng không ngờ, đúng lúc này, Dịch Trung Hải lại gọi mọi người mở đại hội toàn viện.
Ngốc Trụ lộ vẻ mặt không tình nguyện, nhưng ngược lại Hạng Vân Đoan, trong lòng đã ngờ vực, đại hội toàn viện này, có lẽ Dịch Trung Hải muốn đòi lại số tiền và phiếu đã mất, cho nên hắn không hề phản đối, mà ngược lại còn có chút tâm trạng hóng hớt.
Quả nhiên, sau khi mọi người đến đông đủ, Lưu Hải Trung liền lên tiếng: “Này, các vị hàng xóm, hôm nay tổ chức đại hội toàn viện này là vì chuyện gì? Có một vài người có thể biết rõ, nhưng cũng có một số người chưa rõ, nên ở đây, ta sẽ giải thích cho mọi người.
Nguyên nhân là vì trong viện nhà chúng ta có trộm, hơn nữa còn là trộm lớn, đúng là gan lớn tày trời, ngay trưa nay, tên trộm đó lại còn lợi dụng lúc đại mụ ra ngoài mua đồ ăn, để trộm nhà của nhất đại gia, đây quả thực là quá vô pháp vô thiên!
Hiện tại thế nào, ba vị đại gia chúng ta chuẩn bị cho tên trộm này một cơ hội, nếu ai là trộm, hãy nhanh chóng đứng ra, trả lại đồ ăn trộm cho nhất đại gia, ta tin nhất đại gia nhất định sẽ tha thứ cho người đó.
Nhưng nếu không muốn nắm bắt cơ hội này, mà còn cố tình không hối cải, thì đừng trách ba vị đại gia báo cảnh sát, lúc công an tới, dù có hối hận cũng đã muộn!”
Hôm nay chắc hẳn Lưu Hải Trung đã có sự chuẩn bị, một hơi mà nói một tràng dài như vậy, lại còn rất lưu loát, không hề ngập ngừng chút nào.
“Nhà nhất đại gia bị trộm thật à?”
“Ai làm vậy? To gan thật đấy?”
“Ta đã phản đối cái việc không khóa cửa này rồi mà, nhưng chẳng ai nghe, bây giờ thì sao? Xảy ra chuyện rồi!”
“Hắc, không khóa cửa là chủ trương của bên trên rồi, ngươi còn định phản kháng à?”
“Chủ trương thì thế nào? Chủ trương cũng đâu có thể sai được, ta thấy cái chuyện này không đáng tin chút nào, hôm nay trộm nhà nhất đại gia, ngày mai chẳng biết nhà ai nữa!”
Nghe được từ Lưu Hải Trung là nhà Dịch Trung Hải bị trộm, mọi người xung quanh lập tức xôn xao bàn tán.
Trong đám người, Hạng Vân Đoan nhìn về phía Dịch Trung Hải, điều khiến hắn bất ngờ là Dịch Trung Hải bây giờ trông vẻ mặt bình thản, không hề có vẻ tức giận chút nào.
Theo lý thuyết, tiền và phiếu trong nhà đều đã bị trộm, dù không phải toàn bộ nhưng cũng không phải là một số lượng nhỏ, Dịch Trung Hải thế nào cũng không nên có biểu hiện này.
Ngay lúc Hạng Vân Đoan đang nghi ngờ thì, ngay sau đó lời của Dịch Trung Hải lại càng làm hắn kinh ngạc.
“Các vị hàng xóm, mọi người trật tự một chút, cái việc không khóa cửa này là chủ trương của bên trên, chúng ta nhất định phải tuân theo. Còn nói đến vấn đề mà mọi người lo lắng, thì thật ra là không có đâu!”
Dịch Trung Hải nhìn quanh một lượt, thấy mọi người đều khó hiểu nhìn mình, lúc này mới nói tiếp: “Mọi người không cần lo lắng là trong viện có kẻ gian, vì nhà ta căn bản không hề bị trộm, nên trong viện cũng không tồn tại tình huống có kẻ gian!”
“Cái gì? Không có bị trộm?”
“Sao có thể? Ta nghe vợ ta nói là nhà bị trộm rồi, mà lại là do đại mụ nói chính miệng!”
“Đúng vậy, ta cũng nghe nói!”
“Vừa rồi nhị đại gia chẳng phải nói là bị trộm sao? Sao bây giờ lại thành không bị trộm?”
“Rốt cuộc là ai đang nói dối vậy?”
Mọi người không biết ai đang nói dối, nhưng Hạng Vân Đoan thì biết.
Hắn rất kỳ lạ, Dịch Trung Hải tại sao lại phải phủ nhận chuyện này?
“Lão Dịch, chuyện gì vậy?”
Diêm Phụ Quý ngồi bên cạnh Dịch Trung Hải ngạc nhiên hỏi.
Không chỉ Diêm Phụ Quý tò mò, những người khác cũng vậy.
“Thưa các vị, cũng không thể trách nhị đại gia nói nhầm, chủ yếu là ta chưa kịp giải thích mà nhị đại gia đã mở miệng rồi.”
Dịch Trung Hải cố tình ám chỉ Lưu Hải Trung, sau đó mới tiếp tục nói: “Chuyện này là do bà già nhà ta nghĩ sai rồi, bà ấy nhớ nhầm chỗ để tiền trong nhà, trưa nay không tìm thấy tiền, nên mới tưởng nhà bị trộm, chứ thực tế không hề bị trộm, vậy nên, mọi người không cần lo lắng có kẻ gian.
Trong viện của chúng ta làm sao mà có kẻ gian được? Tất cả đều là những người hàng xóm tốt cả, ai mà nói trong viện chúng ta có kẻ gian thì người đó chắc chắn là có ý đồ bôi nhọ đấy!
Còn nữa, về cái vụ chúng ta không khóa cửa, hôm qua bên trên đã tìm ta nói chuyện rồi, nói là hai ngày nữa sẽ có phóng viên đến phỏng vấn, rồi sau đó sẽ đăng lên báo đấy!”
Vừa nghe nói có thể lên báo, người xung quanh lại xôn xao bàn tán, nhưng cái này thì không ai nói đến vụ không khóa cửa, mà nhiều người lại bắt đầu khen việc không khóa cửa là tốt.
Dịch Trung Hải ba câu hai lời, liền đảo ngược tình thế, phải nói, cũng rất là cao tay.
Nhưng mà cái giá phải trả, chính là số tiền và phiếu bị mất kia.
“Xem ra Dịch Trung Hải này đúng là có tiền!”
Hạng Vân Đoan trong lòng thầm cảm thán, nếu như là người khác, vừa mới mất đi hơn 100 đồng cùng với một đống phiếu, chắc sẽ đau lòng đến mức nào, e là phải mất ít nhất nửa tháng mới nguôi, nhưng Dịch Trung Hải này cứ như người không có chuyện gì.
“Xin hỏi, đây là ngõ Nam La Cổ số chín mươi lăm phải không ạ?”
Dịch Trung Hải vừa giải thích xong cái “hiểu lầm”, đang chuẩn bị giải tán cuộc họp, lúc này, từ bên ngoài đột nhiên có một người đeo kính, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn trung niên đi tới, trên túi áo còn cài một cây bút máy, túi còn lại đựng một quyển sổ tay.
“Đúng vậy, anh là?” Dịch Trung Hải hỏi.
“À, tôi là ký giả tòa soạn báo, tôi họ Thẩm, nghe nói viện của chúng ta không khóa cửa, rất tò mò nên muốn tới phỏng vấn mọi người trong viện một chút, tiện thể tìm hiểu thêm về việc không khóa cửa!” Gã đeo kính nói.
“Thì ra là Thẩm ký giả, mau mời ngồi, anh muốn phỏng vấn cái gì? Ta là nhất đại gia trong viện này, tên là Dịch Trung Hải, có gì anh cứ hỏi ta!” Dịch Trung Hải trong lòng hơi động, đường phố này hành động nhanh vậy sao? Hôm qua mới vừa nói đến lên báo, hôm nay đã có phóng viên đến phỏng vấn.
“Ừ, Dịch sư phó đúng không, ông cứ gọi hết mọi người trong viện ra đây đi, bao gồm cả người già và trẻ nhỏ. Làm phóng viên, chúng tôi theo đuổi tin tức xác thực, cũng không thể chỉ nghe một mình ông nói, vẫn cần phải nghe ý kiến của những người khác nữa.” Thẩm ký giả nói.
“Được, được, được!”
Dịch Trung Hải vừa gật đầu vừa nói với những người xung quanh: “Tất cả mọi người gọi người trong nhà ra đây, để Thẩm ký giả phỏng vấn cho thật tốt!”
Mọi người xem tình hình này, hóa ra thật sự có phóng viên phỏng vấn à? Vậy việc lên báo cũng là thật sao?
Nghĩ đến đây, mọi người nhanh chóng gọi hết người trong nhà đến sân giữa.
Càng lúc càng có nhiều người tập trung ở sân giữa, nụ cười trên mặt của Thẩm ký giả cũng càng ngày càng lớn, trông vô cùng hài lòng, sau đó, liền bắt đầu hỏi từng chuyện trong viện.
Thời gian cứ thế trôi qua, ngay khi Hạng Vân Đoan sắp không kiên nhẫn được nữa, đột nhiên, một tiếng mèo kêu chói tai vang lên.
“Chuyện gì vậy?”
Hạng Vân Đoan ngớ người, mèo nhà trong viện, cũng chỉ có Ly Miêu trong phòng của hắn mà thôi, tiếng kêu này, đương nhiên là của Ly Miêu.
Với chỉ số thông minh cao như Ly Miêu thì, trong tình huống bình thường, nó sẽ không la hét ầm ĩ, hơn nữa, vừa rồi, âm thanh kia ẩn chứa sự đe dọa mạnh mẽ.
“Ai đó?”
Hạng Vân Đoan bước ra khỏi phòng ngoài, vừa bước vào sân trước, đã thấy một bóng người hốt hoảng chạy ra từ phòng của hắn, tay vẫn còn che mặt.
“Cmn, có kẻ gian!”
Hạng Vân Đoan trông thấy bóng người kia, miệng hô to một tiếng, lập tức xông tới.
Bóng người kia thấy Hạng Vân Đoan, không nói hai lời, từ phía sau eo rút ra một con dao găm, đâm thẳng tới.
Cùng lúc đó, theo tiếng hô của Hạng Vân Đoan, trong các phòng khác ở sân trước, cũng đều có bóng người chạy ra, đếm kỹ lại, có đến năm sáu người.
“Dừng lại cho ta!”
Hạng Vân Đoan tránh được nhát dao găm, một chiêu tiểu bắt, liền làm cánh tay của kẻ đó bị trật, tiếp đó lại đá một cước, khiến hắn ngã xuống đất, mãi không gượng dậy nổi.
“Dừng lại!”
“Đừng chạy!”
“Bỏ đồ xuống!”
Lúc này, nghe thấy tiếng hô của Hạng Vân Đoan, mọi người đều chạy ra sân trước, tự nhiên nhìn thấy những bóng người lạ hoảng hốt từ các nhà chạy ra.
Giờ phút này, không cần hỏi cũng có thể biết những người đó rốt cuộc làm cái gì.
Bọn hắn thì họp ở sân giữa, mà sân trước thì đã bị người ta vào trộm mấy lượt rồi.
Cũng may trong phòng Hạng Vân Đoan nuôi mèo, mà lại rất có linh tính, đối mặt với kẻ trộm xông vào phòng, đã lập tức cào một móng, đồng thời phát ra tiếng cảnh báo.
Nếu không, chờ đám người kia trộm xong thì e là bọn hắn cũng chẳng phát giác ra gì.
“Không cần đuổi, bọn chúng đều là một bọn, chạy được hòa thượng cũng không chạy được miếu, cứ thẩm vấn cái tên này trước!”
Hạng Vân Đoan thấy mọi người không đuổi kịp những tên trộm còn lại, liền chỉ vào tên đang bị gãy tay dưới chân, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Còn có cả tên Thẩm ký giả kia nữa, e rằng cũng là đồng bọn đấy, nếu không, sao lại bắt mọi người trong viện tụ tập hết ở đây làm gì?”
Nghe lời hắn nói xong, những người khác mới chợt tỉnh ngộ, vừa nãy vì việc được lên báo nên hơi kích động, bây giờ nghĩ lại, cho dù muốn phỏng vấn cũng đâu nhất thiết phải gọi tất cả mọi người ra cùng nhau!
“Ngõ Nam La Cổ số 95, chính là cái sân phía trước kia chứ?”
“Không sai, chính là cái sân này, không khóa cửa đã coi như là lại còn dám giương cờ như đánh trống tuyên truyền, thực sự là quá càn rỡ!”
“Hắc hắc, đây là không coi các huynh đệ ra gì à!”
“Đợi lát nữa để các huynh đệ cho bọn hắn một bài học, để bọn hắn biết, không coi huynh đệ nhóm ra gì sẽ phải trả giá đắt!”
“Kính mắt đâu, sao còn chưa qua?”
“Vội gì, bây giờ mới là giờ tan tầm, đợi người trong sân tụ tập đầy đủ rồi thì ra tay, tránh bị quấy rầy giữa chừng.”
Cách tứ hợp viện không xa chỗ ngoặt, mấy tên nhìn qua đã thấy gian xảo đang tụ tập một chỗ, nhỏ giọng bàn tính cái gì, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía tứ hợp viện.
Bây giờ là giờ tan tầm, người đi đường nườm nượp, đám gian xảo kia ngược lại không gây chú ý.
Ở một bên khác, trong tứ hợp viện, Dịch Trung Hải, Lưu Hải Trung, Diêm Phụ Quý ba vị quản sự đại gia tự nhiên không hề biết rằng đã có đám người không có ý tốt nhòm ngó tới tứ hợp viện, cả ba đang bàn chuyện tổ chức đại hội toàn viện.
“Ta nói Đoan Tử, lần này chuẩn bị dạy ta món gì đấy?”
Ngốc Trụ vừa theo sau Hạng Vân Đoan vào phòng, một bên ngó nghiêng những đồ vật Hạng Vân Đoan xách theo, vừa có chút mong chờ hỏi.
“Hôm nay dạy ngươi hai món, cách làm không khác nhau mấy, nhưng vẫn có sự khác biệt, một món là Lỗ, một món là Đông Bắc!” Hạng Vân Đoan nói.
Nguyên liệu nấu ăn hôm nay là do hắn trực tiếp mang về từ lò mổ, cũng không phải thứ gì hiếm lạ, chính là hai cái dạ dày lợn và ba cái lòng heo non, ngoài ra còn có chút thịt nạc mỡ và bì lợn.
“Lỗ và Đông Bắc? Ta nói Đoan Tử, ta học là món Tứ Xuyên cay mà, sao ngươi lại muốn dạy ta món Lỗ và món Đông Bắc? Món Lỗ thì còn có lý, dù gì nó cũng là đứng đầu trong các món ăn, nhưng món Đông Bắc là cái gì chứ? Trong bát đại danh thái có món này sao?” Ngốc Trụ có chút không hài lòng nói.
Hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn học món khai thủy bạch thái mà.
Dù gì đây cũng là món đại diện không cay của món Tứ Xuyên cay, món khai thủy bạch thái tuyệt đối được coi là món ăn thượng hạng, nổi danh ngay cả trong yến tiệc quốc gia, khác hẳn với món Văn Tư đậu phụ tầm thường.
“Hừ, ta nói ngươi đấy, coi thường đồ ăn Đông Bắc à, phải biết là núi có thể hóa ngọc đấy, đừng quan tâm xem món ăn Đông Bắc có nằm trong bát đại danh thái không, chỉ cần biết, nó có thể giúp tài nghệ nấu nướng của ngươi thêm phần tinh tiến là được.
Mà lại, học món Tứ Xuyên cay thì không thể làm món khác à? Có biết gì là dung hội quán thông không hả?
Ta thấy ngươi là có tố chất để dạy dỗ nên mới muốn để ngươi mở mang thêm hiểu biết thôi, vậy mà ngươi còn không hài lòng!” Hạng Vân Đoan làm bộ nổi giận nói.
Ngốc Trụ thấy Hạng Vân Đoan giận thật, vội vàng xin lỗi: “Ấy Đoan Tử, ta đâu có ý đó, ngươi nói sao ta đều rõ, chỉ là ta còn chưa học rành món Tứ Xuyên cay, bây giờ đã đi học món ăn khác, có phải là quá tham lam không?”
“Ngươi cứ nghe ta đi, từ giờ trở đi, quên cái thân phận đầu bếp món Tứ Xuyên cay của ngươi đi, ta dạy món nào thì ngươi học món đó, chờ đến khi học hết những món ta dạy thì ngươi chính là đầu bếp nổi tiếng một đời đấy.
Làm đồ ăn là biến hóa không rời bản chất, điều thực sự phải học, là quan điểm làm đồ ăn, chờ ngươi nắm bắt được cái này, thì đến lúc đó có khi lại có thể tự sáng tạo món ăn mới ấy chứ.
Nói thật đấy, làm đầu bếp mà, chẳng lẽ ngươi lại không muốn có một ngày, mình có thể phát minh ra món ăn lưu truyền hậu thế sao? Chỉ biết học món ăn của người khác thì có ý nghĩa gì!” Hạng Vân Đoan nói.
Thật ra, cái này không phải hắn đang lừa gạt Ngốc Trụ, chủ yếu là hắn thấy, Ngốc Trụ rất có thiên phú về nấu nướng, nếu ngay từ đầu mà đã được tiếp xúc với quan điểm chế biến của các món ăn thì rất có khả năng sẽ trở thành một đầu bếp dung hội quán thông nổi tiếng một đời.
Hạng Vân Đoan là muốn bồi dưỡng Ngốc Trụ!
“Tự sáng tạo món ăn? Đầu bếp nổi tiếng một đời?”
Ngốc Trụ nghe xong lời Hạng Vân Đoan nói, mắt sáng lên, phải nói, ý nghĩ này thật là mê người.
“Đúng vậy, Đoan Tử, ngươi bảo học gì thì ta học đó, ngươi bảo làm thế nào ta liền làm thế ấy, nhưng ít nhất cũng phải cho ta biết, hôm nay định làm món gì chứ?” Ngốc Trụ hỏi.
“Một món Lỗ tên là La Hán Bụng, còn một món Đông Bắc tên là Nhân Hạt Thông Bụng Nhỏ!” Hạng Vân Đoan nói.
“Hả? Lại là nội tạng à? Lần trước là vợ chồng phổi bò làm từ nội tạng bò, lần này hai món này, một món từ dạ dày lợn, một món từ lòng heo non, toàn là đổi nội tạng heo rồi!” Ngốc Trụ nói.
“Ngươi cứ nói xem ngươi có học không đi!” Hạng Vân Đoan nói.
Sở dĩ dạy Ngốc Trụ hai món này, chủ yếu là vì Hạng Vân Đoan muốn ăn. Thực tế Ngốc Trụ nói không sai, Hạng Vân Đoan vẫn rất thích ăn nội tạng.
Tuy nói nội tạng vốn dĩ là thứ dành cho những người không có tiền, nhưng không có nghĩa là trên bàn tiệc không có những món được chế biến từ nội tạng, ngược lại, rất nhiều món ăn nổi tiếng đều sẽ sử dụng nội tạng, trong đó nổi tiếng nhất, chắc chắn là món Cửu Chuyển Đại Tràng.
“Học, đương nhiên học!” Ngốc Trụ vội vàng nói.
Thấy Ngốc Trụ thành tâm, Hạng Vân Đoan lúc này mới nói ra cách làm món La Hán Bụng và Nhân Hạt Thông Bụng Nhỏ trong trí nhớ của mình.
Vì món Nhân Hạt Thông Bụng Nhỏ này, Hạng Vân Đoan còn đặc biệt chạy một chuyến đến trung tâm thương mại Khuyến Nghiệp Tràng, nơi đó có cửa hàng chuyên bán các đặc sản của nhiều vùng.
Ở Khuyến Nghiệp Tràng, quả thực hắn đã mua được hạt thông, nếu không, món Nhân Hạt Thông Bụng Nhỏ chỉ e sẽ phải thay bằng nhân hạt dưa.
Nghe xong Hạng Vân Đoan giới thiệu, Ngốc Trụ suy nghĩ trong lòng một lúc, sau đó bắt đầu chuẩn bị chế biến.
Nhưng không ngờ, đúng lúc này, Dịch Trung Hải lại gọi mọi người mở đại hội toàn viện.
Ngốc Trụ lộ vẻ mặt không tình nguyện, nhưng ngược lại Hạng Vân Đoan, trong lòng đã ngờ vực, đại hội toàn viện này, có lẽ Dịch Trung Hải muốn đòi lại số tiền và phiếu đã mất, cho nên hắn không hề phản đối, mà ngược lại còn có chút tâm trạng hóng hớt.
Quả nhiên, sau khi mọi người đến đông đủ, Lưu Hải Trung liền lên tiếng: “Này, các vị hàng xóm, hôm nay tổ chức đại hội toàn viện này là vì chuyện gì? Có một vài người có thể biết rõ, nhưng cũng có một số người chưa rõ, nên ở đây, ta sẽ giải thích cho mọi người.
Nguyên nhân là vì trong viện nhà chúng ta có trộm, hơn nữa còn là trộm lớn, đúng là gan lớn tày trời, ngay trưa nay, tên trộm đó lại còn lợi dụng lúc đại mụ ra ngoài mua đồ ăn, để trộm nhà của nhất đại gia, đây quả thực là quá vô pháp vô thiên!
Hiện tại thế nào, ba vị đại gia chúng ta chuẩn bị cho tên trộm này một cơ hội, nếu ai là trộm, hãy nhanh chóng đứng ra, trả lại đồ ăn trộm cho nhất đại gia, ta tin nhất đại gia nhất định sẽ tha thứ cho người đó.
Nhưng nếu không muốn nắm bắt cơ hội này, mà còn cố tình không hối cải, thì đừng trách ba vị đại gia báo cảnh sát, lúc công an tới, dù có hối hận cũng đã muộn!”
Hôm nay chắc hẳn Lưu Hải Trung đã có sự chuẩn bị, một hơi mà nói một tràng dài như vậy, lại còn rất lưu loát, không hề ngập ngừng chút nào.
“Nhà nhất đại gia bị trộm thật à?”
“Ai làm vậy? To gan thật đấy?”
“Ta đã phản đối cái việc không khóa cửa này rồi mà, nhưng chẳng ai nghe, bây giờ thì sao? Xảy ra chuyện rồi!”
“Hắc, không khóa cửa là chủ trương của bên trên rồi, ngươi còn định phản kháng à?”
“Chủ trương thì thế nào? Chủ trương cũng đâu có thể sai được, ta thấy cái chuyện này không đáng tin chút nào, hôm nay trộm nhà nhất đại gia, ngày mai chẳng biết nhà ai nữa!”
Nghe được từ Lưu Hải Trung là nhà Dịch Trung Hải bị trộm, mọi người xung quanh lập tức xôn xao bàn tán.
Trong đám người, Hạng Vân Đoan nhìn về phía Dịch Trung Hải, điều khiến hắn bất ngờ là Dịch Trung Hải bây giờ trông vẻ mặt bình thản, không hề có vẻ tức giận chút nào.
Theo lý thuyết, tiền và phiếu trong nhà đều đã bị trộm, dù không phải toàn bộ nhưng cũng không phải là một số lượng nhỏ, Dịch Trung Hải thế nào cũng không nên có biểu hiện này.
Ngay lúc Hạng Vân Đoan đang nghi ngờ thì, ngay sau đó lời của Dịch Trung Hải lại càng làm hắn kinh ngạc.
“Các vị hàng xóm, mọi người trật tự một chút, cái việc không khóa cửa này là chủ trương của bên trên, chúng ta nhất định phải tuân theo. Còn nói đến vấn đề mà mọi người lo lắng, thì thật ra là không có đâu!”
Dịch Trung Hải nhìn quanh một lượt, thấy mọi người đều khó hiểu nhìn mình, lúc này mới nói tiếp: “Mọi người không cần lo lắng là trong viện có kẻ gian, vì nhà ta căn bản không hề bị trộm, nên trong viện cũng không tồn tại tình huống có kẻ gian!”
“Cái gì? Không có bị trộm?”
“Sao có thể? Ta nghe vợ ta nói là nhà bị trộm rồi, mà lại là do đại mụ nói chính miệng!”
“Đúng vậy, ta cũng nghe nói!”
“Vừa rồi nhị đại gia chẳng phải nói là bị trộm sao? Sao bây giờ lại thành không bị trộm?”
“Rốt cuộc là ai đang nói dối vậy?”
Mọi người không biết ai đang nói dối, nhưng Hạng Vân Đoan thì biết.
Hắn rất kỳ lạ, Dịch Trung Hải tại sao lại phải phủ nhận chuyện này?
“Lão Dịch, chuyện gì vậy?”
Diêm Phụ Quý ngồi bên cạnh Dịch Trung Hải ngạc nhiên hỏi.
Không chỉ Diêm Phụ Quý tò mò, những người khác cũng vậy.
“Thưa các vị, cũng không thể trách nhị đại gia nói nhầm, chủ yếu là ta chưa kịp giải thích mà nhị đại gia đã mở miệng rồi.”
Dịch Trung Hải cố tình ám chỉ Lưu Hải Trung, sau đó mới tiếp tục nói: “Chuyện này là do bà già nhà ta nghĩ sai rồi, bà ấy nhớ nhầm chỗ để tiền trong nhà, trưa nay không tìm thấy tiền, nên mới tưởng nhà bị trộm, chứ thực tế không hề bị trộm, vậy nên, mọi người không cần lo lắng có kẻ gian.
Trong viện của chúng ta làm sao mà có kẻ gian được? Tất cả đều là những người hàng xóm tốt cả, ai mà nói trong viện chúng ta có kẻ gian thì người đó chắc chắn là có ý đồ bôi nhọ đấy!
Còn nữa, về cái vụ chúng ta không khóa cửa, hôm qua bên trên đã tìm ta nói chuyện rồi, nói là hai ngày nữa sẽ có phóng viên đến phỏng vấn, rồi sau đó sẽ đăng lên báo đấy!”
Vừa nghe nói có thể lên báo, người xung quanh lại xôn xao bàn tán, nhưng cái này thì không ai nói đến vụ không khóa cửa, mà nhiều người lại bắt đầu khen việc không khóa cửa là tốt.
Dịch Trung Hải ba câu hai lời, liền đảo ngược tình thế, phải nói, cũng rất là cao tay.
Nhưng mà cái giá phải trả, chính là số tiền và phiếu bị mất kia.
“Xem ra Dịch Trung Hải này đúng là có tiền!”
Hạng Vân Đoan trong lòng thầm cảm thán, nếu như là người khác, vừa mới mất đi hơn 100 đồng cùng với một đống phiếu, chắc sẽ đau lòng đến mức nào, e là phải mất ít nhất nửa tháng mới nguôi, nhưng Dịch Trung Hải này cứ như người không có chuyện gì.
“Xin hỏi, đây là ngõ Nam La Cổ số chín mươi lăm phải không ạ?”
Dịch Trung Hải vừa giải thích xong cái “hiểu lầm”, đang chuẩn bị giải tán cuộc họp, lúc này, từ bên ngoài đột nhiên có một người đeo kính, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn trung niên đi tới, trên túi áo còn cài một cây bút máy, túi còn lại đựng một quyển sổ tay.
“Đúng vậy, anh là?” Dịch Trung Hải hỏi.
“À, tôi là ký giả tòa soạn báo, tôi họ Thẩm, nghe nói viện của chúng ta không khóa cửa, rất tò mò nên muốn tới phỏng vấn mọi người trong viện một chút, tiện thể tìm hiểu thêm về việc không khóa cửa!” Gã đeo kính nói.
“Thì ra là Thẩm ký giả, mau mời ngồi, anh muốn phỏng vấn cái gì? Ta là nhất đại gia trong viện này, tên là Dịch Trung Hải, có gì anh cứ hỏi ta!” Dịch Trung Hải trong lòng hơi động, đường phố này hành động nhanh vậy sao? Hôm qua mới vừa nói đến lên báo, hôm nay đã có phóng viên đến phỏng vấn.
“Ừ, Dịch sư phó đúng không, ông cứ gọi hết mọi người trong viện ra đây đi, bao gồm cả người già và trẻ nhỏ. Làm phóng viên, chúng tôi theo đuổi tin tức xác thực, cũng không thể chỉ nghe một mình ông nói, vẫn cần phải nghe ý kiến của những người khác nữa.” Thẩm ký giả nói.
“Được, được, được!”
Dịch Trung Hải vừa gật đầu vừa nói với những người xung quanh: “Tất cả mọi người gọi người trong nhà ra đây, để Thẩm ký giả phỏng vấn cho thật tốt!”
Mọi người xem tình hình này, hóa ra thật sự có phóng viên phỏng vấn à? Vậy việc lên báo cũng là thật sao?
Nghĩ đến đây, mọi người nhanh chóng gọi hết người trong nhà đến sân giữa.
Càng lúc càng có nhiều người tập trung ở sân giữa, nụ cười trên mặt của Thẩm ký giả cũng càng ngày càng lớn, trông vô cùng hài lòng, sau đó, liền bắt đầu hỏi từng chuyện trong viện.
Thời gian cứ thế trôi qua, ngay khi Hạng Vân Đoan sắp không kiên nhẫn được nữa, đột nhiên, một tiếng mèo kêu chói tai vang lên.
“Chuyện gì vậy?”
Hạng Vân Đoan ngớ người, mèo nhà trong viện, cũng chỉ có Ly Miêu trong phòng của hắn mà thôi, tiếng kêu này, đương nhiên là của Ly Miêu.
Với chỉ số thông minh cao như Ly Miêu thì, trong tình huống bình thường, nó sẽ không la hét ầm ĩ, hơn nữa, vừa rồi, âm thanh kia ẩn chứa sự đe dọa mạnh mẽ.
“Ai đó?”
Hạng Vân Đoan bước ra khỏi phòng ngoài, vừa bước vào sân trước, đã thấy một bóng người hốt hoảng chạy ra từ phòng của hắn, tay vẫn còn che mặt.
“Cmn, có kẻ gian!”
Hạng Vân Đoan trông thấy bóng người kia, miệng hô to một tiếng, lập tức xông tới.
Bóng người kia thấy Hạng Vân Đoan, không nói hai lời, từ phía sau eo rút ra một con dao găm, đâm thẳng tới.
Cùng lúc đó, theo tiếng hô của Hạng Vân Đoan, trong các phòng khác ở sân trước, cũng đều có bóng người chạy ra, đếm kỹ lại, có đến năm sáu người.
“Dừng lại cho ta!”
Hạng Vân Đoan tránh được nhát dao găm, một chiêu tiểu bắt, liền làm cánh tay của kẻ đó bị trật, tiếp đó lại đá một cước, khiến hắn ngã xuống đất, mãi không gượng dậy nổi.
“Dừng lại!”
“Đừng chạy!”
“Bỏ đồ xuống!”
Lúc này, nghe thấy tiếng hô của Hạng Vân Đoan, mọi người đều chạy ra sân trước, tự nhiên nhìn thấy những bóng người lạ hoảng hốt từ các nhà chạy ra.
Giờ phút này, không cần hỏi cũng có thể biết những người đó rốt cuộc làm cái gì.
Bọn hắn thì họp ở sân giữa, mà sân trước thì đã bị người ta vào trộm mấy lượt rồi.
Cũng may trong phòng Hạng Vân Đoan nuôi mèo, mà lại rất có linh tính, đối mặt với kẻ trộm xông vào phòng, đã lập tức cào một móng, đồng thời phát ra tiếng cảnh báo.
Nếu không, chờ đám người kia trộm xong thì e là bọn hắn cũng chẳng phát giác ra gì.
“Không cần đuổi, bọn chúng đều là một bọn, chạy được hòa thượng cũng không chạy được miếu, cứ thẩm vấn cái tên này trước!”
Hạng Vân Đoan thấy mọi người không đuổi kịp những tên trộm còn lại, liền chỉ vào tên đang bị gãy tay dưới chân, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Còn có cả tên Thẩm ký giả kia nữa, e rằng cũng là đồng bọn đấy, nếu không, sao lại bắt mọi người trong viện tụ tập hết ở đây làm gì?”
Nghe lời hắn nói xong, những người khác mới chợt tỉnh ngộ, vừa nãy vì việc được lên báo nên hơi kích động, bây giờ nghĩ lại, cho dù muốn phỏng vấn cũng đâu nhất thiết phải gọi tất cả mọi người ra cùng nhau!
Bạn cần đăng nhập để bình luận