Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu

chương 195: Quảng Giao Hội

"Tùng tùng tùng!"
Tiếng động cơ mô tô từ xa tiến lại gần, cuối cùng dừng trước cửa chính rộng lớn.
"Tiểu Hạng, lại đến đón vợ hả!"
Bác gác cổng thấy Hạng Vân Đoan từ trên chiếc xe máy có giỏ phía sau bước xuống, nhiệt tình chào hỏi.
"Ây da, bác Trương, mời bác hút thuốc!" Hạng Vân Đoan vừa nói vừa móc từ trong túi ra bao thuốc lá còn hơn nửa gói đưa tới.
Từ khi Đào Tiểu Dã được điều đến chỗ này, anh thường xuyên qua lại nên cũng quen với bác gác cổng này. Đương nhiên, việc này cũng có liên quan đến thân phận công an của anh, nếu là người khác thì bác Trương không dễ nói chuyện như vậy đâu.
Thời buổi này, mấy bác gác cổng không thể xem thường được, về sau này, mấy bác ấy không như bây giờ nữa, lòng cảnh giác rất cao, khả năng nhìn người không kém gì mấy cảnh sát hình sự, có khi còn lợi hại hơn cả người bên đội bảo vệ.
"Này tiểu Hạng, khi nào thì bác mới được ăn kẹo hỷ của hai đứa đây, bác đây mong lắm đó!" Bác Trương vừa châm thuốc vừa rít một hơi ngon lành rồi hỏi.
"Dạ tháng Mười Một ạ, sắp rồi, cuối tuần này hai đứa con đi đăng ký kết hôn, khi nào có kẹo cưới con sẽ mang qua cho bác đầu tiên!" Hạng Vân Đoan đáp.
Sau lần gặp mặt giữa hai gia đình trước đó đã hơn hai tháng, sắp đến ngày kết hôn nên hôm nay Hạng Vân Đoan qua nhà mẹ vợ để bàn bạc thêm một số hạng mục công việc cụ thể.
Chưa kịp trò chuyện lâu với bác Trương, bóng dáng Đào Tiểu Dã đã xuất hiện từ tòa nhà phát thanh không xa.
Hôm nay Đào Tiểu Dã mặc váy yếm, bên trong là áo sơ mi hoa nhí màu hồng, chân đi đôi giày Cavans cổ cao, kiểu hồi lực trông không khác gì mấy mẫu giày sau này.
Đôi giày này mới mua mấy ngày trước ở trung tâm bách hóa, Hạng Vân Đoan lúc đó đi dạo cùng Đào Tiểu Dã, thấy kiểu giày Cavans giống hệt mẫu giày sau này mà lại còn là nhãn hiệu Hồi Lực, anh cứ ngớ người ra, có một khoảnh khắc, anh còn tưởng có ai đó giống anh xuyên không tới, về sau mới biết, nhãn hiệu Hồi Lực này đã có từ những năm 20 rồi, họ không chỉ sản xuất dép cao su mà còn cả lốp xe nữa.
Bộ trang phục này nếu ở nơi khác có lẽ sẽ thu hút ánh nhìn, nhưng ở ương rộng thì mấy kiểu thời trang như này rất nhiều, đặc biệt là ở mấy cô gái trẻ.
Nói về ăn mặc thì Đào Tiểu Dã cũng không quá khác biệt so với người khác, nhưng về nhan sắc thì quá nổi bật.
Tóc Đào Tiểu Dã không dài không ngắn, chỉ vừa quá tai, lúc này cô đang bước xuống cầu thang tòa nhà, chợt một cơn gió nhẹ thổi qua, mái tóc đen mượt mà bay bay trong gió, cùng với ánh chiều tà màu cam từ phía chân trời, khoảnh khắc này trong mắt Hạng Vân Đoan, trông như một bức tranh tuyệt đẹp.
"Ôi, sao em lại mang cả con chó của đơn vị ra vậy?"
Đào Tiểu Dã thấy Hạng Vân Đoan, mặt rạng rỡ nụ cười, tiện tay đưa túi cho Hạng Vân Đoan rồi vòng ra sau xe máy để ngồi, nhưng vừa tới gần cô đã thấy một chú chó vàng đang ngồi xổm trong thùng xe.
"Đèn đường không phải chó bình thường, đây là bất ngờ anh chuẩn bị cho nhà đó!" Hạng Vân Đoan vừa cười vừa nói.
Qua hơn hai tháng huấn luyện, Đèn Đường về cơ bản đã có kỹ năng chó dẫn đường, tiếp theo, Hạng Vân Đoan định đưa nó về nhà ông của Đào Tiểu Dã, tiếp tục rèn luyện một thời gian, xem hiệu quả thế nào, dù sao huấn luyện cũng chỉ là lý thuyết, còn thực tế thì phải chờ xem sao đã.
Theo lý mà nói, huấn luyện chó dẫn đường là một việc vô cùng phức tạp, hơn hai tháng chắc chắn không mang lại hiệu quả lớn, hơn nữa lúc đầu huấn luyện, Đèn Đường đã là chó trưởng thành, tính cách và hành vi đã cố định, hiệu quả huấn luyện còn giảm đi nhiều hơn nữa.
Nhưng Hạng Vân Đoan dù sao cũng là người có kim chỉ, Đèn Đường được khí vận cường hóa, trở nên vô cùng thông minh, hiệu suất học tập cực kỳ cao.
"Bất ngờ gì vậy?" Đào Tiểu Dã tò mò hỏi, tiện tay sờ đầu chó Đèn Đường.
Trước đây Đào Tiểu Dã rất sợ chó, đặc biệt là những con chó lớn, nhưng sau khi Hạng Vân Đoan cho cô tiếp xúc với Hổ Tử vài lần thì nỗi sợ hãi trong lòng cũng biến mất.
Tên Hổ Tử chó chết này thông minh không kém, đối mặt với Đào Tiểu Dã, nữ chính trong nhà này, nó không hề nịnh bợ lấy lòng gì, có khi còn nghe lời hơn cả khi đối mặt với Hạng Vân Đoan.
"Bí mật chính là bí mật mà, về nhà rồi nói!"
Hạng Vân Đoan lại tranh thủ giở trò, khiến Đào Tiểu Dã giơ tay lên véo ngang hông anh mấy cái.
"Dì chú, mọi người về sớm thế ạ!"
Về đến nhà thì Đào Hành Vĩ và Mai Chi Hoa đã về, còn Đào Tiểu Mẫn vẫn đang chìm đắm trong công việc, số lần về nhà đúng giờ có thể đếm trên đầu ngón tay, có khi còn ngủ luôn ở xưởng. Trái lại, vì chưa kết hôn nên cô không cần lo việc nhà.
Còn Đào Mẫn Chân chắc là còn phải đợi một lát, nhờ vào sự thành công của bài 《 Vạn Cương 》 và 《 Thiếu niên chí khí không nói sầu 》, cô đã chính thức được thăng chức lên phó giáo sư, dạo này lại là dịp khai giảng năm học mới nên cô được trường giao nhiều việc quan trọng, có khi phải một mình gánh vác một mảng việc, thế nên dạo này về nhà khá muộn.
Sau khi bài 《 Thiếu niên chí khí không nói sầu 》 được đăng tải, đã được ngành công an chú ý, họ đang thương lượng xem có nên tuyển bài hát này làm nhạc cảnh hay không.
Đặc biệt khi biết bài hát này do Hạng Vân Đoan viết riêng cho đồng chí Diệp Tiểu Phong thì họ lại càng có xu hướng này hơn.
Cái "bút danh" Hướng Thiên Ca giờ đã bị bại lộ, nhưng đối với Hạng Vân Đoan mà nói cũng không phải chuyện gì to tát, lần trước sự kiện U2, bộ phận an ninh đã điều tra qua anh điểm này, hoàn toàn không có gì đáng nghi.
Mà dù cho có ai phát hiện ra chuyện này cũng chẳng có gì nghiêm trọng, cùng lắm người ta cũng chỉ coi anh là người có chút năng khiếu âm nhạc thôi, thêm vào đó, chị vợ anh lại là người học âm nhạc chính quy, hai người cùng nhau sáng tác vài ca khúc cũng là chuyện bình thường.
"Con chó này là sao vậy?" Đào Hành Vĩ thấy Đèn Đường từ trong thùng xe nhảy xuống, hơi khó hiểu hỏi.
"Thưa chú, chuyện là thế này, con chó này tên là Đèn Đường, nó là chó dẫn đường đặc biệt do con huấn luyện ra!" Hạng Vân Đoan nói.
"Chó dẫn đường?" Đào Hành Vĩ có hơi ngạc nhiên, tuy lần đầu nghe thấy từ này nhưng ý nghĩa của nó quá rõ ràng, không cần phải giải thích thêm.
"Đúng vậy, lần trước gặp ông của Tiểu Dã, Tiểu Dã nói mắt ông con đã gần như không thấy gì, lúc đó con nghĩ xem có huấn luyện được một con chó dùng để giúp đỡ người mù trong cuộc sống hàng ngày không, sau một thời gian huấn luyện thì con thấy hiệu quả khá tốt, nên hôm nay con mang Đèn Đường tới để ông của Tiểu Dã dùng thử trước!
Hơn nữa, dù Đèn Đường có thể dẫn đường hay không, thì làm chó trông nhà chắc chắn là không thành vấn đề, nó ở với ông con cũng có thể giúp ông bớt cô đơn!" Hạng Vân Đoan nói.
"Hả? Đèn Đường có thể giúp ông sinh hoạt được à? Đây là bất ngờ mà trước con nói với mẹ à?" Đào Tiểu Dã ngạc nhiên hỏi.
"Vân ca, cảm ơn anh!"
Hạng Vân Đoan còn chưa kịp phản ứng thì Đào Tiểu Dã đã lao vào lòng anh, ngẩng đầu, nhón chân lên, "Bộp" một tiếng hôn anh.
Trước đây Đào Tiểu Dã đâu có thiếu chủ động, mỗi lần hai người ở riêng, số lần cô chủ động cũng không kém gì Hạng Vân Đoan, nhưng đó là trong tình huống không có người khác.
Còn đây là tình huống gì chứ?
Nhạc phụ tương lai còn đang ngồi đó kia mà!
"Chẳng lẽ, vì lần trước bị mẹ vợ phát hiện nên giờ Tiểu Dã không cần ngại nữa sao?" Hạng Vân Đoan thầm nghĩ.
Lần này, anh không dám có chút hành động lỗ mãng, đầu lưỡi cũng không dám thò ra, dù sao thì nhạc phụ tương lai đang nhìn đó, nếu như không chú ý có thể sẽ gây ra điều không hay.
Trong tình huống này, Đào Tiểu Dã chủ động thì trong lòng nhạc phụ chỉ có thêm phần vui mừng, dù sao hình ảnh này vừa nhìn là biết hai vợ chồng trẻ tình cảm tốt đẹp, như mật ngọt thêm dầu vậy.
Còn nếu là Hạng Vân Đoan anh chủ động thì tình hình lại khác rồi, nhỡ đâu lại làm nhạc phụ bực mình thì coi như xong.
Nam tử hán đại trượng phu, chút định lực này anh vẫn phải có.
"Khụ, khụ......"
Ngồi bên cạnh thấy hai người mãi vẫn chưa buông nhau, Đào Hành Vĩ nặng nề ho một tiếng, sau đó cầm chén trà bên cạnh gõ gõ.
"Con đi xem mẹ nấu cơm đến đâu rồi!"
Tiếng gõ chén trà làm Đào Tiểu Dã giật mình tỉnh giấc, lúc này mới nhận ra cha còn ở bên cạnh, mặt cô đỏ bừng, nói chưa hết câu đã biến mất ngoài cửa.
Bầu không khí nhất thời có chút lúng túng, nhưng nhạc phụ tương lai dù sao cũng từng làm lãnh đạo, ứng phó với tình huống này cũng rất có kinh nghiệm, ông trực tiếp chuyển chủ đề khác, hỏi: "Tiểu Hạng, cái con Đèn......Đèn Đường đúng không, cái vụ chó dẫn đường này của con có thể huấn luyện hàng loạt được không?"
"Việc huấn luyện thì có thể nhưng mà khá phiền phức, Đèn Đường huấn luyện nhanh như vậy là do thiên phú xuất chúng, còn mấy con chó khác muốn đạt tới trình độ này không phải dễ. Sao ạ? Chú muốn nhiều chó dẫn đường như vậy làm gì ạ?" Hạng Vân Đoan nghi hoặc hỏi.
Mặc dù người mù bây giờ không ít, những người như ông của Đào Tiểu Dã cần chó dẫn đường tự nhiên cũng không ít, nhưng Đào Hành Vĩ không cần thiết phải lo chuyện này mà?
"Là việc công tác thôi, nghe con nói về chó dẫn đường, ta bỗng nảy ra ý nghĩ, nếu có thể nhân rộng mô hình huấn luyện loại chó này thì có lẽ có thể mang đi Quảng Giao Hội, đến lúc đó không chừng sẽ được đó, dù không kiếm được nhiều ngoại tệ nhưng có ít còn hơn không!" Đào Hành Vĩ hơi cảm khái nói.
"Quảng Giao Hội?" Hạng Vân Đoan vừa nghe thấy một từ quen thuộc liền giật mình.
"Cái Quảng Giao Hội này là......"
Đào Hành Vĩ còn tưởng Hạng Vân Đoan không biết Quảng Giao Hội là gì nên mới thuận miệng giải thích.
Sao ông biết được Hạng Vân Đoan đâu có lạ gì với Quảng Giao Hội.
Năm 1949, "ủy ban ba kiểm soát" được thành lập để hạn chế có chủ đích việc chuyển giao các loại kỹ thuật, thiết bị sang các quốc gia khác, nước ta cũng nằm trong danh sách đó.
Tất nhiên, đồ vật vẫn có cách mua được, nhưng lại cần một lượng lớn ngoại tệ.
Để có thể có được ngoại tệ, sau đó dùng số tiền này để mua những kỹ thuật, thiết bị mà chúng ta đang cần, có thể nói là quốc gia đã dốc hết tâm tư.
Quảng Giao Hội được thành lập trong hoàn cảnh đó, là một cửa sổ để trưng bày các sản phẩm nội địa ra bên ngoài.
Thời đó, không giống như sau này tin tức phát triển, thương nhân nước ngoài rất khó biết chúng ta có đặc sản gì mà họ cần, mà chúng ta cũng không biết thứ gì bán được giá cao.
Vậy nên trong Quảng Giao Hội, người ta đều mang đủ thứ đặc sản đến, cố gắng tìm được sự ưu ái của thương nhân nước ngoài, từ đó ký kết được các hiệp nghị.
Quảng Giao Hội mỗi năm đều có hai kỳ Xuân Thu, bây giờ chính là thời điểm diễn ra hội chợ mùa thu.
Nhạc phụ tương lai được điều từ cấp dưới lên làm ở Bộ Ngoại thương, xem ra đã bắt đầu dần đi vào guồng.
"Thưa chú, chó dẫn đường chắc chắn không ổn, cần tốn nhiều thời gian và công sức, nhưng chú có thể cân nhắc về chó nghiệp vụ không ạ?" Hạng Vân Đoan nói.
"Chó nghiệp vụ? Đối tượng mà chúng ta hướng tới chủ yếu là các nước Đông Âu, mà kể cả họ có cần chó nghiệp vụ, thì chắc cũng sẽ chọn chó nghiệp vụ của Đông Đức thôi, sao họ có thể muốn chó của mình được? Hơn nữa ta nghe nói kỹ thuật nuôi chó nghiệp vụ của nước ngoài cũng hơn ta nhiều!" Đào Hành Vĩ nói.
Từ khi biết được công việc của Hạng Vân Đoan, nhạc phụ tương lai như ông cũng có tìm hiểu một chút về kiến thức chó nghiệp vụ.
"Cũng đúng!"
Hạng Vân Đoan gật đầu, sau đó lại nói: "Bây giờ không được, không có nghĩa là sau này cũng vậy, chờ con huấn luyện được một loại chó nghiệp vụ chân chính rồi thì hẳn là có thể có đường ra."
"Ừ, ta cũng nghe nói công việc của con rồi, hình như con đang muốn gây giống ra một giống chó hoàn toàn mới đúng không? Theo ta thấy con, có tự tin huấn luyện được một con chó nghiệp vụ còn giỏi hơn cả chó Becgie Bỉ không?" Đào Hành Vĩ nói.
"Khả năng cao là có thể, con rất tự tin!" Hạng Vân Đoan đáp, có kim chỉ trong tay, mà vẫn không tạo ra được loại chó nghiệp vụ còn ưu tú hơn Becgie Bỉ thì thôi anh về nhà trồng khoai cho rồi.
"Người trẻ có tự tin là tốt, nhưng làm công việc thì phải thực tế, không được mù quáng tự đại!" Đào Hành Vĩ động viên.
Trò chuyện một hồi với nhạc phụ, cơm cuối cùng cũng xong, lúc này, Đào Mẫn Chân cũng đã về.
"Thiên ca à, chị còn nói mấy hôm nay tìm em một chuyến đó, may mà hôm nay em tới đây, coi như đỡ chị mất công đi một chuyến nữa!"
Trên bàn ăn, Đào Mẫn Chân vừa ăn vừa nói chuyện với Hạng Vân Đoan.
"Chị hai tìm em có chuyện gì không ạ?" Hạng Vân Đoan hỏi.
"Sắp đến lễ Quốc khánh rồi, năm nay là đại lễ 10 năm, trường mình muốn tuyển chọn một số ca khúc phù hợp với không khí ngày lễ, chẳng là, chị muốn hỏi ý kiến em xem sao?" Đào Mẫn Chân hỏi.
"Chuyện này à!"
Hạng Vân Đoan khựng lại một chút rồi nói: "Cũng nên sáng tác một vài ca khúc để chúc mừng một chút, để em suy nghĩ đã, chuyện này đáng lẽ chị phải nói sớm mới phải, chứ còn mấy ngày nữa là đến Quốc khánh rồi!"
Anh vẫn chưa nghĩ ra bài hát nào.
Ăn cơm xong, Hạng Vân Đoan mới cùng Đào Tiểu Dã và Đèn Đường đi về nhà của ông của Đào Tiểu Dã.
Ông của Đào Tiểu Dã là một nhà tri thức, tuy không kịp thời dân quốc những người nổi danh, nhưng ông cũng từng dạy học ở Bắc Đại, nên tự nhiên không thiếu tiền, trước giải phóng đã mua nhà tứ hợp viện, giờ chỉ có hai vợ chồng già ở.
Biết Hạng Vân Đoan và Đào Tiểu Dã có ý định này, ông bà rất vui vẻ, dù hai người không thấy một con chó có thể có tác dụng lớn như vậy, nhưng dù sao thì đó cũng là tâm ý của cháu gái và cháu rể, vả lại nuôi làm chó cưng cũng có thể đỡ buồn.
"Mấy ngày đầu để Đèn Đường làm quen với nhà đã, mấy hôm nay tan làm cháu sẽ qua, từ từ chỉ ông mấy cách giao tiếp với Đèn Đường, qua một thời gian cho nó quen, đưa ông ra ngoài ngõ tản bộ chắc chắn sẽ không sao đâu ạ!" Hạng Vân Đoan dặn dò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận