Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu
Chương 24: Ngươi giảng giải a
Chương 24: Ngươi giải thích đi
Việc Hạng Vân Đoan có thể vào làm ở nhà máy đồ tể, chẳng phải là do Dương Giáp Đệ lúc giết lợn rừng sơ suất sao? Trước đây, hắn vì giúp giải quyết sự việc lợn rừng, nên mới được Thôi Minh, phó xưởng, hết sức tiến cử. Bây giờ, Dương Giáp Đệ cho hắn một vố như vậy, có chút là muốn làm mất mặt hắn, rõ ràng là muốn chỗ hào quang nhất của hắn bị lu mờ, đồng thời xem như là báo cái thù trước đây. Thế nhưng, Dương Giáp Đệ tính toán ngàn lần vạn lần, cũng không tính được thực lực của Hạng Vân Đoan lại vượt xa sức tưởng tượng của hắn.
Thấy con heo kia trên mình cắm dao mổ heo bén nhọn muốn chạy trốn, Hạng Vân Đoan phản ứng cũng rất nhanh. Hắn biết, nếu thật để con heo này chạy ra ngoài, dù sau có bắt lại, mà còn không có chuyện gì khác xảy ra thì đối với hắn vẫn là một vết nhơ.
“Hắc ~”
Hạng Vân Đoan đưa tay chộp lấy dao phay chuyên dùng để chặt xương ở bên cạnh, cả người đột nhiên lao ra, trong nháy mắt xông về phía trước, chân phải đạp mạnh xuống mặt thớt bên cạnh, rồi bay vọt lên không trung.
Con heo vừa chuẩn bị chui ra ngoài theo con đường mà đám người cố ý tránh ra, lại không ngờ đỉnh đầu tối sầm lại.
Một khắc sau, Hạng Vân Đoan từ trên trời giáng xuống, dao phay trong tay còn rộng bản hơn bàn tay mang theo tiếng rít chói tai hung hăng đánh xuống.
“Xoẹt ~”
Một tiếng vang nhỏ, ánh dao xẹt qua.
Một tia hồng quang như tên máu bắn ra, rào rào phun ra giữa không trung.
Theo sau tia máu là một cái đầu heo rất lớn lăn ra ngoài, vừa vặn va vào cái chậu tráng men để bên cạnh, rồi bắn tung tóe.
Dương Giáp Đệ đứng gần nhất. Vì hắn một mực để ý đến tình huống bên này của Hạng Vân Đoan, trong đầu còn đang tưởng tượng làm sao để ở trước mặt khoa trưởng Quảng Vân Sinh cho Hạng Vân Đoan chút khó coi.
Kết quả trước mắt đột nhiên đỏ lên, rồi cảm giác được một dòng chất lỏng ấm áp tanh máu, phun lên mặt hắn.
Hắn theo bản năng thè lưỡi ra liếm khóe miệng, sau đó mới giật mình.
“A!”
Dương Giáp Đệ hét lớn một tiếng, lập tức lui về phía sau, trùng hợp thế nào lại có cái đầu heo kia bay tới ngay lúc đó rơi vào lòng ngực của hắn.
Hắn lại theo bản năng đưa tay ôm lấy!
Kết quả, cúi đầu nhìn xuống, liền thấy một đôi mắt heo trừng trừng, đôi mắt heo này sinh động như thật, chết không nhắm mắt!
Giờ phút này, Dương Giáp Đệ đột nhiên sợ hãi, như kẻ phát điên trong miệng thét to một tiếng “Quỷ a”, rồi vứt cái đầu heo ra.
Còn bản thân hắn thì sao, tiếp tục lùi lại, muốn trốn ra xa, kết quả vì mất bình tĩnh, dưới chân lảo đảo, sau đó ngửa thẳng ra sau ngã xuống.
“Phanh!”
Gáy của Dương Giáp Đệ và mặt gạch tiếp xúc một cách thân mật.
“Dương sư phó!”
“Dương sư phó, ngươi làm sao vậy?”
“Nhanh, nhanh, đỡ Dương sư phó dậy!”
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, động tác lại dứt khoát, đám người sau khi phản ứng lại thì Dương Giáp Đệ đã hôn mê bất tỉnh.
Hạng Vân Đoan cũng không ngờ sự tình lại phát triển như thế này.
Vốn hắn còn đang nghĩ, làm thế nào để cho Dương Giáp Đệ một bài học, lần này, chẳng phải là tự đưa tới cửa sao?
Hạng Vân Đoan nhanh chân đi tới bên người Dương Giáp Đệ, vừa đỡ Dương Giáp Đệ, vừa lớn tiếng nói: “Dương sư phó, mau tỉnh lại đi, đâu có quỷ? Sao có thể có quỷ? Dương sư phó, ngài tuyệt đối đừng mê tín nha! Ngài là giai cấp công nhân vĩ đại, ngài còn muốn vào Đảng chứ, ngài là phần tử tích cực, ngài mau dậy giải thích cho mọi người đi!”
Sau khi nói xong, Hạng Vân Đoan vẫn cảm thấy chưa đủ, lại lớn tiếng nói với những người xung quanh: “Mọi người đừng hiểu lầm nhé, Dương sư phó bị ngất đi chứ không phải bị quỷ dọa ngất, mọi người tuyệt đối không nên nghĩ nhiều.”
Nghe Hạng Vân Đoan nói liên tiếp những lời này, những người xung quanh lập tức nhìn nhau, thậm chí trong lòng không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ thật là bị quỷ dọa ngất sao? Dường như trước khi Dương sư phó ngất đi đã hô lớn một tiếng “Quỷ a”!
“Hạng sư phó, hay là trước đưa người đến phòng y tế?” Qua một lúc lâu, có người đột nhiên nhỏ giọng nói.
“Đúng đúng đúng, mau, mọi người giúp một tay, nhanh chóng đưa đến phòng y tế, cứu người quan trọng!” Hạng Vân Đoan nói, trên mặt lộ vẻ hối tiếc: “Ôi, đều tại ta, nếu không phải con heo này đột nhiên chạy trốn thì ta đã không dùng đến hạ sách này, Dương sư phó cũng sẽ không bị quỷ dọa…… bị ngất đi!”
Hắn một bên đỡ Dương Giáp Đệ chạy về phía phòng y tế, một bên không ngừng lẩm bẩm.
Rất nhanh, mấy sư phó đồ tể khác cũng đều biết chuyện Dương Giáp Đệ bị quỷ dọa ngất.
“Không ổn rồi, đưa đến bệnh viện thôi!”
Trong phòng y tế, bác sĩ mặc áo blouse trắng dài nhìn Dương Giáp Đệ đang hôn mê bất tỉnh rồi nói.
“Hả? Vậy là không được sao? Ngươi kê cho ít thuốc đi!” Có một sư phó đi cùng nói.
“Mấy người có phải bị ngốc không? Ta là bác sĩ thú y! Bác sĩ thú y! Kê thuốc cái gì? Đây đều là thuốc dùng cho heo, dê, bò ăn, có thể tùy tiện kê cho người được sao?” Vị bác sĩ tức giận nói.
Đám người lúc này mới phản ứng lại.
Phòng y tế của nhà máy đồ tể phụ trách các loại bệnh tật của súc vật chuẩn bị đem đi làm thịt, vốn dĩ không phải nơi cho người chữa bệnh.
“Vậy bây giờ làm thế nào? Đi Bệnh viện Hiệp Hòa? Vậy phải mời đội vận chuyển điều xe chở đi chứ!” Có người nói: “Tôi đi tìm khoa trưởng!”
Vừa mới nói xong, cửa phòng y tế bị vén lên, một người bước vào, chính là Quảng Vân Sinh.
“Không cần tìm, Dương sư phó bị sao vậy?” Quảng Vân Sinh hỏi.
“Chuyện này……”
Những người xung quanh ấp úng, không một ai nói chuyện.
“Sao vậy? Còn muốn ta hỏi lần thứ hai sao?” Mặt Quảng Vân Sinh lạnh lùng.
“Khoa trưởng, hay là để tôi nói ạ, đều tại tôi cả!”
Hạng Vân Đoan lại nhân cơ hội này giải thích lại một lần, còn nhấn mạnh nhiều lần, mặc dù Dương Giáp Đệ trước khi ngất đi có hô lớn “Quỷ a”, nhưng Dương sư phó chắc chắn là bị ngất đi, tuyệt đối không phải vì mê tín.
“Hừ!”
Quảng Vân Sinh hừ lạnh một tiếng, nói: “Đừng đưa đến Bệnh viện Hiệp Hòa mà đưa tới bệnh viện của nhà máy thép bên cạnh, gần hơn!”
“Cái này…… Bệnh viện của nhà máy thép đâu có tiếp người ngoài?” Có người nói.
“Mấy người cứ đưa qua đó, tôi đi tìm phó xưởng Thôi, bảo ông ấy gọi điện thoại sang nhà máy thép bên kia để cân đối!” Quảng Vân Sinh nói.
Mọi việc đã xong xuôi!
Nhìn Dương Giáp Đệ được đưa đi, Hạng Vân Đoan hài lòng trở về tổ, tiếp tục công việc.
“Ồ, ta quả nhiên không nhìn lầm hai người các ngươi, thật chăm chỉ đấy!”
Chờ hắn từ phòng y tế trở về, chỉ thấy Tiểu Vương và Tiểu Trương đã xử lý xong con heo bị chặt đầu trước đó, không chỉ không còn lông heo mà thậm chí đến vết máu heo trên mặt đất cũng đã được lau dọn sạch sẽ.
“Hạng sư phó, hai bọn tôi bị Dương Giáp Đệ xúi giục, bọn tôi sai rồi, về sau nhất định không dám nữa!” Tiểu Vương đi đến bên cạnh Hạng Vân Đoan, cẩn thận nói.
“Hạng sư phó, ngài uống trà!” Tiểu Trương bưng chiếc cốc tráng men đựng đầy nước đưa cho Hạng Vân Đoan.
Hạng Vân Đoan kinh ngạc nhìn hai người, không ngờ hai người này lại biết nịnh nọt như vậy, chỉ trong chốc lát thái độ đã xoay chuyển 180°.
“Không đến mức đó chứ?”
Hạng Vân Đoan thực sự thấy kỳ quái.
Dương Giáp Đệ chỉ là hôn mê, cũng có phải là chết đâu, đối với hắn nịnh bợ như thế, chẳng lẽ không sợ Dương Giáp Đệ trở về trả thù bọn họ sao?
Tiểu Vương và Tiểu Trương gượng gạo cười, không nói gì, chỉ một bộ cầu xin tha thứ.
Việc Hạng Vân Đoan có thể vào làm ở nhà máy đồ tể, chẳng phải là do Dương Giáp Đệ lúc giết lợn rừng sơ suất sao? Trước đây, hắn vì giúp giải quyết sự việc lợn rừng, nên mới được Thôi Minh, phó xưởng, hết sức tiến cử. Bây giờ, Dương Giáp Đệ cho hắn một vố như vậy, có chút là muốn làm mất mặt hắn, rõ ràng là muốn chỗ hào quang nhất của hắn bị lu mờ, đồng thời xem như là báo cái thù trước đây. Thế nhưng, Dương Giáp Đệ tính toán ngàn lần vạn lần, cũng không tính được thực lực của Hạng Vân Đoan lại vượt xa sức tưởng tượng của hắn.
Thấy con heo kia trên mình cắm dao mổ heo bén nhọn muốn chạy trốn, Hạng Vân Đoan phản ứng cũng rất nhanh. Hắn biết, nếu thật để con heo này chạy ra ngoài, dù sau có bắt lại, mà còn không có chuyện gì khác xảy ra thì đối với hắn vẫn là một vết nhơ.
“Hắc ~”
Hạng Vân Đoan đưa tay chộp lấy dao phay chuyên dùng để chặt xương ở bên cạnh, cả người đột nhiên lao ra, trong nháy mắt xông về phía trước, chân phải đạp mạnh xuống mặt thớt bên cạnh, rồi bay vọt lên không trung.
Con heo vừa chuẩn bị chui ra ngoài theo con đường mà đám người cố ý tránh ra, lại không ngờ đỉnh đầu tối sầm lại.
Một khắc sau, Hạng Vân Đoan từ trên trời giáng xuống, dao phay trong tay còn rộng bản hơn bàn tay mang theo tiếng rít chói tai hung hăng đánh xuống.
“Xoẹt ~”
Một tiếng vang nhỏ, ánh dao xẹt qua.
Một tia hồng quang như tên máu bắn ra, rào rào phun ra giữa không trung.
Theo sau tia máu là một cái đầu heo rất lớn lăn ra ngoài, vừa vặn va vào cái chậu tráng men để bên cạnh, rồi bắn tung tóe.
Dương Giáp Đệ đứng gần nhất. Vì hắn một mực để ý đến tình huống bên này của Hạng Vân Đoan, trong đầu còn đang tưởng tượng làm sao để ở trước mặt khoa trưởng Quảng Vân Sinh cho Hạng Vân Đoan chút khó coi.
Kết quả trước mắt đột nhiên đỏ lên, rồi cảm giác được một dòng chất lỏng ấm áp tanh máu, phun lên mặt hắn.
Hắn theo bản năng thè lưỡi ra liếm khóe miệng, sau đó mới giật mình.
“A!”
Dương Giáp Đệ hét lớn một tiếng, lập tức lui về phía sau, trùng hợp thế nào lại có cái đầu heo kia bay tới ngay lúc đó rơi vào lòng ngực của hắn.
Hắn lại theo bản năng đưa tay ôm lấy!
Kết quả, cúi đầu nhìn xuống, liền thấy một đôi mắt heo trừng trừng, đôi mắt heo này sinh động như thật, chết không nhắm mắt!
Giờ phút này, Dương Giáp Đệ đột nhiên sợ hãi, như kẻ phát điên trong miệng thét to một tiếng “Quỷ a”, rồi vứt cái đầu heo ra.
Còn bản thân hắn thì sao, tiếp tục lùi lại, muốn trốn ra xa, kết quả vì mất bình tĩnh, dưới chân lảo đảo, sau đó ngửa thẳng ra sau ngã xuống.
“Phanh!”
Gáy của Dương Giáp Đệ và mặt gạch tiếp xúc một cách thân mật.
“Dương sư phó!”
“Dương sư phó, ngươi làm sao vậy?”
“Nhanh, nhanh, đỡ Dương sư phó dậy!”
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, động tác lại dứt khoát, đám người sau khi phản ứng lại thì Dương Giáp Đệ đã hôn mê bất tỉnh.
Hạng Vân Đoan cũng không ngờ sự tình lại phát triển như thế này.
Vốn hắn còn đang nghĩ, làm thế nào để cho Dương Giáp Đệ một bài học, lần này, chẳng phải là tự đưa tới cửa sao?
Hạng Vân Đoan nhanh chân đi tới bên người Dương Giáp Đệ, vừa đỡ Dương Giáp Đệ, vừa lớn tiếng nói: “Dương sư phó, mau tỉnh lại đi, đâu có quỷ? Sao có thể có quỷ? Dương sư phó, ngài tuyệt đối đừng mê tín nha! Ngài là giai cấp công nhân vĩ đại, ngài còn muốn vào Đảng chứ, ngài là phần tử tích cực, ngài mau dậy giải thích cho mọi người đi!”
Sau khi nói xong, Hạng Vân Đoan vẫn cảm thấy chưa đủ, lại lớn tiếng nói với những người xung quanh: “Mọi người đừng hiểu lầm nhé, Dương sư phó bị ngất đi chứ không phải bị quỷ dọa ngất, mọi người tuyệt đối không nên nghĩ nhiều.”
Nghe Hạng Vân Đoan nói liên tiếp những lời này, những người xung quanh lập tức nhìn nhau, thậm chí trong lòng không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ thật là bị quỷ dọa ngất sao? Dường như trước khi Dương sư phó ngất đi đã hô lớn một tiếng “Quỷ a”!
“Hạng sư phó, hay là trước đưa người đến phòng y tế?” Qua một lúc lâu, có người đột nhiên nhỏ giọng nói.
“Đúng đúng đúng, mau, mọi người giúp một tay, nhanh chóng đưa đến phòng y tế, cứu người quan trọng!” Hạng Vân Đoan nói, trên mặt lộ vẻ hối tiếc: “Ôi, đều tại ta, nếu không phải con heo này đột nhiên chạy trốn thì ta đã không dùng đến hạ sách này, Dương sư phó cũng sẽ không bị quỷ dọa…… bị ngất đi!”
Hắn một bên đỡ Dương Giáp Đệ chạy về phía phòng y tế, một bên không ngừng lẩm bẩm.
Rất nhanh, mấy sư phó đồ tể khác cũng đều biết chuyện Dương Giáp Đệ bị quỷ dọa ngất.
“Không ổn rồi, đưa đến bệnh viện thôi!”
Trong phòng y tế, bác sĩ mặc áo blouse trắng dài nhìn Dương Giáp Đệ đang hôn mê bất tỉnh rồi nói.
“Hả? Vậy là không được sao? Ngươi kê cho ít thuốc đi!” Có một sư phó đi cùng nói.
“Mấy người có phải bị ngốc không? Ta là bác sĩ thú y! Bác sĩ thú y! Kê thuốc cái gì? Đây đều là thuốc dùng cho heo, dê, bò ăn, có thể tùy tiện kê cho người được sao?” Vị bác sĩ tức giận nói.
Đám người lúc này mới phản ứng lại.
Phòng y tế của nhà máy đồ tể phụ trách các loại bệnh tật của súc vật chuẩn bị đem đi làm thịt, vốn dĩ không phải nơi cho người chữa bệnh.
“Vậy bây giờ làm thế nào? Đi Bệnh viện Hiệp Hòa? Vậy phải mời đội vận chuyển điều xe chở đi chứ!” Có người nói: “Tôi đi tìm khoa trưởng!”
Vừa mới nói xong, cửa phòng y tế bị vén lên, một người bước vào, chính là Quảng Vân Sinh.
“Không cần tìm, Dương sư phó bị sao vậy?” Quảng Vân Sinh hỏi.
“Chuyện này……”
Những người xung quanh ấp úng, không một ai nói chuyện.
“Sao vậy? Còn muốn ta hỏi lần thứ hai sao?” Mặt Quảng Vân Sinh lạnh lùng.
“Khoa trưởng, hay là để tôi nói ạ, đều tại tôi cả!”
Hạng Vân Đoan lại nhân cơ hội này giải thích lại một lần, còn nhấn mạnh nhiều lần, mặc dù Dương Giáp Đệ trước khi ngất đi có hô lớn “Quỷ a”, nhưng Dương sư phó chắc chắn là bị ngất đi, tuyệt đối không phải vì mê tín.
“Hừ!”
Quảng Vân Sinh hừ lạnh một tiếng, nói: “Đừng đưa đến Bệnh viện Hiệp Hòa mà đưa tới bệnh viện của nhà máy thép bên cạnh, gần hơn!”
“Cái này…… Bệnh viện của nhà máy thép đâu có tiếp người ngoài?” Có người nói.
“Mấy người cứ đưa qua đó, tôi đi tìm phó xưởng Thôi, bảo ông ấy gọi điện thoại sang nhà máy thép bên kia để cân đối!” Quảng Vân Sinh nói.
Mọi việc đã xong xuôi!
Nhìn Dương Giáp Đệ được đưa đi, Hạng Vân Đoan hài lòng trở về tổ, tiếp tục công việc.
“Ồ, ta quả nhiên không nhìn lầm hai người các ngươi, thật chăm chỉ đấy!”
Chờ hắn từ phòng y tế trở về, chỉ thấy Tiểu Vương và Tiểu Trương đã xử lý xong con heo bị chặt đầu trước đó, không chỉ không còn lông heo mà thậm chí đến vết máu heo trên mặt đất cũng đã được lau dọn sạch sẽ.
“Hạng sư phó, hai bọn tôi bị Dương Giáp Đệ xúi giục, bọn tôi sai rồi, về sau nhất định không dám nữa!” Tiểu Vương đi đến bên cạnh Hạng Vân Đoan, cẩn thận nói.
“Hạng sư phó, ngài uống trà!” Tiểu Trương bưng chiếc cốc tráng men đựng đầy nước đưa cho Hạng Vân Đoan.
Hạng Vân Đoan kinh ngạc nhìn hai người, không ngờ hai người này lại biết nịnh nọt như vậy, chỉ trong chốc lát thái độ đã xoay chuyển 180°.
“Không đến mức đó chứ?”
Hạng Vân Đoan thực sự thấy kỳ quái.
Dương Giáp Đệ chỉ là hôn mê, cũng có phải là chết đâu, đối với hắn nịnh bợ như thế, chẳng lẽ không sợ Dương Giáp Đệ trở về trả thù bọn họ sao?
Tiểu Vương và Tiểu Trương gượng gạo cười, không nói gì, chỉ một bộ cầu xin tha thứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận