Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu

chương 84: Gâu gâu đội lập đại công

Chương 84: Đội chó lập đại công
“Tới, hút điếu thuốc!” Vừa ra khỏi văn phòng Thôi Minh Lượng, Ngô Trường Vĩ tiện tay móc từ trong túi ra một gói thuốc lá, rút một điếu đưa cho Hạng Vân Đoan, biểu tình trên mặt cũng rất tha thiết.
“Trưởng khoa Ngô, anh quá khách khí rồi, tôi không hút thuốc lá!” Hạng Vân Đoan cười từ chối.
Ngô Trường Vĩ thấy Hạng Vân Đoan thực sự không hút thuốc, cũng không miễn cưỡng, mà là lại đưa cho bảy, tám người bảo vệ bên cạnh mỗi người một điếu, dẫn tới đám thủ hạ một hồi nịnh nọt.
“Đồng chí Hạng Vân Đoan, anh huấn chó có một tay đấy, hai con chó này có thể quá trâu, cái tính kỷ luật này, gần như đuổi kịp cả khoa bảo vệ chúng tôi rồi!”
Một đường đi vào văn phòng khoa bảo vệ, nụ cười trên mặt Ngô Trường Vĩ không những không biến mất mà ngược lại càng thêm nồng hậu, vây quanh Hổ Tử và Hoa Nữu, vừa quan sát vừa tấm tắc khen ngợi.
Chỉ vì trên đường đi, biểu hiện của Hổ Tử và Hoa Nữu thực sự quá chói sáng, hoàn toàn là trạng thái kỷ luật nghiêm minh, đi theo bên cạnh Hạng Vân Đoan không rời nửa bước, đối mặt với tình huống xung quanh thì không hề bị quấy nhiễu, điều này không hề đơn giản chút nào.
Phải biết hai con chó này đây là lần đầu tiên đến nhà máy giết mổ, đối với chó mà nói, môi trường xung quanh hoàn toàn xa lạ.
Rất nhiều con chó khi đối mặt với môi trường và người lạ, hoặc là biểu hiện rất e dè, hoặc là tỏ ra rất cáu kỉnh, trong tình huống này rất dễ thể hiện ra tư thái công kích, xem như là sự phòng vệ về tâm lý của chó.
Nhưng hai con chó của Hạng Vân Đoan lại hoàn toàn không có biểu hiện này, cả quá trình đều vô cùng bình tĩnh, giống như đang ở nhà, tinh thần vô cùng thoải mái.
Đây là một điều không hề dễ dàng.
Ngô Trường Vĩ là người chuyển ngành từ trong quân đội về, trước kia trong quân đội đã từng được hai con chó nghiệp vụ, cho nên cũng coi như là hiểu rõ đôi chút kiến thức về phương diện này.
Chính vì như vậy, anh ta mới kinh ngạc về biểu hiện của hai con chó này.
Nếu như nói trước kia trong văn phòng hai con chó có thể nhanh chóng tìm ra đuôi heo thì có thể nói là do thiên phú của chó, vậy thì tính kỷ luật nghiêm minh chẳng khác nào người bình thường kia thì hoàn toàn phải quy công cho công huấn luyện của chủ chó.
“Ha ha, tôi là người sống trên núi, vì ngẫu nhiên lên núi săn bắt nên từ nhỏ đã nuôi chó, cũng theo nhiều thợ săn chó lão luyện học được không ít kinh nghiệm, coi như là có chút tâm đắc trong việc huấn luyện chó!”
Điểm này thì Hạng Vân Đoan lại không quá khiêm tốn.
Tuy nhiên, kinh nghiệm huấn luyện chó quả thật có, nhưng việc có thể huấn luyện Hổ Tử và Hoa Nữu đến mức này, cũng không phải toàn bộ công lao của hắn, còn liên quan đến sự thay đổi to lớn của hai con chó nữa.
Hổ Tử (Thái Hành Khuyển)
Giới tính: Đực
Tuổi: Hai tuổi rưỡi
Chiều cao vai: 75cm
Cân nặng: 39kg
Thiên phú: Dạ dày sắt (Hắc thiết) Khứu giác đại sư (Hoàng kim) Linh tính (Thanh đồng) Vương giả (Bạch ngân)
Kỹ năng: Cắn xé (Bạch ngân) Truy tìm (Bạch ngân) Cuồng bạo (Bạch ngân)......
Hoa Nữu (Thái Hành Khuyển)
Giới tính: Cái
Tuổi: 3 tuổi
Chiều cao vai: 69cm
Cân nặng: 34kg
Thiên phú: Dạ dày sắt (Thanh đồng) Khứu giác đại sư (Bạch ngân) Linh tính (Hắc thiết) Sinh sản (Bạch ngân)
Kỹ năng: Triền đấu (Thanh đồng) Truy tìm (Thanh đồng) Nhanh nhẹn (Thanh đồng) Bơi lội (Bạch ngân)......
Từ cá trắm đen lớn trên người có được khí vận màu đen, đã bị Hạng Vân Đoan dùng để cường hóa chó.
Bởi vì lần này chủ yếu là dựa vào mũi chó để tìm tên trộm đuôi heo kia, nên Hạng Vân Đoan cũng tập trung cường hóa mũi của hai con chó.
Hắn vẫn là lần đầu tiên sử dụng khí vận màu đen, không ngờ hiệu quả vô cùng mạnh mẽ, Hoa Nữu có được thiên phú cấp bạch ngân "Khứu giác đại sư", còn Hổ Tử thì nhận được "Khứu giác đại sư" cấp hoàng kim.
Cần biết, thiên phú cấp hoàng kim này có tỷ lệ di truyền cho đời sau, có thể nói là vô cùng trân quý.
Dù cho bản thân Hạng Vân Đoan cũng chỉ có hai thiên phú cấp hoàng kim mà thôi.
Cường hóa mũi của hai con chó xong, còn dư lại một chút khí vận màu đen, Hạng Vân Đoan lại cường hóa chỉnh thể cơ thể của hai con chó, sau đó mới có Hổ Tử và Hoa Nữu bây giờ.
Sở dĩ hai con chó có thể đạt được kỷ luật nghiêm minh là do có liên quan đến thiên phú “Linh tính”.
Thiên phú “Linh tính” này, ở một mức độ nào đó là đại diện cho trí thông minh, “Linh tính” càng mạnh thì giao tiếp với người càng thuận lợi, càng dễ dàng hiểu được ý của chủ.
“Trưởng khoa Ngô, chỗ anh có dư hộp cơm không, Hổ Tử và Hoa Nữu còn chưa ăn cơm đâu, tôi đi nhà ăn lấy chút đồ ăn cho bọn nó!”
Thấy Ngô Trường Vĩ bưng lên phần cơm ăn dở trước mặt rồi bắt đầu ăn từng miếng từng miếng, Hạng Vân Đoan lúc này mới phản ứng lại, mình và chó còn chưa ăn cơm trưa.
“Hộp cơm không có, nhưng chỗ này có một cái chậu tráng men, anh dùng tạm cái này vậy!” Ngô Trường Vĩ lục lọi khắp văn phòng, tìm được một cái chậu tráng men màu đỏ đưa cho Hạng Vân Đoan.
Cầm chậu tráng men, Hạng Vân Đoan về trước phân xưởng sản xuất 2 một chuyến, lại lấy hộp cơm của mình, lúc này mới đến nhà ăn lấy cơm.
“Tới đây, Hổ Tử, Hoa Nữu, ăn cơm nào!”
Sau khi Hạng Vân Đoan tự mình ăn vội vàng tại nhà ăn xong, lúc này mới quay về văn phòng khoa bảo vệ.
Bữa cơm chuẩn bị cho Hổ Tử và Hoa Nữu cũng rất đơn giản, chỉ có canh xương hầm với bánh ngô, ngoài ra còn có vài chiếc xương nhỏ bỏ đi trơ trụi.
Đãi ngộ này đã tốt lắm rồi.
Lúc ở nhà, đa số thời gian đều khó có khả năng ăn được đồ tốt như vậy, trừ phi săn được mồi.
Hổ Tử và Hoa Nữu cũng không kén ăn, có gì ăn nấy.
Hai con chó đều có thiên phú “Dạ dày sắt”, hiệu quả của thiên phú này là có thể tăng cường hệ tiêu hóa của chó, giảm các bệnh về dạ dày, đồng thời nâng cao hiệu suất hấp thụ năng lượng và dinh dưỡng từ thức ăn.
Hai con chó có thể phát triển cường tráng như vậy khi ăn uống thiếu thốn, cũng nhờ vào thiên phú này mà ra.
Buổi chiều.
Vừa vào ca làm, Ngô Trường Vĩ đã không thể chờ đợi được mang Hạng Vân Đoan đến bên ngoài chuồng heo, chuẩn bị bắt trộm.
“Trưởng khoa Ngô, làm ồn ào như vậy dễ đánh động đến tên tặc kia, tôi thấy, vẫn giống như trước đi, trên mặt thì cứ sắp xếp một nhân viên bảo vệ, làm bộ kiểm tra bình thường. Còn những người khác, cứ trốn đi, tôi sẽ sắp xếp hai con chó ở hai cửa ra vào, có Hổ Tử và Hoa Nữu trấn giữ, chỉ cần tên trộm đuôi heo kia dám ra tay lần nữa, hắn chắc chắn không chạy thoát!” Hạng Vân Đoan nói.
“Được, cứ theo lời anh, dù sao bây giờ cũng chỉ có mỗi biện pháp này thôi!” Ngô Trường Vĩ không hề do dự đồng ý với đề nghị của Hạng Vân Đoan.
Chủ yếu là do anh ta tương đối có lòng tin với hai con chó.
Chuồng heo có hai cửa ra vào, thường thì người của phân xưởng mổ vào một cửa, còn người đội vận chuyển vào một cửa khác.
Bên ngoài hai cửa ra vào đều có nhân viên phụ trách ghi chép sổ sách.
Hạng Vân Đoan đầu tiên là cho Hổ Tử và Hoa Nữu xem đuôi heo, để chúng nhớ kỹ mùi đặc biệt này, sau đó sắp xếp hai con chó đến hai cửa ra vào.
Sau khi được cường hóa, linh tính của Hổ Tử và Hoa Nữu tăng mạnh, rất nhanh liền hiểu ý Hạng Vân Đoan, rồi lặng lẽ nằm ở cửa ra vào, im lặng chờ “người có duyên” xuất hiện.
Còn Hạng Vân Đoan cùng mấy bảo vệ khác thì trốn trong văn phòng của nhân viên quản lý, đợi thời cơ bắt tại chỗ.
Thời gian từng giờ trôi qua, sau khi vào ca, rất nhanh đã có nhân viên mổ đến dắt heo đi giết, đội vận chuyển cũng từ nông thôn chạy về, đưa heo mới mua vào chuồng.
Công nhân chăn nuôi và dọn dẹp cũng ra vào liên tục.
Có thể nói, sự nhộn nhịp của chuồng heo này gần bằng cả phiên chợ.
“Ê này, anh nói xem, con chó này sao không sủa vào heo? Chẳng phải đuôi heo đang mọc trên người heo à?” Nhìn từng tốp nhân viên mổ dắt heo từ trong chuồng đi qua trước mặt chó mà chó vẫn không hề động đậy gì, một người bảo vệ không nhịn được lên tiếng.
“Vì sao á? Đương nhiên là vì chó nó thông minh hơn anh rồi, nó biết đuôi heo nó muốn tìm nằm trên người người chứ không phải trên người heo!” Có người trêu ghẹo.
“Ha ha ha!” Mọi người đồng loạt cười ồ lên, căn phòng tràn ngập bầu không khí vui vẻ.
Nhưng niềm vui này cũng không duy trì được lâu.
Vì thời gian trôi qua chậm chạp, sự kiên nhẫn của mọi người đã dần dần cạn kiệt, thậm chí đã có người bắt đầu hoài nghi biện pháp này có được hay không.
“Tôi nói, sư phụ Hạng, anh đây rốt cuộc có đáng tin cậy không đấy?” Có người hỏi.
Tuy trước đó ở văn phòng Thôi Minh Lượng họ đã thấy được sự lợi hại của Hổ Tử và Hoa Nữu, nhưng môi trường ở văn phòng và chuồng heo vẫn rất khác nhau.
Dù sao thì trong văn phòng mùi tương đối sạch sẽ, đặt vào một cái đuôi heo vẫn rất nổi bật, việc chó có thể nhận ra cũng không có gì là quá vô lý.
Nhưng bây giờ ở chuồng heo, bên trong toàn là mùi heo, lại thêm mùi hôi thối không chịu được, ở những nơi như này, chó còn có thể nhận ra mùi đuôi heo không thì thật khó nói.
Trên thực tế trong lòng Hạng Vân Đoan cũng không chắc chắn, môi trường chuồng heo quả thật phức tạp hơn văn phòng lúc trước, mặc dù hắn cảm thấy "Khứu giác đại sư" cấp hoàng kim chắc sẽ rất mạnh, nhưng có thể mạnh đến mức nào thì lại khó nói.
“Đành liều thử thôi, đằng nào bây giờ cũng không có cách nào tốt hơn!” Hạng Vân Đoan nói với Ngô Trường Vĩ.
Lúc này, Ngô Trường Vĩ thực tế cũng có chút thiếu tự tin.
Một giờ!
Hai giờ!
Ba giờ!
Trời sắp tan ca đến nơi mà Hổ Tử và Hoa Nữu vẫn không có một chút động tĩnh nào.
Tuy rằng người đi qua trước mặt hai con chó, chúng đều ngửi ngửi nhưng vấn đề là vẫn không hề có phản hồi.
“Xem ra, là mừng hụt một phen rồi!”
Lúc này, ngoài Hạng Vân Đoan, những người khác trong lòng ít nhiều cũng đã có chút bực bội.
“Gâu gâu gâu!”
“Ngao ô ô ô!”
Ngay lúc mọi người cho là không còn hy vọng thì Hổ Tử đang yên lặng nằm đột nhiên kêu lên.
Trước mặt Hổ Tử, hai thanh niên dùng móc sắt móc một con heo béo lôi từ trong chuồng ra, đang chuẩn bị đi đăng ký bên chỗ nhân viên quản lý.
Tiếng sủa đột ngột của Hổ Tử khiến hai người kia giật nảy mình, ngay cả con heo đầu gỗ kia cũng giãy giụa.
“Giữ chúng lại!”
Nghe thấy tiếng kêu của Hổ Tử, Hạng Vân Đoan tinh thần chấn động, trực tiếp nói với Ngô Trường Vĩ.
Nhưng lúc này thì không cần hắn nhiều lời, vì mấy người bảo vệ đã lao ra ngoài, phối hợp với người bảo vệ làm nhiệm vụ kiểm tra bình thường ở bên ngoài, trực tiếp đè hai thanh niên kia xuống đất.
Còn con heo đầu gỗ kia thì bị dắt ngược trở lại chuồng heo.
“Làm gì vậy! Thả tôi ra!”
“Khoa bảo vệ hống hách lắm à? Khoa bảo vệ có thể tùy tiện bắt người à?”
Hai thanh niên bị đè xuống đất, lập tức la oai oái.
Sự ồn ào này đã khiến cho những người xung quanh kéo tới xem náo nhiệt.
“Gâu gâu gâu!” Hổ Tử thấy Hạng Vân Đoan xuất hiện, lại sủa, mục tiêu rất rõ ràng, nhắm về hai thanh niên kia.
“Khám người cho tôi!” Mặt Ngô Trường Vĩ lạnh tanh, vung tay với bảo vệ bên cạnh.
Rất nhanh, hai bảo vệ bắt đầu khám xét khắp người hai thanh niên kia.
Nhưng điều khiến người ta thất vọng là hai người lục soát cẩn thận rất nhiều lần vẫn không phát hiện ra dấu vết của đuôi heo nào.
“Trưởng khoa, cái này…” Người bảo vệ sắc mặt khó coi nói.
Vì cái gọi là bắt trộm phải có tang, giờ người bắt rồi mà không tìm được tang vật, chẳng phải là công cốc sao.
“Thả tôi ra, thả tôi ra, khoa bảo vệ các anh bắt người vô cớ, động tay chân lên người là khám người luôn, một chút căn cứ cũng không có, tôi muốn lên trên tố cáo, các anh chờ đó xem, đến lúc đó tôi muốn các anh phải xin lỗi tôi!”
“Đúng vậy, thế này là sao? Không biết còn tưởng hai bọn tôi là gián điệp ấy chứ, xung quanh nhiều nhân viên tạp vụ như vậy còn đứng nhìn, trông giống cái thể thống gì!”
Hai thanh niên lúc này tỏ ra vô cùng tức giận, vùng thoát khỏi tay bảo vệ, lập tức lớn tiếng la hét.
Những đồng nghiệp xung quanh đang xem náo nhiệt kia cũng nhìn nhân viên bảo vệ bằng ánh mắt khác thường.
Chuyện trong xưởng có người trộm đuôi heo thì cơ bản ai ai cũng biết.
Vừa rồi thấy nhân viên bảo vệ đột ngột xông ra, không nói không rằng liền đè người ta xuống đất, những người xem náo nhiệt còn tưởng là bắt được tên trộm đuôi heo.
Bây giờ hóa ra lại là bắt nhầm người, lập tức lộ ra vẻ giễu cợt.
Dù sao chuyện đã hơn một tháng không tìm ra thủ phạm, mọi người cũng rất hoài nghi sức chiến đấu của khoa bảo vệ.
“Gâu gâu gâu!”
Ngay lúc này, Hổ Tử lại kêu lên, hơn nữa còn trực tiếp xông đến, làm cho một trong hai thanh niên ngã nhào xuống đất.
“Á á, cút đi!” Thanh niên sợ hết hồn.
Hạng Vân Đoan nhìn động tác của Hổ Tử, phát hiện mắt Hổ Tử đang nhìn chằm chằm vào miệng của thanh niên kia, trong lòng hơi động, cảm thấy mình đã tìm được điểm mấu chốt.
Lần này, hắn cũng không để cho đám bảo vệ động thủ mà tự mình đi đến bên cạnh thanh niên kia, trực tiếp đưa tay tách miệng của hắn ra.
Khoảnh khắc sau, Hạng Vân Đoan nở nụ cười.
“Ở trong miệng hắn, răng trên mang theo một sợi dây, sợi dây đó bị hắn nuốt đến trong họng!” Hạng Vân Đoan nói ra phát hiện của mình.
“Hu hu!”
Thanh niên kia nghe thấy Hạng Vân Đoan nói thì đưa tay móc vào trong miệng, nhưng Hạng Vân Đoan sẽ không để hắn được như ý, lập tức túm chặt lấy hai tay của hắn.
“Hóa ra đúng là có một đường!”
Một bảo vệ bên cạnh một tay nắm lấy má thanh niên kia, không cho ngậm miệng, một tay khác thò hai ngón tay vào trong, rất nhanh đã túm ra được một sợi dây nhỏ.
“Cẩn thận một chút, đừng để đứt mất!” Ngô Trường Vĩ đã hiểu rõ ngọn ngành, nhắc nhở.
“Ô ô… Ừ…”
Theo sợi dây nhỏ từ từ bị kéo ra ngoài, thanh niên kia phát ra âm thanh khó chịu, nước mắt đã rơi xuống.
“Đồ con sâu, đúng là mày!”
Cuối cùng, một chiếc đuôi heo đen thùi lùi bị kéo ra khỏi miệng của thanh niên kia.
Ngô Trường Vĩ nhìn chiếc đuôi heo thì một tát giáng xuống người thanh niên kia rồi nói: “Còn biết cuốn lông heo vào nữa đấy!”
Cùng lúc đó, một thanh niên khác cũng bị lôi ra một chiếc đuôi heo đen xì giống vậy.
“Bắt lại, mang đi!”
Ngô Trường Vĩ quát lớn một tiếng, giờ phút này, anh ta cảm giác mây đen bao phủ trên đầu suốt hơn một tháng nay đã lập tức tan biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận