Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu
Chương 80: Ngốc Trụ : Phải thêm tiền!
Chương 80: Ngốc Trụ: Phải thêm tiền!
"Mấy ngày nay cứ tạm chấp nhận chút đi, đồ gia dụng cần gì thì tự ngươi xem xét, đến lúc đó có thể ra cửa hàng ủy thác mà lựa, bên lầu canh có cửa hàng chuyên kinh doanh đồ dùng gia đình đấy."
Ngõ Bắc Chiêng, số nhà 28 ngõ Nam Bì.
Hạng Vân Đoan vừa nói với em trai, một bên từ trên xe ba gác thuê tới lần lượt chuyển chăn đệm, ván giường, lò than các thứ xuống, rồi đưa hết vào trong phòng.
"Đồ gia dụng cứ từ từ, đằng nào cũng chỉ có một mình ở, cần gì nhiều thứ!" Hạng Vân Long đi quanh phòng một hồi, trông có vẻ khá hài lòng.
Dù sao cũng là chuyển nhà mới, dù căn phòng cũng không lớn, cũng chỉ mười mấy mét vuông, nhưng dù gì cũng là một mình ở, chắc chắn sẽ thoải mái hơn trước kia phải ở chung với Hạng Vân Đoan, cho nên giờ Hạng Vân Long rất vui vẻ.
Cho dù là anh em ruột thịt, ở cùng nhau cũng khó tránh khỏi có chút gượng gạo, nào được tự do thoải mái như ở một mình? Muốn làm gì thì làm nấy.
"Ngươi hài lòng là tốt rồi, chỗ này cách nhà máy cũng không xa, bình thường đi làm về cũng tiện."
Hạng Vân Đoan gật đầu nói, ngõ Bắc Chiêng ngay phía bắc ngõ Nam La Cổ, cách một con đường lầu canh Đông, thật sự mà nói thì Hạng Vân Long thuê phòng ở đây còn gần Đông Trực Môn hơn một chút.
Cũng đã vài ngày kể từ khi Hạng Vân Đoan "khuyên lui" Tần Hoài Như.
Mấy ngày này Tần Hoài Như quả nhiên không xuất hiện nữa, thậm chí lúc thấy anh em nhà họ Hạng, nàng cũng cúi đầu im lặng lướt qua, như thể không quen biết.
Kiểu này, ngược lại làm trong lòng Hạng Vân Đoan có chút băn khoăn, chẳng lẽ Giả gia lại nghĩ ra cái mưu đồ xấu gì nữa chăng?
Giả Đông Húc vì tội trộm báo, không những phải kiểm điểm trong xưởng mà còn bị phạt đi làm công ích một tuần, trong lòng sao có thể không oán hận được chứ.
Nhưng mấy ngày nay Hạng Vân Đoan bận rộn tìm nhà ở phù hợp cho em trai, nên cũng chẳng để tâm đến.
Còn cái tên Hạng Vân Long này, mới đầu còn hỏi Hạng Vân Đoan sao Tần Hoài Như không đến thu dọn nhà cửa?
Hạng Vân Đoan trực tiếp mắng cho em trai một trận, bắt hắn tự đi hỏi Giả Đông Húc xem vợ anh ta sao lại không đến phòng mình.
Nghe xong câu này, Hạng Vân Long lập tức ỉu xìu.
Không phải sao, lúc Hạng Vân Đoan đưa ra ý kiến cho hắn ở riêng chỗ khác, Hạng Vân Long cũng chẳng mảy may ý kiến phản đối.
"Cái sân này giống hệt chỗ ở của anh, cũng là kiểu tạp viện, người ở tạp nham, ngươi phải cẩn thận chút, thường ngày ở chung với hàng xóm thì nên có lễ phép, nhưng tuyệt đối đừng quá thật lòng, phải quan sát nhiều hơn một chút, hiểu không?"
Trước khi đi, Hạng Vân Đoan cẩn thận dặn dò thêm mấy câu.
Dù sao Hạng Vân Long tuổi còn nhỏ, hơn nữa trước kia cũng chỉ quanh quẩn ở thôn quê, kinh nghiệm sống chẳng nhiều nhặn gì, căn bản không biết cái đạo lý nhân tâm khó lường này, nên nhất định phải dặn dò kỹ lưỡng.
Tục ngữ có câu, không nên có tâm hại người, nhưng lòng phòng người thì không thể không có.
"Biết rồi!" Hạng Vân Long gật đầu.
Ngoại trừ chuyện Tần Hoài Như ra thì hai anh em có chút xích mích, còn lại Hạng Vân Long vẫn rất nghe lời đại ca.
"Làm việc cho tốt, tập trung vào học tập nhiều hơn, chờ hai năm nữa, anh đảm bảo giới thiệu cho ngươi một cô nương xinh đẹp!" Hạng Vân Đoan vỗ vai em trai nói.......
Lúc từ ngõ Bắc Chiêng về đến tứ hợp viện ngõ Nam Chiêng, trời đã sắp tối.
Ngay cửa chính, Hạng Vân Đoan gặp Ngốc Trụ, tên này tay đang cầm hộp cơm tráng men, xem bộ dạng chắc là vừa tan làm.
Nhà máy cán thép có ca đêm, nên ngày nào cũng có một nhà ăn mở cửa suốt hai tư tiếng.
Đầu bếp bên trong thì không cần nói, cũng phải thay ca liên tục nên giờ tan làm không cố định lắm.
"Ta nói Trụ tử này, sao dạo gần đây ta thấy ngươi thường xuyên mang đồ ăn về thế?" Hạng Vân Đoan gọi với theo.
"Hắc, anh đoán xem thế nào? Ca đây được lên chính thức, giờ đã là nhân viên nhà bếp chính thức rồi, dù mới chỉ bậc 10 thôi, nhưng cũng có quyền mang đồ ăn về nhà!" Ngốc Trụ đắc ý nói.
"Giả Đông Húc mới bị bắt, ngươi có vẻ không lo lắng gì nhỉ?" Hạng Vân Đoan hơi tò mò nói.
"Việc đó không giống nhau, phòng bảo vệ đâu có để ý cái này, hơn nữa, rất nhiều công nhân do đồ ăn trong xưởng ngon hơn, nên buổi trưa thường đánh nhiều đồ ăn hơn, ăn một nửa rồi còn một nửa mang về ăn tối.
Chuyện này phòng bảo vệ làm sao mà kiểm tra được, trừ khi là cố tình nhắm vào ta thôi, mà ca là đầu bếp, bình thường có đắc tội ai đâu, ai rảnh mà đi nhắm vào ta làm gì!" Ngốc Trụ không để ý lắm nói.
Lời này nói cũng không sai, bây giờ đồ ăn trong xưởng chắc chắn ngon hơn nhà của đại đa số, việc người ta mua cơm ở xưởng mang về ăn như Ngốc Trụ nói, cũng chẳng có gì lạ.
Việc này Hạng Vân Đoan hiểu rõ nhất.
Không nói đâu xa, chỉ tính những bộ xương lớn, xương sống, xương sườn loại ra từ nhà máy giết mổ, phần lớn đều do mấy nhà máy tiêu thụ hết.
Thực tế thì trong xưởng xào nấu món ăn cũng chẳng bỏ bao nhiêu dầu mỡ, nói là xào nhưng thực ra giống như hầm hơn.
Nhưng món ăn hầm với nước lạnh thì chắc chắn khác với món hầm bằng nước xương, vị khác hẳn mà dinh dưỡng cũng cao hơn.
Hơn nữa, trong xưởng còn có nhiều món phong phú đa dạng hơn.
Có những gia đình thực sự túng quẫn, muốn ăn thịt hoặc bánh bao cùng cơm gạo thì tự làm lại không được lợi lắm, dù sao cũng không ai chỉ xào ba, năm lát thịt hoặc hấp hai ba cái bánh bao cả.
Trường hợp này, cứ đánh cơm trong xưởng mang về vẫn tiện hơn một chút, thi thoảng cũng sẽ mua được chút đồ ăn thịt và bánh bao mang về, rất nhiều người hay làm vậy.
Thực ra không phải mua về cho người lớn ăn mà là cho bọn trẻ con ăn để giải thèm chút.
Chính vì vậy, mới có nhiều công nhân mang đồ ăn ở xưởng về, chuyện này đúng là chẳng ai kiểm tra được.
"Sao thế?"
Hai người nói chuyện dăm ba câu, rồi đi vào sân trước, Hạng Vân Đoan định về nhà thì không ngờ Ngốc Trụ cũng lẽo đẽo theo sau.
"Này, hay là ngươi ăn với ta đi, đằng nào ta cũng chưa ăn tối mà?" Ngốc Trụ ra vẻ mời mọc.
"Thôi đi, ngươi mà ăn với ta, sao tránh khỏi mưa rào? Ta thấy ngươi là có chuyện thì có, có gì cứ nói đi, đừng giở mấy trò mưu mô quỷ kế đó ra!" Hạng Vân Đoan liếc mắt nhìn ra ngay, tên Ngốc Trụ này chẳng có ý tốt gì.
"Không phải là cái gì, à mà là cái đó, cái lần trước ngươi nói chuyện sách dạy nấu ăn, có thể cho ta xem không?"
Ngốc Trụ ngượng ngùng nói: "Ngươi yên tâm, ca đây sẽ không xem chùa, sau này mỗi tuần ta sẽ miễn phí làm cho ngươi một bữa tiệc lớn, sao?"
"Ta biết ngay ngươi không có chuyện gì thì không lên điện Tam Bảo, cái quyển thực đơn đó, sớm đã mất rồi!"
Hạng Vân Đoan không ngờ Ngốc Trụ vẫn còn bận tâm đến chuyện này, xem ra tên này có chấp nhất lớn đối với chuyện nấu ăn.
Thấy vẻ mặt Ngốc Trụ lộ vẻ thất vọng, Hạng Vân Đoan lại không nhanh không chậm nói: "Tuy thực đơn đã mất, nhưng cách chế biến món ăn đó thế nào thì ta vẫn nhớ rõ trong đầu!"
"Ấy da, ta nói anh bạn, ngươi có thể đừng úp mở thế không? Ca đây sốt hết cả ruột gan rồi, coi như ca cầu xin ngươi đi, nói cho ta cách làm những món ăn đó đi!" Ngốc Trụ vỗ đùi nói.
Hạng Vân Đoan bỗng dưng trong lòng nảy số, Ngốc Trụ này tự mò đến cửa, vậy thì phải tận dụng hắn một phen mới được, hắn nói: "Dạy ngươi thì tất nhiên là được thôi, nhưng tiệc lớn tiệc nhỏ ta không cần, ta có một điều kiện khác, nếu ngươi đáp ứng, thì ta dạy cho!"
"Đừng nói một điều kiện, mười cái ta cũng chịu, nói đi, điều kiện gì?" Ngốc Trụ thấy Hạng Vân Đoan đồng ý, trên mặt liền lộ ra vẻ tươi cười.
"Ta muốn ngươi giúp ta nghe ngóng tin tức ở chỗ Giả gia và Dịch Trung Hải!" Hạng Vân Đoan nói.
Không sợ bị trộm chỉ sợ bị trộm nhớ, đối với Giả gia và Dịch Trung Hải, Hạng Vân Đoan đã coi như là trở mặt rồi, chớ nhìn bây giờ hắn đang chiếm thượng phong, nhưng ai biết Dịch Trung Hải và Giả gia kia đang có mưu đồ xấu gì đối phó mình không?
Vậy nên phải cẩn thận một chút mới được.
Để Ngốc Trụ giúp mình thăm dò tin tức, chắc chắn là một ý kiến hay.
Dù sao bọn họ cũng đều sống ở khu trung tâm của viện, hơn nữa Dịch Trung Hải cũng có ý muốn bồi dưỡng Ngốc Trụ thành người kế nhiệm việc chăm sóc dưỡng lão cho mình, mặc dù do có Hạng Vân Đoan mà giữa Ngốc Trụ và Dịch Trung Hải có chút mâu thuẫn, nhưng cũng không đến mức đoạn tuyệt, có việc gì Dịch Trung Hải có lẽ vẫn sẽ hé cho Ngốc Trụ biết.
"Cái gì? Ngươi đây là muốn ta làm cẩu đặc vụ? Tuyệt đối không được!" Ngốc Trụ không ngờ Hạng Vân Đoan lại đưa ra điều kiện như thế, liền lắc đầu nguầy nguậy.
"Trụ tử, đừng tự hạ thấp mình thế chứ!"
Hạng Vân Đoan vừa cười vừa nói: "Ngươi cũng biết đấy, từ lúc ta vào cái sân này, vốn đã không ưa gì Giả gia và Dịch Trung Hải rồi, anh em ta đây là vì tự bảo vệ mình thôi.
Cũng không phải là muốn ngươi cái gì cũng kể cho ta nghe, ý của ta là, nếu như ngươi nghe được bọn họ có ý định hại ta, thì hãy đến báo cho ta một tiếng, thế nào?
Đến thời khắc mấu chốt, ngươi phải giúp huynh đệ một tay chứ, ta mà bị Giả gia và Dịch Trung Hải hại, thì có khi ở cái sân này không được nữa, lại phải chuyển đi chỗ khác, lúc đó, dù ta muốn dạy ngươi những món ăn kia, cũng chẳng có cơ hội nữa!"
"Đoan tử, ngươi thế này, đây là đang uy hiếp ca đây hả, hơn nữa ta thấy ngươi nghĩ nhiều rồi đó, trong sân của chúng ta vẫn rất hòa thuận, có ai đâu muốn hại ngươi!" Ngốc Trụ vẫn lắc đầu không thôi nói.
"Thôi được rồi, ta không nhiều lời, một đầu tin tức đổi một món ăn, nếu ngươi đồng ý thì cứ thế mà giao dịch, ta có thể dạy trước cho ngươi một món để ngươi biết là ta không lừa gạt ngươi.
Nếu không muốn thì coi như ta chưa nói gì." Hạng Vân Đoan phẩy tay nói.
"Nhất Đại Gia là người thường xuyên chiếu cố những người lớn tuổi trong nhà ta, Tần tỷ cũng rất quan tâm đến ta, đều coi như người thân của ta cả, ngươi thế này khiến ta khó xử lắm, cho nên…phải thêm tiền!"
Ngốc Trụ lúc đầu còn tỏ vẻ do dự, nhưng thấy Hạng Vân Đoan sắp đóng cửa liền vội nói chắc như đinh đóng cột: "Một tin đổi ba món ăn!"
"Ha ha, hai món!" Hạng Vân Đoan không ngờ cái tên Ngốc Trụ mắt to mày rậm này lại biết cò kè mặc cả đấy.
"Chốt!"
Ngốc Trụ đột nhiên gật đầu, như sợ Hạng Vân Đoan đổi ý, rồi hỏi thêm: "Vừa nãy ngươi nói có thể dạy trước một món à? Món gì? Lúc nào dạy?"
"Ta xem như nhìn ra rồi, ngươi chẳng bao giờ chịu thiệt thòi cả, thế thì nói trước cho ngươi vậy, hai ngày nữa có thể dạy ngươi, món đó tên là phèo phổi vợ chồng, thế nào, ngươi biết món này không?" Hạng Vân Đoan nói.
"Phèo phổi vợ chồng? Món ăn hệ nào vậy? Ta chưa nghe bao giờ cả? Nhanh nói cho ta biết món này cần nguyên liệu gì, ta chuẩn bị trước!" Ngốc Trụ vừa nghe tên món đã lạ hoắc, lập tức tỏ vẻ hứng thú.
"Món Tứ Xuyên cay đó, ngay cả cái này ngươi cũng không biết, còn nói là tự học nấu đồ cay Tứ Xuyên!"
Hạng Vân Đoan đầu tiên là chê bai một phen, sau đó mới nói: "Món này phải dùng thịt bò, tim bò, dạ dày bò, bì trâu, lưỡi bò làm nguyên liệu chính, mấy thứ này chắc ngươi tạm thời chưa có được, ta sẽ nghĩ cách, nhưng ngươi phải chuẩn bị sẵn gia vị, món này gia vị rất quan trọng!"
"Sao lại không có phổi bò? Không phải phèo phổi vợ chồng à?" Ngốc Trụ thắc mắc hỏi.
"Đừng hỏi nhiều như vậy, ngươi cứ chuẩn bị gia vị mà ta bảo là được rồi!" Hạng Vân Đoan nói, rồi kể ra các loại gia vị cần dùng.
Món phèo phổi vợ chồng, tuy ở đời sau có tiếng tăm, nhưng bây giờ chỉ là món ăn vặt ở đường phố thôi, không được sang trọng cho lắm.
Vì các nguyên liệu chủ yếu, cơ bản đều là đồ lòng bò, tính ra địa vị thì cũng ngang như nước luộc.
Ban đầu, phèo phổi vợ chồng không có thịt bò mà chỉ có dạ dày bò, lưỡi bò, tim bò, phổi bò, cũng là về sau phát triển dần, bỏ phổi bò ra rồi thêm thịt bò vào thì món ăn này mới trở nên nổi tiếng.
Hạng Vân Đoan sở dĩ dạy trước cho Ngốc Trụ món này là vì chính hắn cũng thèm, với lại trong tay đang có cân thịt bò vụn được xưởng thưởng hôm trước.
Thịt này cũng có thời hạn, đa phần là nửa tháng hoặc một tháng, nếu quá hạn mà không dùng thì phí.
Hạng Vân Đoan cũng có thể tự làm, nhưng nhà thì lại chưa có đủ gia vị, thứ hai, tài nấu nướng của hắn cũng chỉ gọi là bình thường thôi, có Ngốc Trụ đầu bếp ở đây, đúng là rất tiện.
"Đi thôi, tay nghề của hai người các ngươi cũng kha khá rồi, giờ là lúc phải cố gắng trau dồi thêm, việc này ai cũng không dạy được, chỉ có thể tích lũy dần theo thời gian mà thôi!"
Ngày thứ hai, sau giờ làm, Hạng Vân Đoan gọi hai đồ đệ Vương Thạch Đầu và Trương Đại Hà đến, qua loa căn dặn vài câu, rồi cho hai người đến chỗ sư phụ khác học việc.
Còn hắn thì từ chỗ sư phụ khác điều hai đồ đệ mới đến.
Cách làm này, người thì vui mừng nhưng kẻ lại rất khó chịu.
Sư phụ nào vui mừng là vì có thêm hai đệ tử đã thạo tay nghề, như vậy ông ta sẽ bớt đi được chút việc, không có gì phải chê trách cả?
Còn người không thích cũng có lý do riêng, à, đồ đệ ta đi theo ta lâu như vậy còn chưa học được nghề, kết quả đi theo Hạng Vân Đoan ngươi có một chút mà thành tài? Vậy rốt cuộc là ta dạy không nghiêm túc hay là đồ đệ ta kém cỏi đây?
Nghĩ như vậy cũng chẳng sai, dù sao sự thật rành rành trước mắt, mọi người đều không mù, Trương Đại Hà và Vương Thạch Đầu trước kia đi theo Dương Giáp Đệ lâu như vậy mà có học được gì đâu, bây giờ đi theo Hạng Vân Đoan có mấy hôm mà tay nghề lại khá như thế.
Cứ tiếp tục thế này thì đồ đệ của sư phụ khác sẽ ra sao?
Nhưng Hạng Vân Đoan bây giờ không còn hơi sức để mà lo đắc tội với ai cả, thu nhận nhiều đồ đệ là vì đại kế tương lai, đắc tội thì đắc tội vậy!
Cũng may hắn đang là người có tầm ảnh hưởng lớn trong xưởng, nên tạm thời mấy người bất mãn kia không thể làm gì hắn.
Chờ hắn dạy dỗ được 5 đồ đệ, vậy thì ở trong tổ sản xuất, sẽ chẳng có ai dám động đến hắn, nếu hắn có thể dạy được 50 đồ đệ thì khoa trưởng Quảng Vân Sinh cũng phải rót trà rót rượu mà đối đãi với hắn, còn nếu trong xưởng có 500 đồ đệ của hắn thì đến cả xưởng trưởng cũng phải tươi cười mà nịnh nọt.
"Mấy ngày nay cứ tạm chấp nhận chút đi, đồ gia dụng cần gì thì tự ngươi xem xét, đến lúc đó có thể ra cửa hàng ủy thác mà lựa, bên lầu canh có cửa hàng chuyên kinh doanh đồ dùng gia đình đấy."
Ngõ Bắc Chiêng, số nhà 28 ngõ Nam Bì.
Hạng Vân Đoan vừa nói với em trai, một bên từ trên xe ba gác thuê tới lần lượt chuyển chăn đệm, ván giường, lò than các thứ xuống, rồi đưa hết vào trong phòng.
"Đồ gia dụng cứ từ từ, đằng nào cũng chỉ có một mình ở, cần gì nhiều thứ!" Hạng Vân Long đi quanh phòng một hồi, trông có vẻ khá hài lòng.
Dù sao cũng là chuyển nhà mới, dù căn phòng cũng không lớn, cũng chỉ mười mấy mét vuông, nhưng dù gì cũng là một mình ở, chắc chắn sẽ thoải mái hơn trước kia phải ở chung với Hạng Vân Đoan, cho nên giờ Hạng Vân Long rất vui vẻ.
Cho dù là anh em ruột thịt, ở cùng nhau cũng khó tránh khỏi có chút gượng gạo, nào được tự do thoải mái như ở một mình? Muốn làm gì thì làm nấy.
"Ngươi hài lòng là tốt rồi, chỗ này cách nhà máy cũng không xa, bình thường đi làm về cũng tiện."
Hạng Vân Đoan gật đầu nói, ngõ Bắc Chiêng ngay phía bắc ngõ Nam La Cổ, cách một con đường lầu canh Đông, thật sự mà nói thì Hạng Vân Long thuê phòng ở đây còn gần Đông Trực Môn hơn một chút.
Cũng đã vài ngày kể từ khi Hạng Vân Đoan "khuyên lui" Tần Hoài Như.
Mấy ngày này Tần Hoài Như quả nhiên không xuất hiện nữa, thậm chí lúc thấy anh em nhà họ Hạng, nàng cũng cúi đầu im lặng lướt qua, như thể không quen biết.
Kiểu này, ngược lại làm trong lòng Hạng Vân Đoan có chút băn khoăn, chẳng lẽ Giả gia lại nghĩ ra cái mưu đồ xấu gì nữa chăng?
Giả Đông Húc vì tội trộm báo, không những phải kiểm điểm trong xưởng mà còn bị phạt đi làm công ích một tuần, trong lòng sao có thể không oán hận được chứ.
Nhưng mấy ngày nay Hạng Vân Đoan bận rộn tìm nhà ở phù hợp cho em trai, nên cũng chẳng để tâm đến.
Còn cái tên Hạng Vân Long này, mới đầu còn hỏi Hạng Vân Đoan sao Tần Hoài Như không đến thu dọn nhà cửa?
Hạng Vân Đoan trực tiếp mắng cho em trai một trận, bắt hắn tự đi hỏi Giả Đông Húc xem vợ anh ta sao lại không đến phòng mình.
Nghe xong câu này, Hạng Vân Long lập tức ỉu xìu.
Không phải sao, lúc Hạng Vân Đoan đưa ra ý kiến cho hắn ở riêng chỗ khác, Hạng Vân Long cũng chẳng mảy may ý kiến phản đối.
"Cái sân này giống hệt chỗ ở của anh, cũng là kiểu tạp viện, người ở tạp nham, ngươi phải cẩn thận chút, thường ngày ở chung với hàng xóm thì nên có lễ phép, nhưng tuyệt đối đừng quá thật lòng, phải quan sát nhiều hơn một chút, hiểu không?"
Trước khi đi, Hạng Vân Đoan cẩn thận dặn dò thêm mấy câu.
Dù sao Hạng Vân Long tuổi còn nhỏ, hơn nữa trước kia cũng chỉ quanh quẩn ở thôn quê, kinh nghiệm sống chẳng nhiều nhặn gì, căn bản không biết cái đạo lý nhân tâm khó lường này, nên nhất định phải dặn dò kỹ lưỡng.
Tục ngữ có câu, không nên có tâm hại người, nhưng lòng phòng người thì không thể không có.
"Biết rồi!" Hạng Vân Long gật đầu.
Ngoại trừ chuyện Tần Hoài Như ra thì hai anh em có chút xích mích, còn lại Hạng Vân Long vẫn rất nghe lời đại ca.
"Làm việc cho tốt, tập trung vào học tập nhiều hơn, chờ hai năm nữa, anh đảm bảo giới thiệu cho ngươi một cô nương xinh đẹp!" Hạng Vân Đoan vỗ vai em trai nói.......
Lúc từ ngõ Bắc Chiêng về đến tứ hợp viện ngõ Nam Chiêng, trời đã sắp tối.
Ngay cửa chính, Hạng Vân Đoan gặp Ngốc Trụ, tên này tay đang cầm hộp cơm tráng men, xem bộ dạng chắc là vừa tan làm.
Nhà máy cán thép có ca đêm, nên ngày nào cũng có một nhà ăn mở cửa suốt hai tư tiếng.
Đầu bếp bên trong thì không cần nói, cũng phải thay ca liên tục nên giờ tan làm không cố định lắm.
"Ta nói Trụ tử này, sao dạo gần đây ta thấy ngươi thường xuyên mang đồ ăn về thế?" Hạng Vân Đoan gọi với theo.
"Hắc, anh đoán xem thế nào? Ca đây được lên chính thức, giờ đã là nhân viên nhà bếp chính thức rồi, dù mới chỉ bậc 10 thôi, nhưng cũng có quyền mang đồ ăn về nhà!" Ngốc Trụ đắc ý nói.
"Giả Đông Húc mới bị bắt, ngươi có vẻ không lo lắng gì nhỉ?" Hạng Vân Đoan hơi tò mò nói.
"Việc đó không giống nhau, phòng bảo vệ đâu có để ý cái này, hơn nữa, rất nhiều công nhân do đồ ăn trong xưởng ngon hơn, nên buổi trưa thường đánh nhiều đồ ăn hơn, ăn một nửa rồi còn một nửa mang về ăn tối.
Chuyện này phòng bảo vệ làm sao mà kiểm tra được, trừ khi là cố tình nhắm vào ta thôi, mà ca là đầu bếp, bình thường có đắc tội ai đâu, ai rảnh mà đi nhắm vào ta làm gì!" Ngốc Trụ không để ý lắm nói.
Lời này nói cũng không sai, bây giờ đồ ăn trong xưởng chắc chắn ngon hơn nhà của đại đa số, việc người ta mua cơm ở xưởng mang về ăn như Ngốc Trụ nói, cũng chẳng có gì lạ.
Việc này Hạng Vân Đoan hiểu rõ nhất.
Không nói đâu xa, chỉ tính những bộ xương lớn, xương sống, xương sườn loại ra từ nhà máy giết mổ, phần lớn đều do mấy nhà máy tiêu thụ hết.
Thực tế thì trong xưởng xào nấu món ăn cũng chẳng bỏ bao nhiêu dầu mỡ, nói là xào nhưng thực ra giống như hầm hơn.
Nhưng món ăn hầm với nước lạnh thì chắc chắn khác với món hầm bằng nước xương, vị khác hẳn mà dinh dưỡng cũng cao hơn.
Hơn nữa, trong xưởng còn có nhiều món phong phú đa dạng hơn.
Có những gia đình thực sự túng quẫn, muốn ăn thịt hoặc bánh bao cùng cơm gạo thì tự làm lại không được lợi lắm, dù sao cũng không ai chỉ xào ba, năm lát thịt hoặc hấp hai ba cái bánh bao cả.
Trường hợp này, cứ đánh cơm trong xưởng mang về vẫn tiện hơn một chút, thi thoảng cũng sẽ mua được chút đồ ăn thịt và bánh bao mang về, rất nhiều người hay làm vậy.
Thực ra không phải mua về cho người lớn ăn mà là cho bọn trẻ con ăn để giải thèm chút.
Chính vì vậy, mới có nhiều công nhân mang đồ ăn ở xưởng về, chuyện này đúng là chẳng ai kiểm tra được.
"Sao thế?"
Hai người nói chuyện dăm ba câu, rồi đi vào sân trước, Hạng Vân Đoan định về nhà thì không ngờ Ngốc Trụ cũng lẽo đẽo theo sau.
"Này, hay là ngươi ăn với ta đi, đằng nào ta cũng chưa ăn tối mà?" Ngốc Trụ ra vẻ mời mọc.
"Thôi đi, ngươi mà ăn với ta, sao tránh khỏi mưa rào? Ta thấy ngươi là có chuyện thì có, có gì cứ nói đi, đừng giở mấy trò mưu mô quỷ kế đó ra!" Hạng Vân Đoan liếc mắt nhìn ra ngay, tên Ngốc Trụ này chẳng có ý tốt gì.
"Không phải là cái gì, à mà là cái đó, cái lần trước ngươi nói chuyện sách dạy nấu ăn, có thể cho ta xem không?"
Ngốc Trụ ngượng ngùng nói: "Ngươi yên tâm, ca đây sẽ không xem chùa, sau này mỗi tuần ta sẽ miễn phí làm cho ngươi một bữa tiệc lớn, sao?"
"Ta biết ngay ngươi không có chuyện gì thì không lên điện Tam Bảo, cái quyển thực đơn đó, sớm đã mất rồi!"
Hạng Vân Đoan không ngờ Ngốc Trụ vẫn còn bận tâm đến chuyện này, xem ra tên này có chấp nhất lớn đối với chuyện nấu ăn.
Thấy vẻ mặt Ngốc Trụ lộ vẻ thất vọng, Hạng Vân Đoan lại không nhanh không chậm nói: "Tuy thực đơn đã mất, nhưng cách chế biến món ăn đó thế nào thì ta vẫn nhớ rõ trong đầu!"
"Ấy da, ta nói anh bạn, ngươi có thể đừng úp mở thế không? Ca đây sốt hết cả ruột gan rồi, coi như ca cầu xin ngươi đi, nói cho ta cách làm những món ăn đó đi!" Ngốc Trụ vỗ đùi nói.
Hạng Vân Đoan bỗng dưng trong lòng nảy số, Ngốc Trụ này tự mò đến cửa, vậy thì phải tận dụng hắn một phen mới được, hắn nói: "Dạy ngươi thì tất nhiên là được thôi, nhưng tiệc lớn tiệc nhỏ ta không cần, ta có một điều kiện khác, nếu ngươi đáp ứng, thì ta dạy cho!"
"Đừng nói một điều kiện, mười cái ta cũng chịu, nói đi, điều kiện gì?" Ngốc Trụ thấy Hạng Vân Đoan đồng ý, trên mặt liền lộ ra vẻ tươi cười.
"Ta muốn ngươi giúp ta nghe ngóng tin tức ở chỗ Giả gia và Dịch Trung Hải!" Hạng Vân Đoan nói.
Không sợ bị trộm chỉ sợ bị trộm nhớ, đối với Giả gia và Dịch Trung Hải, Hạng Vân Đoan đã coi như là trở mặt rồi, chớ nhìn bây giờ hắn đang chiếm thượng phong, nhưng ai biết Dịch Trung Hải và Giả gia kia đang có mưu đồ xấu gì đối phó mình không?
Vậy nên phải cẩn thận một chút mới được.
Để Ngốc Trụ giúp mình thăm dò tin tức, chắc chắn là một ý kiến hay.
Dù sao bọn họ cũng đều sống ở khu trung tâm của viện, hơn nữa Dịch Trung Hải cũng có ý muốn bồi dưỡng Ngốc Trụ thành người kế nhiệm việc chăm sóc dưỡng lão cho mình, mặc dù do có Hạng Vân Đoan mà giữa Ngốc Trụ và Dịch Trung Hải có chút mâu thuẫn, nhưng cũng không đến mức đoạn tuyệt, có việc gì Dịch Trung Hải có lẽ vẫn sẽ hé cho Ngốc Trụ biết.
"Cái gì? Ngươi đây là muốn ta làm cẩu đặc vụ? Tuyệt đối không được!" Ngốc Trụ không ngờ Hạng Vân Đoan lại đưa ra điều kiện như thế, liền lắc đầu nguầy nguậy.
"Trụ tử, đừng tự hạ thấp mình thế chứ!"
Hạng Vân Đoan vừa cười vừa nói: "Ngươi cũng biết đấy, từ lúc ta vào cái sân này, vốn đã không ưa gì Giả gia và Dịch Trung Hải rồi, anh em ta đây là vì tự bảo vệ mình thôi.
Cũng không phải là muốn ngươi cái gì cũng kể cho ta nghe, ý của ta là, nếu như ngươi nghe được bọn họ có ý định hại ta, thì hãy đến báo cho ta một tiếng, thế nào?
Đến thời khắc mấu chốt, ngươi phải giúp huynh đệ một tay chứ, ta mà bị Giả gia và Dịch Trung Hải hại, thì có khi ở cái sân này không được nữa, lại phải chuyển đi chỗ khác, lúc đó, dù ta muốn dạy ngươi những món ăn kia, cũng chẳng có cơ hội nữa!"
"Đoan tử, ngươi thế này, đây là đang uy hiếp ca đây hả, hơn nữa ta thấy ngươi nghĩ nhiều rồi đó, trong sân của chúng ta vẫn rất hòa thuận, có ai đâu muốn hại ngươi!" Ngốc Trụ vẫn lắc đầu không thôi nói.
"Thôi được rồi, ta không nhiều lời, một đầu tin tức đổi một món ăn, nếu ngươi đồng ý thì cứ thế mà giao dịch, ta có thể dạy trước cho ngươi một món để ngươi biết là ta không lừa gạt ngươi.
Nếu không muốn thì coi như ta chưa nói gì." Hạng Vân Đoan phẩy tay nói.
"Nhất Đại Gia là người thường xuyên chiếu cố những người lớn tuổi trong nhà ta, Tần tỷ cũng rất quan tâm đến ta, đều coi như người thân của ta cả, ngươi thế này khiến ta khó xử lắm, cho nên…phải thêm tiền!"
Ngốc Trụ lúc đầu còn tỏ vẻ do dự, nhưng thấy Hạng Vân Đoan sắp đóng cửa liền vội nói chắc như đinh đóng cột: "Một tin đổi ba món ăn!"
"Ha ha, hai món!" Hạng Vân Đoan không ngờ cái tên Ngốc Trụ mắt to mày rậm này lại biết cò kè mặc cả đấy.
"Chốt!"
Ngốc Trụ đột nhiên gật đầu, như sợ Hạng Vân Đoan đổi ý, rồi hỏi thêm: "Vừa nãy ngươi nói có thể dạy trước một món à? Món gì? Lúc nào dạy?"
"Ta xem như nhìn ra rồi, ngươi chẳng bao giờ chịu thiệt thòi cả, thế thì nói trước cho ngươi vậy, hai ngày nữa có thể dạy ngươi, món đó tên là phèo phổi vợ chồng, thế nào, ngươi biết món này không?" Hạng Vân Đoan nói.
"Phèo phổi vợ chồng? Món ăn hệ nào vậy? Ta chưa nghe bao giờ cả? Nhanh nói cho ta biết món này cần nguyên liệu gì, ta chuẩn bị trước!" Ngốc Trụ vừa nghe tên món đã lạ hoắc, lập tức tỏ vẻ hứng thú.
"Món Tứ Xuyên cay đó, ngay cả cái này ngươi cũng không biết, còn nói là tự học nấu đồ cay Tứ Xuyên!"
Hạng Vân Đoan đầu tiên là chê bai một phen, sau đó mới nói: "Món này phải dùng thịt bò, tim bò, dạ dày bò, bì trâu, lưỡi bò làm nguyên liệu chính, mấy thứ này chắc ngươi tạm thời chưa có được, ta sẽ nghĩ cách, nhưng ngươi phải chuẩn bị sẵn gia vị, món này gia vị rất quan trọng!"
"Sao lại không có phổi bò? Không phải phèo phổi vợ chồng à?" Ngốc Trụ thắc mắc hỏi.
"Đừng hỏi nhiều như vậy, ngươi cứ chuẩn bị gia vị mà ta bảo là được rồi!" Hạng Vân Đoan nói, rồi kể ra các loại gia vị cần dùng.
Món phèo phổi vợ chồng, tuy ở đời sau có tiếng tăm, nhưng bây giờ chỉ là món ăn vặt ở đường phố thôi, không được sang trọng cho lắm.
Vì các nguyên liệu chủ yếu, cơ bản đều là đồ lòng bò, tính ra địa vị thì cũng ngang như nước luộc.
Ban đầu, phèo phổi vợ chồng không có thịt bò mà chỉ có dạ dày bò, lưỡi bò, tim bò, phổi bò, cũng là về sau phát triển dần, bỏ phổi bò ra rồi thêm thịt bò vào thì món ăn này mới trở nên nổi tiếng.
Hạng Vân Đoan sở dĩ dạy trước cho Ngốc Trụ món này là vì chính hắn cũng thèm, với lại trong tay đang có cân thịt bò vụn được xưởng thưởng hôm trước.
Thịt này cũng có thời hạn, đa phần là nửa tháng hoặc một tháng, nếu quá hạn mà không dùng thì phí.
Hạng Vân Đoan cũng có thể tự làm, nhưng nhà thì lại chưa có đủ gia vị, thứ hai, tài nấu nướng của hắn cũng chỉ gọi là bình thường thôi, có Ngốc Trụ đầu bếp ở đây, đúng là rất tiện.
"Đi thôi, tay nghề của hai người các ngươi cũng kha khá rồi, giờ là lúc phải cố gắng trau dồi thêm, việc này ai cũng không dạy được, chỉ có thể tích lũy dần theo thời gian mà thôi!"
Ngày thứ hai, sau giờ làm, Hạng Vân Đoan gọi hai đồ đệ Vương Thạch Đầu và Trương Đại Hà đến, qua loa căn dặn vài câu, rồi cho hai người đến chỗ sư phụ khác học việc.
Còn hắn thì từ chỗ sư phụ khác điều hai đồ đệ mới đến.
Cách làm này, người thì vui mừng nhưng kẻ lại rất khó chịu.
Sư phụ nào vui mừng là vì có thêm hai đệ tử đã thạo tay nghề, như vậy ông ta sẽ bớt đi được chút việc, không có gì phải chê trách cả?
Còn người không thích cũng có lý do riêng, à, đồ đệ ta đi theo ta lâu như vậy còn chưa học được nghề, kết quả đi theo Hạng Vân Đoan ngươi có một chút mà thành tài? Vậy rốt cuộc là ta dạy không nghiêm túc hay là đồ đệ ta kém cỏi đây?
Nghĩ như vậy cũng chẳng sai, dù sao sự thật rành rành trước mắt, mọi người đều không mù, Trương Đại Hà và Vương Thạch Đầu trước kia đi theo Dương Giáp Đệ lâu như vậy mà có học được gì đâu, bây giờ đi theo Hạng Vân Đoan có mấy hôm mà tay nghề lại khá như thế.
Cứ tiếp tục thế này thì đồ đệ của sư phụ khác sẽ ra sao?
Nhưng Hạng Vân Đoan bây giờ không còn hơi sức để mà lo đắc tội với ai cả, thu nhận nhiều đồ đệ là vì đại kế tương lai, đắc tội thì đắc tội vậy!
Cũng may hắn đang là người có tầm ảnh hưởng lớn trong xưởng, nên tạm thời mấy người bất mãn kia không thể làm gì hắn.
Chờ hắn dạy dỗ được 5 đồ đệ, vậy thì ở trong tổ sản xuất, sẽ chẳng có ai dám động đến hắn, nếu hắn có thể dạy được 50 đồ đệ thì khoa trưởng Quảng Vân Sinh cũng phải rót trà rót rượu mà đối đãi với hắn, còn nếu trong xưởng có 500 đồ đệ của hắn thì đến cả xưởng trưởng cũng phải tươi cười mà nịnh nọt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận