Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu
chương 92: Tống lão què
“Hổ Tử, Hoa Nữu, đến ăn cơm thôi!”
Hạng Vân Đoan mỗi ngày đi làm, việc đầu tiên là cho chó ăn trước. Hổ Tử và Hoa Nữu không được mang về tứ hợp viện, mà kể từ ngày bắt được Tạ, Hách, Điền ba người, chúng ở lại nhà máy đồ tể. Bởi vì khu chuồng chó của ban bảo vệ và sân huấn luyện chưa chuẩn bị xong, nên Hổ Tử và Hoa Nữu tạm thời ở văn phòng của ban bảo vệ. Mới đầu, Hổ Tử và Hoa Nữu hơi căng thẳng vì đột ngột thay đổi môi trường lạ, vì dù sao Hạng Vân Đoan không thể lúc nào cũng ở cạnh hai con chó con được, hắn còn phải đi làm. Chó con có tâm trạng lo lắng khi ở môi trường xa lạ là chuyện rất bình thường, dù Hổ Tử và Hoa Nữu có trí lực tương đối cao. May mà, Hạng Vân Đoan trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều dành chút thời gian dẫn Hổ Tử và Hoa Nữu đi loanh quanh trong nhà máy đồ tể để làm quen tình hình, cho nên mấy ngày nay, Hổ Tử và Hoa Nữu đã hết căng thẳng và bắt đầu coi nhà máy đồ tể là lãnh địa mới của mình.
Bữa sáng hôm nay là cám gạo trộn thêm chút bột ngô do Hạng Vân Đoan tự mang theo, ngoài ra còn có thịt gà vịt cá làm thành viên thịt. Những viên thịt này đương nhiên là lấy từ trong mặt dây chuyền răng sói, mỗi tháng đều có thịt gà vịt cá, lấy chút cho Hổ Tử và Hoa Nữu thỉnh thoảng ăn thêm thì vẫn không sao. Đồ ăn này đến nhà máy đồ tể thì chỉ cần ra nhà ăn lấy chút canh xương hầm rồi trộn vào là có thể ăn được, vô cùng tiện lợi.
Nhìn Hổ Tử và Hoa Nữu tóp tép miệng ăn từng ngụm, Ngô Trường Vĩ có chút hâm mộ nói: “Này, lúc đầu ngươi không chịu giao Hổ Tử và Hoa Nữu cho ban bảo vệ, ta còn tưởng ngươi kiếm cớ qua loa cho xong chuyện thôi. Ai ngờ, Hổ Tử và Hoa Nữu này thật thần kỳ a, ngoài đồ ngươi cho, người khác cho ăn thì nhất quyết không ăn, ngửi cũng không thèm ngửi. Nếu không nhìn hai đứa nó đang ăn ngấu nghiến như vậy, ta còn tưởng hai đứa không đói nữa chứ!” Ngô Trường Vĩ lấy làm lạ, chép miệng.
Xem ra, gã này chắc là thật sự thích chó. Một bên nhìn Hổ Tử và Hoa Nữu ăn cơm, một bên đưa tay vuốt ve hai con. Cũng chỉ khi có Hạng Vân Đoan ở bên cạnh thì Hổ Tử và Hoa Nữu mới cho người khác sờ, nếu Hạng Vân Đoan không có ở đó, thì căn bản là không thể sờ được, chạm vào thì chúng sẽ chạy, nếu cưỡng ép sờ, Hổ Tử và Hoa Nữu sẽ nhe răng trợn mắt. Chó to như vậy, đặc biệt là Hổ Tử, trông rất uy phong lẫm lẫm, mà một khi nổi nóng, thì vẫn rất đáng sợ. Cũng may Hổ Tử và Hoa Nữu bình thường rất im lặng, không có hành động gì quá khích, bằng không, mấy người khác của ban bảo vệ cũng không dám vào phòng làm việc.
“Thế nào? Ngươi từng cho Hổ Tử và Hoa Nữu ăn thử rồi à?” Hạng Vân Đoan hỏi.
“Đâu chỉ cho ăn thử thôi? Mấy ngày nay ta thử rất nhiều lần rồi, mới đầu chỉ cho ăn bánh ngô, Hổ Tử và Hoa Nữu không ăn. Ta còn tưởng hai đứa này ăn ngon quá rồi, nên không thèm bánh ngô. Về sau ta lại đổi sang bánh bao chay, cháo, nhưng hai tên này vẫn không ăn, nhìn cũng không thèm nhìn. Sau nữa, ta cố ý ra nhà ăn lấy chút đồ ăn có thịt, chuyên lựa thịt ra cho Hổ Tử và Hoa Nữu, nhưng vẫn vậy, căn bản không để ý đến ta! Lúc đó ta mới tin, thì ra chó thần vẫn là chó thần, đúng là chỉ nhận chủ!” Ngô Trường Vĩ nói.
“Không ăn đồ của người khác cho thì tốt rồi, nếu cứ tùy tiện ăn đồ người khác cho thì sao mà đối phó người xấu được? Nếu vào ban đêm mà bị người ta cho ăn đồ có độc, chẳng phải là toi đời? Ta muốn ban bảo vệ huấn luyện chó nghiệp vụ, cũng phải huấn luyện đặc biệt cho chó con học cách từ chối đồ ăn của người lạ. Đương nhiên, học được điều này không đơn giản đâu, dù sao không chỉ chó, nhiều động vật khác khi gặp đồ ăn mớm cũng rất khó từ chối, đó là bản năng. Nếu chó không có năng khiếu tốt, thì tối đa cũng chỉ miễn cưỡng làm được, còn như Hổ Tử và Hoa Nữu thì vẫn khó lắm!” Hạng Vân Đoan nói.
Thực ra, giống như Hổ Tử và Hoa Nữu loại này, không phải chỉ ăn khi chủ nhân cho ăn, nếu Hạng Vân Đoan muốn chỉ định một người khác mớm thì Hổ Tử và Hoa Nữu cũng sẽ ăn. Nhưng trước mắt Hạng Vân Đoan không làm vậy, sở dĩ như thế là vì muốn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Ngô Trường Vĩ và những người khác trong ban bảo vệ. Như vậy sẽ tiện lợi hơn cho các việc sau, tránh để có người không phục, chọc ngoáy.
“Thật sự có thể huấn luyện được việc đó? Vậy thì tốt quá rồi! Đến lúc đó ta cũng muốn thử xem!” Ngô Trường Vĩ lộ vẻ háo hức muốn thử.
“Ngươi là trưởng khoa lớn, còn phải đích thân tham gia huấn luyện chó nghiệp vụ sao?”
Hạng Vân Đoan có hơi ngạc nhiên, nói: “Một khi đã làm huấn luyện viên rồi thì không được bỏ dở giữa chừng, bằng không con chó mà đổi huấn luyện viên, thì hiệu quả sẽ giảm đi, nói không chừng con chó giỏi sẽ trở thành chó bỏ đi đó, ngươi phải hiểu rõ chứ!”
Ngô Trường Vĩ nói: “Chính vì ta là trưởng khoa nên mới phải tiên phong gương mẫu chứ, hơn nữa chuyện ban bảo vệ nuôi thêm chó nghiệp vụ là lần đầu, hiệu quả cụ thể thế nào thì ta nhất định phải tham gia vào, phải hiểu rõ trong lòng mới được, nếu không, ngay cả tác dụng của chó nghiệp vụ cũng không rõ thì về sau còn chỉ huy thế nào được!”
Nghe Ngô Trường Vĩ nói vậy, Hạng Vân Đoan giơ ngón tay cái lên khen Ngô Trường Vĩ.
“Được, đi tuần tra thôi!”
Chờ Hổ Tử và Hoa Nữu ăn xong, Hạng Vân Đoan mới cầm bát của chó đi rửa. Hổ Tử và Hoa Nữu giờ thì thong thả thư thái, mỗi ngày cơm nước xong xuôi, việc đầu tiên là đi tuần tra lãnh địa trong xưởng. Đương nhiên, trước mắt vẫn chỉ ở trong phạm vi gần sân huấn luyện của ban bảo vệ. Chờ tuần tra lãnh địa xong thì đi vào sân huấn luyện xem mấy người ban bảo vệ huấn luyện hàng ngày. Mới đầu, Hổ Tử và Hoa Nữu còn bị tiếng súng trong sân tập bắn làm giật mình, nhưng chó con có trí lực cao có khả năng thích ứng mạnh, chẳng bao lâu thì đã làm ngơ với những tiếng súng đó, thậm chí còn đứng bên cạnh xem nhân viên bảo vệ tập bắn.
“Xuất phát!”
Ở cửa phòng làm việc của ban bảo vệ, Ngô Trường Vĩ ra lệnh một tiếng, ô tô nổ máy, chạy về phía bên ngoài, sau khi ra khỏi cổng thì không đi vào thành mà trước tiên đi về hướng nam đến khu Vĩnh Định môn, sau đó chuyển hướng tây, rồi cứ thế thẳng hướng tây núi mà lái. Hôm nay là thứ sáu, ngày Hạng Vân Đoan làm việc ở ban bảo vệ. Bây giờ họ muốn đến mấy thôn dưới chân Tây Sơn để chọn chó con phù hợp để huấn luyện làm chó nghiệp vụ. Xe là do Thôi Minh Lượng điều từ đội vận chuyển chuyên chở, chỉ để lúc về có thể chở mấy con chó đó lên. Cùng đi ngoài Ngô Trường Vĩ, trưởng ban bảo vệ, còn có mấy người đã cùng Hạng Vân Đoan đi bắt Điền Đại Ngưu lần trước, Thẩm Dũng cũng có mặt.
Đội ngũ ban bảo vệ gần 100 người, chia thành 8 đội, Thẩm Dũng là một đội trưởng, chắc hẳn là người thân tín của Ngô Trường Vĩ. Trong hành động bắt Tạ, Hách, Điền lần trước, Thẩm Dũng là người có công lớn nhất. Hạng Vân Đoan thực ra cũng đã được nhận thưởng, vì dù sao bắt được Tạ, Hách, Điền thì nói nghiêm túc, hắn mới là người có công lớn nhất. Nhưng Hạng Vân Đoan không phải người của hệ thống bảo vệ, tự nhiên không thể dùng huân chương cá nhân tam đẳng công để ban thưởng cho hắn, nên cuối cùng nhà máy quyết định cho hắn một phiếu mua radio. Sở dĩ có phần thưởng lớn như vậy chủ yếu ở hai điểm, một là trong quá trình bắt Điền Đại Ngưu, còn phá được một ổ cờ bạc, khiến nhà máy đồ tể được tiếng thơm trong hệ thống bảo vệ, được cấp trên khen ngợi. Một mặt khác, tiếp theo còn cần Hạng Vân Đoan giúp ban bảo vệ huấn luyện chó nghiệp vụ, cũng nên cho chút lợi lộc. Nếu như trước đây Hạng Vân Đoan đồng ý gia nhập ban bảo vệ thì chuyện này coi như là công việc, ngược lại không có gì đáng nói. Nhưng bây giờ Hạng Vân Đoan thuộc dạng hỗ trợ, nhất định phải thưởng chút gì đó, dù sao Hạng Vân Đoan là đang làm hai việc, hưởng một phần lương.
Phải nói là, phiếu mua radio thời đại này rất khó kiếm được, so với phiếu mua máy khâu hay phiếu mua xe đạp còn khó kiếm hơn, mà bản thân radio cũng rất đắt. Dù sao thì nhà máy đồ tể là nơi mà các bên đều có việc nhờ, nên việc lấy ra một phiếu mua radio để thưởng cho công nhân cũng không phải chuyện gì quá vô lý. Hạng Vân Đoan cầm tờ phiếu mua radio trên tay, điểm mua hàng được chỉ định tại cửa hàng bách hóa Vương Phủ Tỉnh, cũng chính là cao ốc bách hóa sau này. Nơi này được xây mới vào năm 1955, giờ cũng đã được ba năm, nếu như nói khu chợ khuyến nghiệp trước cửa là trung tâm thương mại ngoại thành, thì cửa hàng bách hóa Vương Phủ Tỉnh là trung tâm thương mại nội thành đường đường chính chính. Hơn nữa hàng ở cửa hàng bách hóa cũng mới nhất, hễ có sản phẩm mới nào thì chắc chắn là ở cửa hàng bách hóa được bán đầu tiên. Phiếu mua radio này có thời hạn một năm, khi đến tay Hạng Vân Đoan thì chỉ còn hơn tám tháng nữa.
Nhưng hắn cũng không vội đi mua, dù sao bản thân radio cũng không tiện lợi, tuy trong người có tiền, nhưng quan trọng là làm sao để lấy ra một cách hợp lý, không để người khác nghi ngờ. Nên tạm thời vẫn chưa thể sử dụng, phải chờ đợi, tìm cơ hội thích hợp đã.
… Xã Vọng Sơn, đại đội Hồng Quả.
Hạng Vân Đoan cùng đoàn người xuất hiện ở trong thôn, lập tức thu hút sự chú ý của không ít người, đặc biệt là đám trẻ con, chúng chạy theo sau chiếc xe, chạy một mạch tới mấy gian nhà đất mới của đại đội làm việc thì mới dừng lại.
“Chào đồng chí, các người là?”
Nghe thấy tiếng động cơ ô tô, từ trong phòng của đại đội bước ra một người đàn ông trung niên bốn mươi mấy tuổi, nhìn thấy năm sáu người Hạng Vân Đoan từ trên xe bước xuống, ông ta thận trọng hỏi.
“Chào đồng chí, chúng tôi là người của nhà máy đồ tể Hồng Tinh trong thành!” Ngô Trường Vĩ nói, rồi móc giấy giới thiệu trong người đưa cho người đàn ông trung niên kia.
Người kia nghe là người của nhà nước, sắc mặt mới bớt căng thẳng, sau đó xem qua tờ giấy giới thiệu trên tay, thấy rõ con dấu đỏ chót của nhà máy đồ tể Hồng Tinh thì mới hoàn toàn yên tâm.
“Mời các anh chị vào nhà, tôi là Tống Quang Tinh, bí thư chi bộ đại đội Hồng Quả, các người tới có chuyện gì không?” Người đàn ông trung niên hỏi.
Trong giấy giới thiệu chỉ ghi "Cử nhân viên công tác của nhà máy chúng tôi đến chỗ đồng chí để giải quyết công việc, chứng nhận", về nội dung cụ thể thì lại không có một chữ nào. Đây chỉ là một đồ vật để chứng minh thân phận mà thôi.
“Bí thư Tống khỏe, tôi là Ngô Trường Vĩ, trưởng ban bảo vệ của nhà máy đồ tể, lần này chúng tôi đến là vì nhà máy đang chuẩn bị nuôi một vài con chó để tuần tra, canh gác trong xưởng, nên muốn hỏi bên đại đội mình xem có nuôi chó không? Chúng tôi muốn bỏ tiền mua mấy con, chó lớn hay chó con đều được!” Ngô Trường Vĩ không dài dòng mà nói thẳng mục đích.
Trên thực tế thì hôm thứ ba Hạng Vân Đoan và Ngô Trường Vĩ đã xuất phát một lần rồi. Do bị ảnh hưởng bởi Hạng Vân Đoan, lúc đầu họ muốn đến các chợ ở trấn, hương. Nhưng đi một hồi mấy nơi cũng không thấy chợ nào, chợ phiên trước kia nhộn nhịp náo nhiệt bây giờ đã không còn nữa. Sau này họ mới biết ra. Bây giờ đã thành công xã, đại đội, nhiều thứ đã được hạch toán xong, sau khi nhập cổ phần công xã, đại đội thì đã thành của công rồi, chó đương nhiên cũng vậy. Không chỉ chó mà lợn, dê, bò, ngựa, lừa cũng đều vậy cả. Việc này dẫn đến, muốn giao dịch mấy thứ này đều chỉ có thể tính theo hình thức công đổi công chứ không còn là giao dịch tư nhân như trước nữa. Cho nên những chợ phiên chẳng còn có ý nghĩa gì để mà tồn tại nữa. Bởi vậy mà thứ ba, Hạng Vân Đoan và đoàn người không tìm được gì, đành phải quay về, hôm nay chuẩn bị giấy giới thiệu xong thì trực tiếp chạy tới các thôn ở dưới, chuẩn bị mua trực tiếp từ trong thôn. Đương nhiên, không phải thôn nào cũng nuôi chó. Nhìn chung thì những vùng gần núi sâu mới nuôi một chút. Một mặt là để phòng thú dữ trên núi xuống gây họa trong nhà, thậm chí làm bị thương người, thời đại này sói trong núi cũng rất đói, cũng có chuyện sói bắt trẻ con đi. Mà kể cả không làm hại người thì thừa lúc tối đến chạy vào chuồng cừu, chuồng gà cắn phá một trận thì thiệt hại cũng lớn. Có chó thì khả năng cao là sẽ tránh được những chuyện xui xẻo này xảy ra. Một mặt khác là ở vùng núi thì lên núi săn bắn, hái thuốc, đào rau dại, quả dại…vẫn còn dù cho đã thành lập đại đội rồi, những chuyện này không phải là hoàn toàn từ bỏ. Vào rừng mà kiếm được thứ đáng giá thì cũng có thể quy đổi thành công điểm. Mà những việc này thì đều cần chó. Cho nên, nếu tình hình không quá tệ, thì đều sẽ nuôi chút chó. Giờ ban bảo vệ muốn mua chó thì chỉ có thể đến mấy nơi này tìm kiếm thôi.
“À, là vậy ạ!”
Tống Quang Tinh gật đầu, sau khi biết được ý định của Ngô Trường Vĩ thì không trả lời ngay mà nói là muốn bàn bạc lại với những người khác trong đại đội đã, rồi bảo họ chờ một chút. Rất nhanh sau đó thì vị Bí thư Tống này liền triệu tập mấy đội trưởng sản xuất, kế toán thu chi, đội trưởng dân binh đến họp. May là cuộc họp diễn ra rất nhanh, rất nhanh liền đạt được nhất trí, có thể bán mấy con chó cho nhà máy đồ tể.
“Trưởng phòng Ngô, đi thôi, tôi dẫn các anh đến chỗ chó, giờ chó trong thôn là do lão thợ săn Tống lão què...... À, đồng chí Tống Phú Lương đang quản lý, các anh muốn mua chó thì để cho ông ấy chọn mấy con tốt cho!” Tống Quang Tinh vừa nói vừa dẫn Hạng Vân Đoan đi về phía đầu thôn phía đông.
Rất nhanh, Hạng Vân Đoan đã gặp được đồng chí Tống Phú Lương này, quả nhiên là bị què một chân, tuổi thì có vẻ lớn, chắc cỡ năm sáu mươi tuổi. Nhưng ánh mắt ông lão này rất sắc bén, khi nghe Tống Tinh Quang nói Hạng Vân Đoan và những người này là người đến mua chó thì sắc mặt của Tống lão què lập tức trở nên khó coi.
“Không bán! Chó của ta không bán!” Tống lão què chặn ngay trước cửa, không cho ai vào.
“Tống lão què, đây là thái độ gì hả? Hả? Tôi nói cho ông biết, mấy đồng chí này là người của nhà máy đồ tể trong thành tới, người ta muốn chó là để về canh gác ở nhà máy, ông mau tránh ra, chọn mấy con chó hay chó giỏi cho trưởng phòng Ngô mang đi!” Tống Quang Tinh thấy dáng vẻ của Tống lão què như vậy thì hơi lúng túng nói.
Tống lão què này là người không vợ, bình thường ở trong thôn cũng không hòa đồng với những người khác, tính tình cũng đặc biệt cổ quái, đối với người thì không ra gì, còn đối với lũ chó thì lại rất tốt, đôi khi có đồ ngon cũng không nỡ ăn mà để hết cho chó. Lúc lập đại đội thì thấy chân ông ta không tiện, không làm được gì, nên sắp xếp cho ông ta việc này, không ngờ gã này càng ngày càng quá đáng, thật sự xem chó như của riêng mình sao?
Hạng Vân Đoan mỗi ngày đi làm, việc đầu tiên là cho chó ăn trước. Hổ Tử và Hoa Nữu không được mang về tứ hợp viện, mà kể từ ngày bắt được Tạ, Hách, Điền ba người, chúng ở lại nhà máy đồ tể. Bởi vì khu chuồng chó của ban bảo vệ và sân huấn luyện chưa chuẩn bị xong, nên Hổ Tử và Hoa Nữu tạm thời ở văn phòng của ban bảo vệ. Mới đầu, Hổ Tử và Hoa Nữu hơi căng thẳng vì đột ngột thay đổi môi trường lạ, vì dù sao Hạng Vân Đoan không thể lúc nào cũng ở cạnh hai con chó con được, hắn còn phải đi làm. Chó con có tâm trạng lo lắng khi ở môi trường xa lạ là chuyện rất bình thường, dù Hổ Tử và Hoa Nữu có trí lực tương đối cao. May mà, Hạng Vân Đoan trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều dành chút thời gian dẫn Hổ Tử và Hoa Nữu đi loanh quanh trong nhà máy đồ tể để làm quen tình hình, cho nên mấy ngày nay, Hổ Tử và Hoa Nữu đã hết căng thẳng và bắt đầu coi nhà máy đồ tể là lãnh địa mới của mình.
Bữa sáng hôm nay là cám gạo trộn thêm chút bột ngô do Hạng Vân Đoan tự mang theo, ngoài ra còn có thịt gà vịt cá làm thành viên thịt. Những viên thịt này đương nhiên là lấy từ trong mặt dây chuyền răng sói, mỗi tháng đều có thịt gà vịt cá, lấy chút cho Hổ Tử và Hoa Nữu thỉnh thoảng ăn thêm thì vẫn không sao. Đồ ăn này đến nhà máy đồ tể thì chỉ cần ra nhà ăn lấy chút canh xương hầm rồi trộn vào là có thể ăn được, vô cùng tiện lợi.
Nhìn Hổ Tử và Hoa Nữu tóp tép miệng ăn từng ngụm, Ngô Trường Vĩ có chút hâm mộ nói: “Này, lúc đầu ngươi không chịu giao Hổ Tử và Hoa Nữu cho ban bảo vệ, ta còn tưởng ngươi kiếm cớ qua loa cho xong chuyện thôi. Ai ngờ, Hổ Tử và Hoa Nữu này thật thần kỳ a, ngoài đồ ngươi cho, người khác cho ăn thì nhất quyết không ăn, ngửi cũng không thèm ngửi. Nếu không nhìn hai đứa nó đang ăn ngấu nghiến như vậy, ta còn tưởng hai đứa không đói nữa chứ!” Ngô Trường Vĩ lấy làm lạ, chép miệng.
Xem ra, gã này chắc là thật sự thích chó. Một bên nhìn Hổ Tử và Hoa Nữu ăn cơm, một bên đưa tay vuốt ve hai con. Cũng chỉ khi có Hạng Vân Đoan ở bên cạnh thì Hổ Tử và Hoa Nữu mới cho người khác sờ, nếu Hạng Vân Đoan không có ở đó, thì căn bản là không thể sờ được, chạm vào thì chúng sẽ chạy, nếu cưỡng ép sờ, Hổ Tử và Hoa Nữu sẽ nhe răng trợn mắt. Chó to như vậy, đặc biệt là Hổ Tử, trông rất uy phong lẫm lẫm, mà một khi nổi nóng, thì vẫn rất đáng sợ. Cũng may Hổ Tử và Hoa Nữu bình thường rất im lặng, không có hành động gì quá khích, bằng không, mấy người khác của ban bảo vệ cũng không dám vào phòng làm việc.
“Thế nào? Ngươi từng cho Hổ Tử và Hoa Nữu ăn thử rồi à?” Hạng Vân Đoan hỏi.
“Đâu chỉ cho ăn thử thôi? Mấy ngày nay ta thử rất nhiều lần rồi, mới đầu chỉ cho ăn bánh ngô, Hổ Tử và Hoa Nữu không ăn. Ta còn tưởng hai đứa này ăn ngon quá rồi, nên không thèm bánh ngô. Về sau ta lại đổi sang bánh bao chay, cháo, nhưng hai tên này vẫn không ăn, nhìn cũng không thèm nhìn. Sau nữa, ta cố ý ra nhà ăn lấy chút đồ ăn có thịt, chuyên lựa thịt ra cho Hổ Tử và Hoa Nữu, nhưng vẫn vậy, căn bản không để ý đến ta! Lúc đó ta mới tin, thì ra chó thần vẫn là chó thần, đúng là chỉ nhận chủ!” Ngô Trường Vĩ nói.
“Không ăn đồ của người khác cho thì tốt rồi, nếu cứ tùy tiện ăn đồ người khác cho thì sao mà đối phó người xấu được? Nếu vào ban đêm mà bị người ta cho ăn đồ có độc, chẳng phải là toi đời? Ta muốn ban bảo vệ huấn luyện chó nghiệp vụ, cũng phải huấn luyện đặc biệt cho chó con học cách từ chối đồ ăn của người lạ. Đương nhiên, học được điều này không đơn giản đâu, dù sao không chỉ chó, nhiều động vật khác khi gặp đồ ăn mớm cũng rất khó từ chối, đó là bản năng. Nếu chó không có năng khiếu tốt, thì tối đa cũng chỉ miễn cưỡng làm được, còn như Hổ Tử và Hoa Nữu thì vẫn khó lắm!” Hạng Vân Đoan nói.
Thực ra, giống như Hổ Tử và Hoa Nữu loại này, không phải chỉ ăn khi chủ nhân cho ăn, nếu Hạng Vân Đoan muốn chỉ định một người khác mớm thì Hổ Tử và Hoa Nữu cũng sẽ ăn. Nhưng trước mắt Hạng Vân Đoan không làm vậy, sở dĩ như thế là vì muốn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Ngô Trường Vĩ và những người khác trong ban bảo vệ. Như vậy sẽ tiện lợi hơn cho các việc sau, tránh để có người không phục, chọc ngoáy.
“Thật sự có thể huấn luyện được việc đó? Vậy thì tốt quá rồi! Đến lúc đó ta cũng muốn thử xem!” Ngô Trường Vĩ lộ vẻ háo hức muốn thử.
“Ngươi là trưởng khoa lớn, còn phải đích thân tham gia huấn luyện chó nghiệp vụ sao?”
Hạng Vân Đoan có hơi ngạc nhiên, nói: “Một khi đã làm huấn luyện viên rồi thì không được bỏ dở giữa chừng, bằng không con chó mà đổi huấn luyện viên, thì hiệu quả sẽ giảm đi, nói không chừng con chó giỏi sẽ trở thành chó bỏ đi đó, ngươi phải hiểu rõ chứ!”
Ngô Trường Vĩ nói: “Chính vì ta là trưởng khoa nên mới phải tiên phong gương mẫu chứ, hơn nữa chuyện ban bảo vệ nuôi thêm chó nghiệp vụ là lần đầu, hiệu quả cụ thể thế nào thì ta nhất định phải tham gia vào, phải hiểu rõ trong lòng mới được, nếu không, ngay cả tác dụng của chó nghiệp vụ cũng không rõ thì về sau còn chỉ huy thế nào được!”
Nghe Ngô Trường Vĩ nói vậy, Hạng Vân Đoan giơ ngón tay cái lên khen Ngô Trường Vĩ.
“Được, đi tuần tra thôi!”
Chờ Hổ Tử và Hoa Nữu ăn xong, Hạng Vân Đoan mới cầm bát của chó đi rửa. Hổ Tử và Hoa Nữu giờ thì thong thả thư thái, mỗi ngày cơm nước xong xuôi, việc đầu tiên là đi tuần tra lãnh địa trong xưởng. Đương nhiên, trước mắt vẫn chỉ ở trong phạm vi gần sân huấn luyện của ban bảo vệ. Chờ tuần tra lãnh địa xong thì đi vào sân huấn luyện xem mấy người ban bảo vệ huấn luyện hàng ngày. Mới đầu, Hổ Tử và Hoa Nữu còn bị tiếng súng trong sân tập bắn làm giật mình, nhưng chó con có trí lực cao có khả năng thích ứng mạnh, chẳng bao lâu thì đã làm ngơ với những tiếng súng đó, thậm chí còn đứng bên cạnh xem nhân viên bảo vệ tập bắn.
“Xuất phát!”
Ở cửa phòng làm việc của ban bảo vệ, Ngô Trường Vĩ ra lệnh một tiếng, ô tô nổ máy, chạy về phía bên ngoài, sau khi ra khỏi cổng thì không đi vào thành mà trước tiên đi về hướng nam đến khu Vĩnh Định môn, sau đó chuyển hướng tây, rồi cứ thế thẳng hướng tây núi mà lái. Hôm nay là thứ sáu, ngày Hạng Vân Đoan làm việc ở ban bảo vệ. Bây giờ họ muốn đến mấy thôn dưới chân Tây Sơn để chọn chó con phù hợp để huấn luyện làm chó nghiệp vụ. Xe là do Thôi Minh Lượng điều từ đội vận chuyển chuyên chở, chỉ để lúc về có thể chở mấy con chó đó lên. Cùng đi ngoài Ngô Trường Vĩ, trưởng ban bảo vệ, còn có mấy người đã cùng Hạng Vân Đoan đi bắt Điền Đại Ngưu lần trước, Thẩm Dũng cũng có mặt.
Đội ngũ ban bảo vệ gần 100 người, chia thành 8 đội, Thẩm Dũng là một đội trưởng, chắc hẳn là người thân tín của Ngô Trường Vĩ. Trong hành động bắt Tạ, Hách, Điền lần trước, Thẩm Dũng là người có công lớn nhất. Hạng Vân Đoan thực ra cũng đã được nhận thưởng, vì dù sao bắt được Tạ, Hách, Điền thì nói nghiêm túc, hắn mới là người có công lớn nhất. Nhưng Hạng Vân Đoan không phải người của hệ thống bảo vệ, tự nhiên không thể dùng huân chương cá nhân tam đẳng công để ban thưởng cho hắn, nên cuối cùng nhà máy quyết định cho hắn một phiếu mua radio. Sở dĩ có phần thưởng lớn như vậy chủ yếu ở hai điểm, một là trong quá trình bắt Điền Đại Ngưu, còn phá được một ổ cờ bạc, khiến nhà máy đồ tể được tiếng thơm trong hệ thống bảo vệ, được cấp trên khen ngợi. Một mặt khác, tiếp theo còn cần Hạng Vân Đoan giúp ban bảo vệ huấn luyện chó nghiệp vụ, cũng nên cho chút lợi lộc. Nếu như trước đây Hạng Vân Đoan đồng ý gia nhập ban bảo vệ thì chuyện này coi như là công việc, ngược lại không có gì đáng nói. Nhưng bây giờ Hạng Vân Đoan thuộc dạng hỗ trợ, nhất định phải thưởng chút gì đó, dù sao Hạng Vân Đoan là đang làm hai việc, hưởng một phần lương.
Phải nói là, phiếu mua radio thời đại này rất khó kiếm được, so với phiếu mua máy khâu hay phiếu mua xe đạp còn khó kiếm hơn, mà bản thân radio cũng rất đắt. Dù sao thì nhà máy đồ tể là nơi mà các bên đều có việc nhờ, nên việc lấy ra một phiếu mua radio để thưởng cho công nhân cũng không phải chuyện gì quá vô lý. Hạng Vân Đoan cầm tờ phiếu mua radio trên tay, điểm mua hàng được chỉ định tại cửa hàng bách hóa Vương Phủ Tỉnh, cũng chính là cao ốc bách hóa sau này. Nơi này được xây mới vào năm 1955, giờ cũng đã được ba năm, nếu như nói khu chợ khuyến nghiệp trước cửa là trung tâm thương mại ngoại thành, thì cửa hàng bách hóa Vương Phủ Tỉnh là trung tâm thương mại nội thành đường đường chính chính. Hơn nữa hàng ở cửa hàng bách hóa cũng mới nhất, hễ có sản phẩm mới nào thì chắc chắn là ở cửa hàng bách hóa được bán đầu tiên. Phiếu mua radio này có thời hạn một năm, khi đến tay Hạng Vân Đoan thì chỉ còn hơn tám tháng nữa.
Nhưng hắn cũng không vội đi mua, dù sao bản thân radio cũng không tiện lợi, tuy trong người có tiền, nhưng quan trọng là làm sao để lấy ra một cách hợp lý, không để người khác nghi ngờ. Nên tạm thời vẫn chưa thể sử dụng, phải chờ đợi, tìm cơ hội thích hợp đã.
… Xã Vọng Sơn, đại đội Hồng Quả.
Hạng Vân Đoan cùng đoàn người xuất hiện ở trong thôn, lập tức thu hút sự chú ý của không ít người, đặc biệt là đám trẻ con, chúng chạy theo sau chiếc xe, chạy một mạch tới mấy gian nhà đất mới của đại đội làm việc thì mới dừng lại.
“Chào đồng chí, các người là?”
Nghe thấy tiếng động cơ ô tô, từ trong phòng của đại đội bước ra một người đàn ông trung niên bốn mươi mấy tuổi, nhìn thấy năm sáu người Hạng Vân Đoan từ trên xe bước xuống, ông ta thận trọng hỏi.
“Chào đồng chí, chúng tôi là người của nhà máy đồ tể Hồng Tinh trong thành!” Ngô Trường Vĩ nói, rồi móc giấy giới thiệu trong người đưa cho người đàn ông trung niên kia.
Người kia nghe là người của nhà nước, sắc mặt mới bớt căng thẳng, sau đó xem qua tờ giấy giới thiệu trên tay, thấy rõ con dấu đỏ chót của nhà máy đồ tể Hồng Tinh thì mới hoàn toàn yên tâm.
“Mời các anh chị vào nhà, tôi là Tống Quang Tinh, bí thư chi bộ đại đội Hồng Quả, các người tới có chuyện gì không?” Người đàn ông trung niên hỏi.
Trong giấy giới thiệu chỉ ghi "Cử nhân viên công tác của nhà máy chúng tôi đến chỗ đồng chí để giải quyết công việc, chứng nhận", về nội dung cụ thể thì lại không có một chữ nào. Đây chỉ là một đồ vật để chứng minh thân phận mà thôi.
“Bí thư Tống khỏe, tôi là Ngô Trường Vĩ, trưởng ban bảo vệ của nhà máy đồ tể, lần này chúng tôi đến là vì nhà máy đang chuẩn bị nuôi một vài con chó để tuần tra, canh gác trong xưởng, nên muốn hỏi bên đại đội mình xem có nuôi chó không? Chúng tôi muốn bỏ tiền mua mấy con, chó lớn hay chó con đều được!” Ngô Trường Vĩ không dài dòng mà nói thẳng mục đích.
Trên thực tế thì hôm thứ ba Hạng Vân Đoan và Ngô Trường Vĩ đã xuất phát một lần rồi. Do bị ảnh hưởng bởi Hạng Vân Đoan, lúc đầu họ muốn đến các chợ ở trấn, hương. Nhưng đi một hồi mấy nơi cũng không thấy chợ nào, chợ phiên trước kia nhộn nhịp náo nhiệt bây giờ đã không còn nữa. Sau này họ mới biết ra. Bây giờ đã thành công xã, đại đội, nhiều thứ đã được hạch toán xong, sau khi nhập cổ phần công xã, đại đội thì đã thành của công rồi, chó đương nhiên cũng vậy. Không chỉ chó mà lợn, dê, bò, ngựa, lừa cũng đều vậy cả. Việc này dẫn đến, muốn giao dịch mấy thứ này đều chỉ có thể tính theo hình thức công đổi công chứ không còn là giao dịch tư nhân như trước nữa. Cho nên những chợ phiên chẳng còn có ý nghĩa gì để mà tồn tại nữa. Bởi vậy mà thứ ba, Hạng Vân Đoan và đoàn người không tìm được gì, đành phải quay về, hôm nay chuẩn bị giấy giới thiệu xong thì trực tiếp chạy tới các thôn ở dưới, chuẩn bị mua trực tiếp từ trong thôn. Đương nhiên, không phải thôn nào cũng nuôi chó. Nhìn chung thì những vùng gần núi sâu mới nuôi một chút. Một mặt là để phòng thú dữ trên núi xuống gây họa trong nhà, thậm chí làm bị thương người, thời đại này sói trong núi cũng rất đói, cũng có chuyện sói bắt trẻ con đi. Mà kể cả không làm hại người thì thừa lúc tối đến chạy vào chuồng cừu, chuồng gà cắn phá một trận thì thiệt hại cũng lớn. Có chó thì khả năng cao là sẽ tránh được những chuyện xui xẻo này xảy ra. Một mặt khác là ở vùng núi thì lên núi săn bắn, hái thuốc, đào rau dại, quả dại…vẫn còn dù cho đã thành lập đại đội rồi, những chuyện này không phải là hoàn toàn từ bỏ. Vào rừng mà kiếm được thứ đáng giá thì cũng có thể quy đổi thành công điểm. Mà những việc này thì đều cần chó. Cho nên, nếu tình hình không quá tệ, thì đều sẽ nuôi chút chó. Giờ ban bảo vệ muốn mua chó thì chỉ có thể đến mấy nơi này tìm kiếm thôi.
“À, là vậy ạ!”
Tống Quang Tinh gật đầu, sau khi biết được ý định của Ngô Trường Vĩ thì không trả lời ngay mà nói là muốn bàn bạc lại với những người khác trong đại đội đã, rồi bảo họ chờ một chút. Rất nhanh sau đó thì vị Bí thư Tống này liền triệu tập mấy đội trưởng sản xuất, kế toán thu chi, đội trưởng dân binh đến họp. May là cuộc họp diễn ra rất nhanh, rất nhanh liền đạt được nhất trí, có thể bán mấy con chó cho nhà máy đồ tể.
“Trưởng phòng Ngô, đi thôi, tôi dẫn các anh đến chỗ chó, giờ chó trong thôn là do lão thợ săn Tống lão què...... À, đồng chí Tống Phú Lương đang quản lý, các anh muốn mua chó thì để cho ông ấy chọn mấy con tốt cho!” Tống Quang Tinh vừa nói vừa dẫn Hạng Vân Đoan đi về phía đầu thôn phía đông.
Rất nhanh, Hạng Vân Đoan đã gặp được đồng chí Tống Phú Lương này, quả nhiên là bị què một chân, tuổi thì có vẻ lớn, chắc cỡ năm sáu mươi tuổi. Nhưng ánh mắt ông lão này rất sắc bén, khi nghe Tống Tinh Quang nói Hạng Vân Đoan và những người này là người đến mua chó thì sắc mặt của Tống lão què lập tức trở nên khó coi.
“Không bán! Chó của ta không bán!” Tống lão què chặn ngay trước cửa, không cho ai vào.
“Tống lão què, đây là thái độ gì hả? Hả? Tôi nói cho ông biết, mấy đồng chí này là người của nhà máy đồ tể trong thành tới, người ta muốn chó là để về canh gác ở nhà máy, ông mau tránh ra, chọn mấy con chó hay chó giỏi cho trưởng phòng Ngô mang đi!” Tống Quang Tinh thấy dáng vẻ của Tống lão què như vậy thì hơi lúng túng nói.
Tống lão què này là người không vợ, bình thường ở trong thôn cũng không hòa đồng với những người khác, tính tình cũng đặc biệt cổ quái, đối với người thì không ra gì, còn đối với lũ chó thì lại rất tốt, đôi khi có đồ ngon cũng không nỡ ăn mà để hết cho chó. Lúc lập đại đội thì thấy chân ông ta không tiện, không làm được gì, nên sắp xếp cho ông ta việc này, không ngờ gã này càng ngày càng quá đáng, thật sự xem chó như của riêng mình sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận