Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu

chương 113: Chị vợ muốn gặp mặt?

chương 113: Chị vợ muốn gặp mặt?
“Bốn mươi khối?”
Thấy Hạng Vân Đoan giơ ra bốn ngón tay, Diêm Phụ Quý dò hỏi.
“Tam đại gia, ngươi nghĩ gì vậy? Bốn mươi đồng cũng chỉ là tiền lương một tháng của công nhân bình thường thôi, còn muốn mua được một công việc? Ngươi không thèm hỏi giá cả bên ngoài thế nào à, bốn mươi đồng mà muốn lấy được việc làm, mang ra khoe còn không nên trò cười, còn muốn vào nhà máy giết mổ chỗ béo bở như thế sao?” Hạng Vân Đoan cạn lời.
“Này, tam đại gia chẳng phải là nghĩ có ngươi giúp sao! Chứ mà bốn trăm đồng thì quá đắt rồi!” Diêm Phụ Quý lắc đầu nói.
“Ngươi đừng tâng bốc ta, ta không có bản lĩnh lớn đến vậy đâu. Thật tình mà nói, ngươi tìm ta không bằng đi tìm lãnh đạo đường phố ấy, dù sao tuyển người về cơ bản cũng do đường phố giới thiệu mà, chỉ cần có đường phố tiến cử thì không tốn một đồng nào vẫn vào xưởng được!” Hạng Vân Đoan nói.
Nghe những lời này, Diêm Phụ Quý bất lực. Làm sao hắn không tìm đến đường phố chứ? Cứ mỗi lần có tin tuyển người, hắn đều chạy đến đường phố hỏi han, nhưng kết quả chẳng ra sao. Dù gì bây giờ bao người còn đang làm lao động phổ thông kìa, tìm một công việc chính thức khó đến nhường nào?
“Cái giá bốn trăm đồng này là giá của người học lái phải không? Ta không cần học lái, mà tuyển chân tay bốc vác thôi, có được không? Bớt chút đỉnh có được không?” Diêm Phụ Quý vẫn chưa bỏ cuộc hỏi tiếp.
“Làm bốc vác cũng phải ba trăm đồng đấy tam đại gia, ngươi thật sự muốn chi tiền ra sao?” Hạng Vân Đoan có chút nghi ngờ.
Diêm Phụ Quý nghe thấy ba trăm đồng thì nhanh chóng tính toán trong lòng, nếu bàn về việc tính toán trên bàn tính thì không ai có thể bì kịp hắn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Diêm Phụ Quý vẫn chưa thể hạ quyết tâm, chủ yếu là một lúc phải bỏ ra ba trăm đồng thì với hắn mà nói cũng không hề dễ dàng, gần như là hơn một nửa tài sản của hắn.
Quan trọng hơn hết không chỉ là tiền, Diêm Giải Thành còn có hai đứa em trai và một em gái nữa chứ.
Nếu cho Diêm Giải Thành ba trăm đồng, vậy có phải phía sau cũng phải cho Diêm Giải Khoáng và Diêm Giải Phóng không? Diêm Giải Đệ dù gì cũng sắp lấy chồng, còn có thể qua loa cho xong, nhưng hai đứa con trai thì sao đây?
Mấu chốt là dù là Diêm Giải Khoáng hay Diêm Giải Phóng, học hành đều chẳng đến đâu, có khi xong cấp hai đã là quá tốt rồi. Nếu không thi đỗ đại học hay cao đẳng thì tương lai việc làm chắc chắn phải tự đi tìm, tình cảnh cơ bản cũng giống như Diêm Giải Thành bây giờ thôi, không cần nghĩ cũng biết, nếu hôm nay đưa tiền cho Diêm Giải Thành, sau này nhất định cũng phải cho hai đứa kia, nếu không, nhà sẽ nháo loạn lên mất.
Về điểm này, Diêm Phụ Quý khác với Lưu Hải Trung.
Lưu Hải Trung mang tư tưởng phong kiến rất nặng nề, coi trọng con trưởng, đối với con trai cả hết mực dung túng và ưu ái, nhưng lại không mấy thiện cảm với con thứ và con út. Lưu Quang Thiên và Lưu Quang Phúc ở nhà hở chút là bị Lưu Hải Trung đánh chửi, chuyện này cả viện ai cũng biết. Hậu viện nhà Lưu Hải Trung thường xuyên vang lên tiếng khóc than của hai anh em.
Diêm Phụ Quý thì tính toán tính toán vậy thôi, chứ với các con vẫn luôn đối xử bình đẳng không hề thiên vị ai, dù là một mẩu hạt dưa thôi, Diêm Phụ Quý cũng sẽ chia cho bốn đứa nhỏ mỗi đứa một phần.
Chính vì vậy nên hắn mới vô cùng do dự.
Cuối cùng Diêm Phụ Quý vẫn không quyết định để Hạng Vân Đoan đi nhờ vả, mà là mang nặng lo lắng rời đi, có thể thấy rõ được Diêm Phụ Quý rất rối rắm, khi đi còn suýt nữa quên cả cái bình rượu.
Ăn cơm xong, Hạng Vân Đoan chỉnh trang lại y phục rồi ra khỏi cửa.
Hôm nay cuối tuần, mọi người đều được nghỉ, là thời điểm thích hợp để hẹn hò.
Buổi sáng đi cùng Kiều Mạt Hà, buổi chiều liền phải đi với Đào Tiểu Dã. Về điểm này, hắn nhất quyết học tập theo tam đại gia, để đảm bảo đối xử công bằng, không thiên vị ai.
Hạng Vân Đoan – bậc thầy quản lý thời gian lên sàn!
Trong khoảng thời gian này, tuần nào hắn cũng hẹn hò với Đào Tiểu Dã, quan hệ của cả hai tiến triển tương đối nhanh. Chủ yếu là kiến thức hắn rộng, chuyện trên trời dưới biển đều có thể tán dóc, cộng thêm mấy chiêu trò dỗ con gái thời hiện đại, nói thật vẫn rất thu hút các cô gái, dù sao thì ngoại hình hắn cũng rất xuất chúng.
Tuyệt đối đừng cảm thấy con gái thời đại này có gì khác biệt, trên thực tế, khi yêu đương thì phụ nữ ai chẳng muốn được nuông chiều và dỗ dành.
Dù là cô bé, chị gái hay là dì già thì cũng như nhau cả thôi.
Đây là điều Hạng Vân Đoan thấu hiểu sâu sắc trong cả hai kiếp người, không dám nói là đúng 100% nhưng ít nhất thì cũng phải khớp với 90% tình huống.
Trước cửa, rạp chiếu phim lộng lẫy.
Hạng Vân Đoan nắm tay Đào Tiểu Dã, cả hai chậm rãi bước đến từ đằng xa.
Lúc này cũng đã gần năm giờ chiều, sau khi gặp nhau vào giữa trưa, Hạng Vân Đoan đã đưa Đào Tiểu Dã đi ngoại ô.
Trong khoảng thời gian này, hai người thường xuyên hẹn hò, những nơi trong thành phố đã đi gần hết.
Để có thể đổi mới cảm giác, hôm nay Hạng Vân Đoan mới nhân lúc trời đẹp mà đưa Đào Tiểu Dã đi chơi một vòng bên ngoài thành phố.
Địa điểm cũng rất đơn giản thôi, câu cá.
Thực ra trong thành có rất nhiều chỗ câu cá, ở Tứ Cửu Thành có vô vàn nước, dù là Tử Cấm Thành, nội thành hay ngoại thành đều có sông hào, ngoài ra còn vô số ao hồ lớn nhỏ nữa, như Thập Sát Hải, ở ngay cạnh ngõ Nam La Cổ.
Có điều, câu cá trong thành sao thú vị bằng câu cá ngoài ngoại thành chứ?
Quan trọng hơn cả là câu cá ở ngoại ô thì xung quanh không có ai quấy rầy, hai người nhân cơ hội câu cá mà “anh anh em em” một chút thì cũng thuận lý thành chương.
Dù sao ở cái thời đại này thì cũng không thể làm mấy trò thân mật trước mặt thiên hạ được, đừng nói Hạng Vân Đoan với Đào Tiểu Dã còn chưa kết hôn, mà cho dù là vợ chồng đường đường chính chính cũng chẳng ai dám như thế cả.
Nhưng lúc không có ai thì lại là chuyện khác.
Hơn hai ba tiếng đồng hồ trôi qua, hai người chẳng câu được con cá nào.
Nhưng không câu được cá, không có nghĩa là không “bắt” được cá.
Theo lời của Tần lão gia Hạng Vân Đoan tỉnh ngộ, hôm nay hắn đã bắt không ít cá rồi.
Cô nàng Tiểu Dã từ ban đầu còn ngậm chặt miệng ngây ngô thẹn thùng, sau dần thì đã “nóng lên không nên không nên” còn biết chủ động thè lưỡi ra nữa chứ. Không hổ là sinh viên, học hành rất nhanh, chỉ cần Hạng Vân Đoan dẫn dắt đôi chút, đã có thể lĩnh hội yếu lĩnh “bắt cá”.
Có lẽ vì “bắt cá” quá thoải mái, Đào Tiểu Dã đã hoàn toàn không còn vẻ thẹn thùng lúc đầu, lại khôi phục vẻ thản nhiên như bình thường, lúc này dù ở trên đường cái đông người đi lại, cô nàng cũng không rút tay nhỏ ra khỏi tay Hạng Vân Đoan.
“Chào đồng chí, cho hai vé《 Vĩnh viễn không tắt sóng điện 》”
Đến quầy bán vé, Hạng Vân Đoan liếc mắt nhìn bảng thông báo phim được viết bằng phấn trên bảng tin của rạp chiếu phim, rồi chọn một bộ tương đối quen thuộc. Thực ra cũng không tính là quen, chỉ là cái tên bộ phim này nổi tiếng, kiếp trước hắn từng nghe qua thôi, chỉ là chưa xem bao giờ, cứ tưởng là phim cũ thôi, không ngờ nó lại xưa đến thế.
Thật ra Hạng Vân Đoan không biết, có rất nhiều bộ phim mà hắn quen thuộc đều là sản phẩm những năm 50 60, ví dụ như 《Tam Mao lang thang ký》《Bạch Mao Nữ》《Vượt sông trinh sát ký》《Thư hỏa tốc》《Đội tàu du kích》.
Đương nhiên, ngoài những bộ phim đề tài trên, còn có vô số thể loại khác như《Lý Thời Trân》《Chúc Phúc》《Gia》《Đội bóng rổ nữ 5 Hào》… Mặt khác phim hoạt hình như 《Nòng nọc nhỏ tìm Mẹ》《Đại náo Thiên Cung》và phim kịch như《Nữ Phò Mã》《Thiên Tiên Phối》, thậm chí là cả bình kịch cũng có. Có thể nói là trăm hoa đua nở.
“Một vé một hào hai, hai vé hai hào bốn!” Nhân viên bán vé nói rồi đưa hai vé phim ra.
Sau khi trả tiền, Hạng Vân Đoan nhìn đồng hồ, suất tiếp theo bắt đầu vào nửa tiếng sau, vì vậy đưa Đào Tiểu Dã đi dạo qua khu vui chơi giải trí bên cạnh, chủ yếu là dạy Đào Tiểu Dã chơi bi-a.
Sau chuyện đi câu cá, quan hệ của hai người có thể nói là ấm lên nhanh chóng, đang là lúc mặn nồng, tình chàng ý thiếp, chưa cần Hạng Vân Đoan mở lời thì Đào Tiểu Dã đã chủ động yêu cầu Hạng Vân Đoan cầm tay dạy cô nàng đánh bi-a.
Lúc xem phim, nhân lúc ánh sáng xung quanh tối om, Hạng Vân Đoan có chút tiểu động tác, Đào Tiểu Dã cũng không cự tuyệt, ngược lại khiến Hạng Vân Đoan cảm giác được sự vui vẻ ở trong đó.
Thực ra sau khi vào rạp chiếu phim, Hạng Vân Đoan có hơi hối hận, dù sao khi hẹn hò với con gái, sao lại xem thể loại phim như thế, lẽ ra nên chọn một bộ có chủ đề ấm áp mới đúng.
Có điều sau khi phim bắt đầu, Đào Tiểu Dã lại xem rất chăm chú.
Sau đó Hạng Vân Đoan mới nhận ra, những phim kiểu này, có lẽ mới là loại được hoan nghênh nhất với những người ở thời đại này. Không giống như thời đại sau này, có một số người vừa nghe giọng điệu chính, là lại xù lông lên mà chửi rủa.
“Ta đưa em về nhé!”
Trước cổng nhà, Hạng Vân Đoan nhìn Đào Tiểu Dã nói.
“Không cần, có mấy bước chân thôi, em về nhanh lắm!” Đào Tiểu Dã từ chối nói.
Chủ yếu là trong khoảng thời gian này, chị cả cô ta cứ bóng gió nghe ngóng xem có phải cô ta đang yêu đương không, y như đã biết chuyện gì rồi ấy. Đào Tiểu Dã nghi ngờ không biết có phải là lần nào đó hẹn hò đã bị chị gái nhìn thấy rồi hay không?
Thực ra Đào Tiểu Dã cũng rất rối rắm, cô nàng phát hiện mình đúng là thích Hạng Vân Đoan, bằng không thì hôm nay đã không chủ động đến thế.
Nhưng cô nàng sợ người nhà phản đối. Dù gì Hạng Vân Đoan chỉ là một đồ tể ở xưởng giết mổ mà thôi. Mặc dù nhà cô cũng không phải là môn đăng hộ đối gì, nhưng bố là lãnh đạo cấp cao của một huyện ở tỉnh Ký, mẹ cũng là cán bộ chính khoa cấp bậc tiểu giáo ty ở Bộ Giáo dục, anh trai là kỹ sư của xưởng máy móc, chị gái là giảng viên của Nhạc viện trung ương, gia đình như thế mà so với Hạng Vân Đoan thì đúng là không xứng đôi vừa lứa. Hơn nữa ông bà ngoại, bà ngoại cũng đều là người có học thức, nói là gia đình thư hương thế gia thì tuyệt đối không ngoa.
Nhà Hạng Vân Đoan thì sao, ba đời đều xuất thân từ nông dân, cái này đúng là một trời một vực. Chính vì lẽ đó, cô nàng giờ hơi có chút không dám để người nhà biết chuyện mình đang yêu đương, cô nàng cảm thấy chắc chắn mẹ cô nàng sẽ là người phản đối đầu tiên. Nhìn những đối tượng mẹ cô nàng giới thiệu trước kia là biết, không thì là con trai nhà cục trưởng, cũng là cháu trai nhà chủ nhiệm, tóm lại đều là người có gia thế.
“Vậy em chờ một chút, anh đi lấy cho em ít đồ!” Hạng Vân Đoan nói xong liền vào nhà, rất nhanh lại đi ra, trên tay cầm theo một hộp cơm, bên trong chứa chút ít “La Hán bụng” và “Nhân hạt thông bụng” còn lại.
“Của em này, mang về nhà cho người nhà ăn thử, chắc chắn không giống như tay nghề kém cỏi của Bát Đại Lâu!” Hạng Vân Đoan nói.
Đào Tiểu Dã nhận lấy hộp cơm, nhìn xung quanh thấy không có ai thì nhanh chóng nhón chân lên, miệng anh đào nhỏ khẽ hôn lên môi Hạng Vân Đoan, rồi sau đó không quay đầu lại mà chạy đi.
“Con bé tinh nghịch!” Hạng Vân Đoan tặc lưỡi, cảm thấy vẫn thơm như thế.......
Ở một nơi khác, nhà họ Đào.
“Cái con bé điên này, lại chạy đi đâu vậy?”
Mai Chi Hoa vừa nấu xong bữa tối, chuẩn bị ăn thì thấy con gái út vừa ngân nga hát vừa nhảy chân sáo trở về nhà.
“Hắc hắc, mũi của em út đúng là ‘Chân Linh’ rồi, vừa nấu xong cơm là về ngay, không chậm trễ một tí nào ha!” Đào Tiểu Mỉm cười nói.
Chị cả Đào Mẫn thì không lên tiếng, chỉ là đôi mắt nhìn Đào Tiểu Dã có chút đăm chiêu.
“Đi sưu tầm dân ca ấy mà!” Đào Tiểu Dã lè lưỡi, có chút chột dạ nói.
“Hừ, sau này mà lại biến mất không nói tiếng nào như thế, đừng hòng mà ăn cơm mẹ nấu nữa nhé, sưu tầm dân ca, sưu tầm dân ca, con đi mà uống gió ấy!” Mai Chi Hoa giận trừng mắt nhìn con gái út.
“Mẹ thân yêu của con, hôm nay con gái đâu có ăn cơm của mẹ không đâu, mẹ nhìn đây này!” Đào Tiểu Dã nhanh chóng đánh trống lảng, đưa hộp cơm đang cầm trong tay mở ra.
“Ồ, cái này ai cho thế?”
Đào Mẫn ngoài nghiên cứu khoa học ra thì sở thích hiếm hoi của cô chính là ăn uống, mắt nhìn rất chuẩn, vừa liếc qua liền biết Đào Tiểu Dã mang về là thứ gì.
Đào Mẫn cũng không hỏi nó từ đâu ra, mà trực tiếp gắp một đũa đưa vào miệng nhâm nhi, sau đó hai mắt sáng lên, giơ ngón cái lên nói: “Thơm! Ngon quá! Không chỉ ngon mà cảm giác cũng trên cả tuyệt vời, sắc hương vị đều đủ, chắc chắn là đầu bếp bậc thầy ở quán ăn lớn tự tay làm đấy!”
Mai Chi Hoa hơi ngạc nhiên liếc mắt nhìn con gái một cái, cái con bé này thì có năng lực cảm thụ về món ăn ghê thật đấy, vậy mà cơm mình nấu có bao giờ nghe nó khen một câu đâu.
“Tiểu Dã, cái này ở đâu ra thế?” Mai Chi Hoa cũng nếm thử một miếng, quả thật không tầm thường.
“Bạn con tặng ạ!” Đào Tiểu Dã nhỏ giọng nói.
“Bạn trai hay bạn gái?” Mai Chi Hoa hỏi tiếp.
“Ôi mẹ ơi, mau ăn cơm thôi, con đói rồi!” Đào Tiểu Dã giả vờ làm đà điểu.
Mai Chi Hoa nhìn thái độ của con gái, liền hiểu ngay, có chuyện rồi. Con gái không muốn nói nhiều, chứng tỏ nó chưa muốn cho mình biết, bình thường gặp tình huống này, bà ta nhất định sẽ hỏi đến nơi đến chốn, có điều bây giờ, hộp cơm trước mặt làm bà tạm thời nén lòng hiếu kỳ xuống.
Mấy món “La Hán bụng” và “Nhân hạt thông bụng” này có vị ngon tuyệt hảo, giống như lời con gái nói, người bình thường chắc chắn không ăn được. Nghĩ như vậy thì cái gã “bạn trai” của Tiểu Dã chắc cũng không tầm thường, chẳng lẽ là con gái mình đi yêu đương với cái gã đầu bếp à? Nói đi nói lại, tay nghề này thì đám đầu bếp trẻ chắc không thể nào đạt đến được. Thế nên khả năng đó là đầu bếp, không có rồi! Vậy đối tượng con gái quen, nhất định là có gia thế bối cảnh! Mai Chi Hoa trong lòng nhanh chóng phán đoán.
Sau một hồi ăn uống náo nhiệt.
Cô chị Đào Mẫn vẫn im lặng nãy giờ bỗng đi theo Đào Tiểu Dã vào phòng của cô.
“Chị cả, có chuyện gì sao ạ?” Đào Tiểu Dã có hơi chột dạ, cô có cảm giác là chị cả đã biết chuyện của mình rồi.
“Tiểu Dã à, thời gian này chị cứ nghe em hát cái bài kia, sao mà chị chưa từng nghe bài này ở đâu nhỉ? Có phải là bài hát mới không?” Đào Mẫn hỏi.
“Bài gì cơ ạ?” Đào Tiểu Dã chưa kịp phản ứng, còn tưởng là chị cả muốn nói đến chuyện yêu đương cơ đấy.
“Khi em về già!” Đào Mẫn nói.
Là giảng viên thanh nhạc của Nhạc viện trung ương, Đào Mẫn rất nhạy cảm với âm nhạc, bài hát này trong thời gian này cô nghe từ miệng em gái mình đã được khoảng 7, 8 phần rồi, càng nghe càng thấy giai điệu với phong cách âm nhạc hiện tại không giống nhau lắm, thêm việc nó là một bài hát mới, việc này khiến cô cực kỳ tò mò.
“À, cái này ấy hả, chắc là bài hát mới thôi, bạn của em dạy cho em hát đấy ạ!” Đào Tiểu Dã nói.
Trước đó Hạng Vân Đoan đã chính miệng nói là bài hát này viết cho cô, vậy chắc chắn là bài hát mới rồi.
“Có thể cho chị gặp mặt cái người bạn này của em được không?” Đào Mẫn hỏi.
Cô quá hiếu kỳ rồi! Muốn gặp xem rốt cuộc người đó là ai, mà lại có thể tạo ra phong cách âm nhạc tràn đầy ý mới như thế. Biết đâu khi gặp gỡ trò chuyện sẽ giúp ích cho sự nghiệp âm nhạc của cô thì sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận