Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu
chương 178: Lương Lạp Đễ tới cửa
Chương 178: Lương Lạp Đễ tới cửa
Hứa Đại Mậu cưỡi xe đạp, "thở hổn hển thở hổn hển" dùng sức đạp, hai chân giống như là bị đổ chì nặng trĩu.
"Ôi, đây thật sự là muốn mạng già, mẹ nó, cũng là cái kia Lưu quả phụ, biết rõ hôm nay ta phải về trong thành, đêm qua còn hung hăng đòi hỏi, đàn ông bị cái bà nương này nhanh hại chết!"
Hứa Đại Mậu trong lòng giận đùng đùng nghĩ, cũng trách chính mình, tham ăn không đủ, bị cái kia Lưu quả phụ khơi gợi, căn bản không kìm nén được, kết quả chính là hắn sáng nay sau khi ăn cơm xong thu dọn đồ đạc liền hướng trong thành đuổi, mãi cho đến lúc này đều gần tan tầm, mới về tới.
Theo lý mà nói, từ Mật Vân đến trong thành, cũng chỉ khoảng bảy mươi km, không đến mức đạp xe cả ngày trời, làm gì mà hắn đêm qua bị Lưu quả phụ vắt kiệt sức, nên xuất phát không đạp được bao lâu, liền rụng rời chân không xong.
Không còn cách nào, nếu như chỉ có một cái xe đạp thì còn tốt, mấu chốt là hắn muốn đi chiếu phim, trên xe mang đồ vật cũng không ít, quá nặng, chỉ có thể một đường vừa đi vừa nghỉ, nghỉ một chút lại đạp một hồi, gặp đường dốc, chỉ có thể xuống dắt bộ.
Bất quá nói đi nói lại, có thể trách hắn không có tự chủ được sao? Thật sự là không thể trách hắn a!
Kể từ sau khi động phòng bị cái vật ngốc nghếch kia dọa qua, giữa hắn cùng chính quy con dâu Lâu Hiểu Nga đã không thể, đường đường chính chính để lại mầm bệnh, chỉ cần ở trong nhà, ở cái giường kia, chỉ cần thấy Lâu Hiểu Nga, nhị đệ của hắn nhất định không thể nào ngóc đầu dậy, căn bản cũng không bắt đầu làm được gì, hắn có thể có biện pháp nào? Thuốc cũng không phải không uống, nhưng chính là không thấy khá lên.
Kỳ quái là, hắn chỉ cần vừa rời khỏi cái tứ hợp viện đó, chỉ cần đổi thành người khác, liền lại hoàn toàn tốt lên.
Đây cũng là lý do vì sao trong khoảng thời gian này hắn một mực chủ động xin đi nông thôn công xã chiếu phim.
Một mặt là trốn tránh Lâu Hiểu Nga, bởi vì hắn không được, Lâu Hiểu Nga luôn bắt hắn đi bệnh viện khám, hắn thật sự có chút phiền, càng thêm không vừa mắt Lâu Hiểu Nga.
Mặt khác, đi nông thôn chiếu phim, hắn lại rất được người tôn kính, thân phận không giống nhau, ngẫu nhiên còn có thể quyến rũ một chút, điều này khiến hắn có chút vui không tả xiết.
Cái kia Lưu quả phụ, chính là kết quả của lần cấu kết trước.
Hơn nữa ngoài những nguyên nhân này, hắn còn thu hoạch được niềm vui bất ngờ —— Bởi vì hắn chủ động xin đi chiếu phim, hơn nữa số lần tương đối nhiều, tại toàn bộ phòng tuyên truyền của nhà máy, hắn là người đi chăm chỉ nhất, những điều này đều được khoa trưởng để ý, đã có ý định đề bạt hắn lên làm tổ trưởng.
"Nếu làm tổ trưởng sau đó, có thể phối một chiếc xe máy, vậy thì quá tốt rồi, xe đạp này đi đúng là quá mệt!" Hứa Đại Mậu trong lòng cảm thán.
Nếu có thể lên làm tổ trưởng, vậy hắn cũng xem như là người có tiền đồ nhất trong viện, đương nhiên, trừ Hạng Vân Đoan.
Ngược lại, một cái tổ trưởng nhỏ có thể khiến Lưu Hải Trung kẻ mê làm quan phải lau mắt mà nhìn.
Trong viện này, trước kia là Dịch Trung Hải nói chuyện có hiệu quả nhất, không ngờ Dịch Trung Hải sẽ bị Hạng Vân Đoan đấu gục, uy tín giảm sút lớn, bây giờ người trong viện về cơ bản đều nghe Hạng Vân Đoan.
Mặc dù Hứa Đại Mậu ở bên ngoài trông thấy Hạng Vân Đoan, đó là cung kính, nhưng trong lòng kỳ thực vô cùng không phục, muốn kéo Hạng Vân Đoan xuống ngựa.
Hơn nữa, trước đây trong viện bị Dịch, Lưu, Diêm ba vị đại gia nắm giữ, hắn còn không có ý nghĩ gì, nhưng về sau Hạng Vân Đoan, một thanh niên 20 tuổi vậy mà trở thành hiệp quản viên, làm “Đại gia” khiến hắn không cam tâm, đồng thời, cũng mở ra một hướng đi mới.
Nếu Hạng Vân Đoan một người thanh niên như thế cũng có thể làm "Đại gia" vậy chẳng lẽ hắn Hứa Đại Mậu lại không thể?
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải bôi xấu, lôi Hạng Vân Đoan xuống ngựa, giống như Hạng Vân Đoan đối phó Dịch Trung Hải vậy.
Nếu Hạng Vân Đoan không sao, hắn coi như có lên làm tổ trưởng, tiếp đó lại thành đại gia trong viện, vậy cũng chẳng có ích gì, bởi vì cấp bậc của Hạng Vân Đoan có thể so với hắn cao hơn.
Về phần sau khi lên làm "Đại gia" trong viện, muốn làm gì, Hứa Đại Mậu còn chưa nghĩ ra, nhưng chuyện đầu tiên chắc chắn phải hảo hảo chỉnh tề lại Ngốc Trụ cùng Giả Đông Húc.
Hai người này đều có thù riêng với hắn, Ngốc Trụ càng là khiến hắn có con dâu mà cũng khó ngủ, chỉ có thể đứng xa nhìn mà không thể đùa bỡn, điều này làm sao hắn nhịn được? Hứa Đại Mậu hắn là một tên háo sắc, Lưu quả phụ bốn mươi tuổi hắn còn có thể nhớ mãi không quên, huống chi Lâu Hiểu Nga trẻ đẹp như vậy, còn da non khí chất tốt?
Cho nên, nhất định phải chỉnh Ngốc Trụ, hơn nữa phải chỉnh chết!
Còn về Giả Đông Húc, chủ yếu là con hồ ly tinh Tần Hoài Như quá gợi người tim gan, từ khi Tần Hoài Như vào viện này, hắn vẫn tơ tưởng trong lòng, chỉ có điều tên ngốc Ngốc Trụ kia trực tiếp thể hiện ra, còn hắn thì giấu trong lòng thôi.
Đừng thấy Tần Hoài Như bây giờ đã sinh hai đứa bé, hắn lại càng thích cái một ngụm này.
Hắn đều đã nghĩ kỹ, chỉnh xong Giả Đông Húc, lại ám chỉ một phen với Tần Hoài Như, như là "Tẩu tử, cô cũng không muốn Giả ca lại chịu tội chứ?",... hắn thích chơi loại mèo vờn chuột trò xiếc này, kích thích, ghiền!
Đương nhiên, hết thảy bây giờ đều chỉ là trong lòng nghĩ tưởng tượng thôi.
Trước mắt hắn đến Lưu Hải Trung còn chưa giải quyết xong đâu.
Dịch Trung Hải ngã đài, Diêm Phụ Quý lại quan hệ mật thiết với Hạng Vân Đoan, hắn muốn lôi Hạng Vân Đoan xuống ngựa, tự nhiên không thể động vào, cho nên mới kết thành đồng minh với Lưu Hải Trung.
Đây là kết quả của lần trước hai người cùng nhau tố cáo Dịch Trung Hải lên phòng trị an của xưởng, hai người đã đạt được nhận thức chung.
Bây giờ Hứa Đại Mậu đang học tập mọi thứ từ Hạng Vân Đoan.
Hạng Vân Đoan đánh đổ Dịch Trung Hải, nhưng có Diêm Phụ Quý ủng hộ, cho nên mới có thể trở thành "người có tiếng nói" trong viện. Vì kế hoạch tương lai, hắn cũng có ý định bắt chước theo, thỉnh thoảng cho Lưu Hải Trung một vài lợi ích, chỉ vì đánh đổ Hạng Vân Đoan sau đó, để Lưu Hải Trung ủng hộ hắn trở thành "người có tiếng nói" mới.
"Đột đột đột!"
Hứa Đại Mậu đang định vui vẻ đâu, đột nhiên nghe phía sau có tiếng động cơ nổ ầm ĩ, nhịn không được quay đầu nhìn lại.
Đầu ngõ hẻm nhỏ gần nhà này, bình thường không có người ngoài tới, bình thường xe cộ cũng sẽ không đi vào chỗ này, chủ yếu là hẻm khá hẹp, xe đi vào dễ bị lộn xộn.
"Ai, Hạng chủ nhiệm!"
Hứa Đại Mậu vừa quay đầu, đã thấy một chiếc mô tô ba bánh màu vàng đất lái tới, chiếc motor này trông còn mới tinh, giống như mới xuất xưởng, bên cạnh bánh trước có một cái hộp sắt vuông đựng đồ nghề, bên cạnh bánh sau có một túi vải mềm, phía sau thùng xe bên phải còn có một lốp dự phòng nằm ngang, trông vô cùng uy phong lẫm lẫm.
Lại nhìn người trên xe, không ai khác chính là Hạng Vân Đoan, người mà hắn vừa rồi còn nghĩ cách làm sao lật đổ.
"Mình mới xuống nông thôn mấy ngày? Thằng nhóc này sao còn lái cả xe máy?" Hứa Đại Mậu có chút ghen tị.
Nếu chiếc xe máy ba bánh này là của hắn thì tốt biết bao? Sau này xuống nông thôn chiếu phim, thì quá dễ, chân ga vặn một cái, đột đột đột liền đi.
"A, Đại Mậu à, đây là từ nông thôn trở về?" Hạng Vân Đoan thuận miệng hỏi.
"Đúng, chủ nhiệm à, tôi nghe nói dạo này anh cũng ra ngoài, đây là vừa về?" Hứa Đại Mậu đi theo sau hỏi.
"Ừ!" Hạng Vân Đoan gật đầu.
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, rất nhanh đến tứ hợp viện.
Khi biết được chiếc xe máy ba bánh này là do cục cấp cho riêng Hạng Vân Đoan, Hứa Đại Mậu càng thêm ghen tị.
Mặc dù Hạng Vân Đoan nói mô tô là do cấp cho trung tâm quản lý, nhưng Hứa Đại Mậu hiểu rõ, trung tâm quản lý đó Hạng Vân Đoan chính là lão đại, muốn dùng xe ai dám nói không? Hơn nữa, nếu thật sự cấp cho trung tâm quản lý, vậy sao anh lại lái về nhà?
"Chủ nhiệm đợi, tôi lấy tấm ván gỗ cho!"
Đến cửa, Hứa Đại Mậu vội vàng vứt xe đạp của mình, chạy vào trong viện, tìm hai tấm ván gỗ dài hai mươi centimet, kê lên bậc thềm cửa ra vào, làm thành một cái dốc, như vậy Hạng Vân Đoan mới có thể lái xe máy vào trong viện được.
Không ngoài dự liệu, chiếc xe ba bánh vừa vào sân đã gây náo động lớn.
Bất kể người lớn hay trẻ con, đều tranh nhau quan sát, trẻ con còn tranh nhau xô đẩy chỉ vì muốn chạm vào thân xe. Đặc biệt là cái thằng bé Bổng Ngạnh, sờ hết chỗ này lại chỗ khác, lại còn leo lên chỗ ngồi, hai tay nắm lấy tay lái, ngồi ở đấy mô phỏng lái xe, vì thân thể nhỏ nên cả người gần như nằm bò ở phía trên.
Đã vậy còn hay, leo lên là leo đi, nhưng cái thằng nhóc này đắc ý quá thể, ngồi trên motor, kêu la ầm ĩ, còn nhổ nước bọt về phía mấy đứa trẻ khác.
Lần này thì đám trẻ con chung quanh nổi giận, cậu leo lên thì mau xuống đi để người khác thử chứ, sao lại cứ chiếm giữ lấy? Chỗ này là nhà của cậu chắc?
Gây nên sự tức giận, lần này thì Bổng Ngạnh thảm rồi, cũng không biết bị đứa nào túm cho một cái, bịch một tiếng ngã xuống, đã vậy Bổng Ngạnh còn chưa kịp phản ứng, thì bị một đám trẻ con xúm vào đấm đá túi bụi.
Đợi đến khi Hạng Vân Đoan phản ứng kịp, ngăn đám trẻ con này lại thì trên mặt Bổng Ngạnh đã trở nên tím xanh bầm dập.
"Ai, tôi nói lão Dịch này, Đoan Tử mua đồng hồ, ông cũng mua, Đoan Tử mua radio, xe đạp, ông cũng đi theo mua, thế nào, lần này mua một chiếc motor ba bánh chạy à? Ông không phải là công nhân bậc tám sao, ở xưởng thép cũng là công nhân đứng đầu, không thì hay là ông lái xe hơi nhỏ xem sao?"
Trong đám đông, Diêm Phụ Quý một mặt tươi cười nói, tuy đang chế nhạo Dịch Trung Hải, nhưng trên thực tế trong lòng ông ta cũng chua xót không ít khi thấy Hạng Vân Đoan lái cả mô tô.
Sống đối diện nhà với Hạng Vân Đoan đúng là quá khó chịu, mỗi ngày nhìn thằng nhóc đó ăn ngon mặc đẹp, thỉnh thoảng lại bật radio hoặc máy phát nhạc, hát om xòm, thật là tức chết người.
Ông ta thì viết văn chương, thơ ca cái gì đó, vắt óc mãi mà không công bố được, cái thằng Hạng Vân Đoan kia sao lại tiến bộ nhanh như thế? Cứ như thế này, chẳng mấy chốc, nó thật sự có thể ngồi xe hơi nhỏ mất.
"Lão Diêm, ông đừng chọc tôi nữa, cái xe máy này tôi mua ở đâu mà ra? Còn xe hơi nhỏ? Ông đúng là nghĩ được đấy! Đừng nói là xe máy, cái xe đạp của tôi vẫn còn ở chỗ Đoan Tử cắm lại đấy!" Dịch Trung Hải tức giận nói.
Lần trước Tần Hoài Như sinh con, nhà Giả đã bòn rút hết sạch tiền, hay là ông ấy đã cho Hạng Vân Đoan mượn hai mươi đồng, cắm chiếc xe đạp mới giúp Tần Hoài Như vào bệnh viện được.
Dạo này Giả Đông Húc không nhắc gì đến chuyện trả nợ, ông vì không thích đạp xe nên cũng không gấp gáp đòi tiền Hạng Vân Đoan, không phải sao, chiếc xe đạp vẫn đặt ở đó.
"Đúng vậy, sư phụ Dịch, xe đạp ông cứ đẩy về đi, tháng này vừa lĩnh lương rồi, tôi biết là ông có tiền, mau mau trả tôi hai mươi đồng tiền đó!" Hạng Vân Đoan nói ở bên cạnh.
Bây giờ có xe máy, xe đạp là dùng không đến nữa, đến lúc đó xem Vân Long có muốn dùng không.
Sau khi náo nhiệt một hồi lâu, người trong viện mới tản.
Hạng Vân Đoan lấy khăn lau sạch sẽ chiếc xe mới tinh một lượt, lúc này mới bắt đầu nấu cơm.
Bữa tối cũng rất đơn giản, lấy mấy món trong số đồ khô hoa quả mang từ Đông Bắc về, thêm một miếng sườn, nấu một nồi canh sườn nấm, món chính thì lười làm, trực tiếp ăn bánh bao nướng không nhân kẹp với dầu và chút muối, cũng đã tương đối mỹ vị rồi.
"Phanh phanh phanh!"
"Hạng Vân Đoan! Hạng Vân Đoan cậu ở đâu?"
Vừa làm xong cơm, Hạng Vân Đoan đang nhâm nhi ít rượu thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
"Ai vậy?"
Hạng Vân Đoan hơi nghi ngờ, nghe giọng có vẻ là nữ, nhưng không phải Đào Tiểu Dã cũng không phải Đào Mẫn Chân.
Mở cửa xem, sửng sốt một chút mới phản ứng được.
"Tỷ Lạp Đễ, sao tỷ lại đến đây?" Hạng Vân Đoan có chút kinh ngạc hỏi.
Người tới chính là người hàng xóm cùng thôn, Lương Lạp Đễ.
Đương nhiên, Lương Lạp Đễ còn lớn hơn Hạng Vân Đoan vài tuổi, tuổi xấp xỉ với Tần Hoài Như, cho nên đã kết hôn rất sớm, bây giờ cũng làm việc trong thành, nhà máy đó là nhà máy sửa chữa máy móc, nghe nói gần đây trên đang có ý định sáp nhập nhà máy sửa chữa máy móc với nhà máy thép.
Thực ra nói là sáp nhập, nhưng nhà máy bảo trì chỉ có vài trăm người, quy mô không bằng nhà máy thép được, đoán chừng có thể sẽ trở thành phân xưởng của nhà máy thép.
"Ôi, nghe nói thằng nhóc nhà cậu cũng lên thành phố làm việc, cũng không thèm tới thăm tỷ, nên tỷ mới phải đến tìm cậu đấy!" Lương Lạp Đễ tươi cười nói, pha chút tinh nghịch.
"Là lỗi của tôi, mau vào đi, đây là vừa tan làm xong là đến tìm tôi sao? Chắc chưa ăn cơm đâu, vừa hay, tôi vừa mang một chút lâm sản từ Đông Bắc về, tỷ ăn thử xem!" Hạng Vân Đoan nói, mời Lương Lạp Đễ vào nhà, sau đó múc một bát canh sườn, rồi lại lấy hạt óc chó, quả phỉ, hạt dẻ ra.
Lương Lạp Đễ chính xác là chưa kịp ăn cơm, bất quá vốn định sẽ khách khí một chút, nhưng bát canh sườn vừa được mang lên, chỉ cần nghe mùi thơm thôi thì nước miếng của cô đã sắp chảy ra.
Tuy cô và chồng đều là nhân viên của nhà máy duy tu, nhưng vì con cái trong nhà đông, còn phải gửi tiền về cho hai bên nội ngoại mỗi tháng, nên cuộc sống cũng không dư dả gì. Đặc biệt là trong khoảng thời gian gần đây, càng không được thoải mái cho lắm, thịt cá gần như có một thời gian dài không thấy.
"Tôi nói, hôm trước về thôn, cha cậu dặn tôi đến tìm cậu, xem cuối tuần này cậu có về được không, tiện thể mang ít gạo, mì gì đó về, tôi còn thắc mắc, cậu mới lên thành phố làm việc, tình hình chắc cũng eo hẹp, lấy đâu ra gạo với mì? Bây giờ nhìn thấy cậu sống sung túc như thế này, bảo sao cha cậu lại có ý định đó!" Lương Lạp Đễ vừa uống canh sườn nấm tươi ngon vừa nói.
"Hả? Cha tôi bảo tỷ đến tìm tôi?"
Hạng Vân Đoan giờ mới hiểu, chắc là tình hình trong nhà không tốt lắm.
Thực ra, dựa theo tính cách của ba mẹ hắn, nếu là trước kia, dù trong nhà có khó khăn đến đâu, cũng sẽ không mở miệng nói với hắn.
Bất quá lần trước đưa em gái Vân Cẩn đi khám bệnh, Hạng Vân Đoan có ý định khoe khoang một chút tình hình hiện tại của mình trước mặt cha mẹ, chính là để cha mẹ yên tâm, có khó khăn cứ mạnh dạn nói với hắn.
Xem ra bây giờ, lần khoe mẽ trước đó cũng có tác dụng rồi.
Trong nhà còn có ông bà và Vân Kiệt, Vân Cẩn, cho dù ba mẹ không muốn phiền tới hắn, nhưng cũng phải hiếu thuận với người lớn tuổi chứ, không thể để cho người già bị đói bụng được, Vân Kiệt và Vân Cẩn cũng đang tuổi ăn tuổi lớn nữa!
Hứa Đại Mậu cưỡi xe đạp, "thở hổn hển thở hổn hển" dùng sức đạp, hai chân giống như là bị đổ chì nặng trĩu.
"Ôi, đây thật sự là muốn mạng già, mẹ nó, cũng là cái kia Lưu quả phụ, biết rõ hôm nay ta phải về trong thành, đêm qua còn hung hăng đòi hỏi, đàn ông bị cái bà nương này nhanh hại chết!"
Hứa Đại Mậu trong lòng giận đùng đùng nghĩ, cũng trách chính mình, tham ăn không đủ, bị cái kia Lưu quả phụ khơi gợi, căn bản không kìm nén được, kết quả chính là hắn sáng nay sau khi ăn cơm xong thu dọn đồ đạc liền hướng trong thành đuổi, mãi cho đến lúc này đều gần tan tầm, mới về tới.
Theo lý mà nói, từ Mật Vân đến trong thành, cũng chỉ khoảng bảy mươi km, không đến mức đạp xe cả ngày trời, làm gì mà hắn đêm qua bị Lưu quả phụ vắt kiệt sức, nên xuất phát không đạp được bao lâu, liền rụng rời chân không xong.
Không còn cách nào, nếu như chỉ có một cái xe đạp thì còn tốt, mấu chốt là hắn muốn đi chiếu phim, trên xe mang đồ vật cũng không ít, quá nặng, chỉ có thể một đường vừa đi vừa nghỉ, nghỉ một chút lại đạp một hồi, gặp đường dốc, chỉ có thể xuống dắt bộ.
Bất quá nói đi nói lại, có thể trách hắn không có tự chủ được sao? Thật sự là không thể trách hắn a!
Kể từ sau khi động phòng bị cái vật ngốc nghếch kia dọa qua, giữa hắn cùng chính quy con dâu Lâu Hiểu Nga đã không thể, đường đường chính chính để lại mầm bệnh, chỉ cần ở trong nhà, ở cái giường kia, chỉ cần thấy Lâu Hiểu Nga, nhị đệ của hắn nhất định không thể nào ngóc đầu dậy, căn bản cũng không bắt đầu làm được gì, hắn có thể có biện pháp nào? Thuốc cũng không phải không uống, nhưng chính là không thấy khá lên.
Kỳ quái là, hắn chỉ cần vừa rời khỏi cái tứ hợp viện đó, chỉ cần đổi thành người khác, liền lại hoàn toàn tốt lên.
Đây cũng là lý do vì sao trong khoảng thời gian này hắn một mực chủ động xin đi nông thôn công xã chiếu phim.
Một mặt là trốn tránh Lâu Hiểu Nga, bởi vì hắn không được, Lâu Hiểu Nga luôn bắt hắn đi bệnh viện khám, hắn thật sự có chút phiền, càng thêm không vừa mắt Lâu Hiểu Nga.
Mặt khác, đi nông thôn chiếu phim, hắn lại rất được người tôn kính, thân phận không giống nhau, ngẫu nhiên còn có thể quyến rũ một chút, điều này khiến hắn có chút vui không tả xiết.
Cái kia Lưu quả phụ, chính là kết quả của lần cấu kết trước.
Hơn nữa ngoài những nguyên nhân này, hắn còn thu hoạch được niềm vui bất ngờ —— Bởi vì hắn chủ động xin đi chiếu phim, hơn nữa số lần tương đối nhiều, tại toàn bộ phòng tuyên truyền của nhà máy, hắn là người đi chăm chỉ nhất, những điều này đều được khoa trưởng để ý, đã có ý định đề bạt hắn lên làm tổ trưởng.
"Nếu làm tổ trưởng sau đó, có thể phối một chiếc xe máy, vậy thì quá tốt rồi, xe đạp này đi đúng là quá mệt!" Hứa Đại Mậu trong lòng cảm thán.
Nếu có thể lên làm tổ trưởng, vậy hắn cũng xem như là người có tiền đồ nhất trong viện, đương nhiên, trừ Hạng Vân Đoan.
Ngược lại, một cái tổ trưởng nhỏ có thể khiến Lưu Hải Trung kẻ mê làm quan phải lau mắt mà nhìn.
Trong viện này, trước kia là Dịch Trung Hải nói chuyện có hiệu quả nhất, không ngờ Dịch Trung Hải sẽ bị Hạng Vân Đoan đấu gục, uy tín giảm sút lớn, bây giờ người trong viện về cơ bản đều nghe Hạng Vân Đoan.
Mặc dù Hứa Đại Mậu ở bên ngoài trông thấy Hạng Vân Đoan, đó là cung kính, nhưng trong lòng kỳ thực vô cùng không phục, muốn kéo Hạng Vân Đoan xuống ngựa.
Hơn nữa, trước đây trong viện bị Dịch, Lưu, Diêm ba vị đại gia nắm giữ, hắn còn không có ý nghĩ gì, nhưng về sau Hạng Vân Đoan, một thanh niên 20 tuổi vậy mà trở thành hiệp quản viên, làm “Đại gia” khiến hắn không cam tâm, đồng thời, cũng mở ra một hướng đi mới.
Nếu Hạng Vân Đoan một người thanh niên như thế cũng có thể làm "Đại gia" vậy chẳng lẽ hắn Hứa Đại Mậu lại không thể?
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải bôi xấu, lôi Hạng Vân Đoan xuống ngựa, giống như Hạng Vân Đoan đối phó Dịch Trung Hải vậy.
Nếu Hạng Vân Đoan không sao, hắn coi như có lên làm tổ trưởng, tiếp đó lại thành đại gia trong viện, vậy cũng chẳng có ích gì, bởi vì cấp bậc của Hạng Vân Đoan có thể so với hắn cao hơn.
Về phần sau khi lên làm "Đại gia" trong viện, muốn làm gì, Hứa Đại Mậu còn chưa nghĩ ra, nhưng chuyện đầu tiên chắc chắn phải hảo hảo chỉnh tề lại Ngốc Trụ cùng Giả Đông Húc.
Hai người này đều có thù riêng với hắn, Ngốc Trụ càng là khiến hắn có con dâu mà cũng khó ngủ, chỉ có thể đứng xa nhìn mà không thể đùa bỡn, điều này làm sao hắn nhịn được? Hứa Đại Mậu hắn là một tên háo sắc, Lưu quả phụ bốn mươi tuổi hắn còn có thể nhớ mãi không quên, huống chi Lâu Hiểu Nga trẻ đẹp như vậy, còn da non khí chất tốt?
Cho nên, nhất định phải chỉnh Ngốc Trụ, hơn nữa phải chỉnh chết!
Còn về Giả Đông Húc, chủ yếu là con hồ ly tinh Tần Hoài Như quá gợi người tim gan, từ khi Tần Hoài Như vào viện này, hắn vẫn tơ tưởng trong lòng, chỉ có điều tên ngốc Ngốc Trụ kia trực tiếp thể hiện ra, còn hắn thì giấu trong lòng thôi.
Đừng thấy Tần Hoài Như bây giờ đã sinh hai đứa bé, hắn lại càng thích cái một ngụm này.
Hắn đều đã nghĩ kỹ, chỉnh xong Giả Đông Húc, lại ám chỉ một phen với Tần Hoài Như, như là "Tẩu tử, cô cũng không muốn Giả ca lại chịu tội chứ?",... hắn thích chơi loại mèo vờn chuột trò xiếc này, kích thích, ghiền!
Đương nhiên, hết thảy bây giờ đều chỉ là trong lòng nghĩ tưởng tượng thôi.
Trước mắt hắn đến Lưu Hải Trung còn chưa giải quyết xong đâu.
Dịch Trung Hải ngã đài, Diêm Phụ Quý lại quan hệ mật thiết với Hạng Vân Đoan, hắn muốn lôi Hạng Vân Đoan xuống ngựa, tự nhiên không thể động vào, cho nên mới kết thành đồng minh với Lưu Hải Trung.
Đây là kết quả của lần trước hai người cùng nhau tố cáo Dịch Trung Hải lên phòng trị an của xưởng, hai người đã đạt được nhận thức chung.
Bây giờ Hứa Đại Mậu đang học tập mọi thứ từ Hạng Vân Đoan.
Hạng Vân Đoan đánh đổ Dịch Trung Hải, nhưng có Diêm Phụ Quý ủng hộ, cho nên mới có thể trở thành "người có tiếng nói" trong viện. Vì kế hoạch tương lai, hắn cũng có ý định bắt chước theo, thỉnh thoảng cho Lưu Hải Trung một vài lợi ích, chỉ vì đánh đổ Hạng Vân Đoan sau đó, để Lưu Hải Trung ủng hộ hắn trở thành "người có tiếng nói" mới.
"Đột đột đột!"
Hứa Đại Mậu đang định vui vẻ đâu, đột nhiên nghe phía sau có tiếng động cơ nổ ầm ĩ, nhịn không được quay đầu nhìn lại.
Đầu ngõ hẻm nhỏ gần nhà này, bình thường không có người ngoài tới, bình thường xe cộ cũng sẽ không đi vào chỗ này, chủ yếu là hẻm khá hẹp, xe đi vào dễ bị lộn xộn.
"Ai, Hạng chủ nhiệm!"
Hứa Đại Mậu vừa quay đầu, đã thấy một chiếc mô tô ba bánh màu vàng đất lái tới, chiếc motor này trông còn mới tinh, giống như mới xuất xưởng, bên cạnh bánh trước có một cái hộp sắt vuông đựng đồ nghề, bên cạnh bánh sau có một túi vải mềm, phía sau thùng xe bên phải còn có một lốp dự phòng nằm ngang, trông vô cùng uy phong lẫm lẫm.
Lại nhìn người trên xe, không ai khác chính là Hạng Vân Đoan, người mà hắn vừa rồi còn nghĩ cách làm sao lật đổ.
"Mình mới xuống nông thôn mấy ngày? Thằng nhóc này sao còn lái cả xe máy?" Hứa Đại Mậu có chút ghen tị.
Nếu chiếc xe máy ba bánh này là của hắn thì tốt biết bao? Sau này xuống nông thôn chiếu phim, thì quá dễ, chân ga vặn một cái, đột đột đột liền đi.
"A, Đại Mậu à, đây là từ nông thôn trở về?" Hạng Vân Đoan thuận miệng hỏi.
"Đúng, chủ nhiệm à, tôi nghe nói dạo này anh cũng ra ngoài, đây là vừa về?" Hứa Đại Mậu đi theo sau hỏi.
"Ừ!" Hạng Vân Đoan gật đầu.
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, rất nhanh đến tứ hợp viện.
Khi biết được chiếc xe máy ba bánh này là do cục cấp cho riêng Hạng Vân Đoan, Hứa Đại Mậu càng thêm ghen tị.
Mặc dù Hạng Vân Đoan nói mô tô là do cấp cho trung tâm quản lý, nhưng Hứa Đại Mậu hiểu rõ, trung tâm quản lý đó Hạng Vân Đoan chính là lão đại, muốn dùng xe ai dám nói không? Hơn nữa, nếu thật sự cấp cho trung tâm quản lý, vậy sao anh lại lái về nhà?
"Chủ nhiệm đợi, tôi lấy tấm ván gỗ cho!"
Đến cửa, Hứa Đại Mậu vội vàng vứt xe đạp của mình, chạy vào trong viện, tìm hai tấm ván gỗ dài hai mươi centimet, kê lên bậc thềm cửa ra vào, làm thành một cái dốc, như vậy Hạng Vân Đoan mới có thể lái xe máy vào trong viện được.
Không ngoài dự liệu, chiếc xe ba bánh vừa vào sân đã gây náo động lớn.
Bất kể người lớn hay trẻ con, đều tranh nhau quan sát, trẻ con còn tranh nhau xô đẩy chỉ vì muốn chạm vào thân xe. Đặc biệt là cái thằng bé Bổng Ngạnh, sờ hết chỗ này lại chỗ khác, lại còn leo lên chỗ ngồi, hai tay nắm lấy tay lái, ngồi ở đấy mô phỏng lái xe, vì thân thể nhỏ nên cả người gần như nằm bò ở phía trên.
Đã vậy còn hay, leo lên là leo đi, nhưng cái thằng nhóc này đắc ý quá thể, ngồi trên motor, kêu la ầm ĩ, còn nhổ nước bọt về phía mấy đứa trẻ khác.
Lần này thì đám trẻ con chung quanh nổi giận, cậu leo lên thì mau xuống đi để người khác thử chứ, sao lại cứ chiếm giữ lấy? Chỗ này là nhà của cậu chắc?
Gây nên sự tức giận, lần này thì Bổng Ngạnh thảm rồi, cũng không biết bị đứa nào túm cho một cái, bịch một tiếng ngã xuống, đã vậy Bổng Ngạnh còn chưa kịp phản ứng, thì bị một đám trẻ con xúm vào đấm đá túi bụi.
Đợi đến khi Hạng Vân Đoan phản ứng kịp, ngăn đám trẻ con này lại thì trên mặt Bổng Ngạnh đã trở nên tím xanh bầm dập.
"Ai, tôi nói lão Dịch này, Đoan Tử mua đồng hồ, ông cũng mua, Đoan Tử mua radio, xe đạp, ông cũng đi theo mua, thế nào, lần này mua một chiếc motor ba bánh chạy à? Ông không phải là công nhân bậc tám sao, ở xưởng thép cũng là công nhân đứng đầu, không thì hay là ông lái xe hơi nhỏ xem sao?"
Trong đám đông, Diêm Phụ Quý một mặt tươi cười nói, tuy đang chế nhạo Dịch Trung Hải, nhưng trên thực tế trong lòng ông ta cũng chua xót không ít khi thấy Hạng Vân Đoan lái cả mô tô.
Sống đối diện nhà với Hạng Vân Đoan đúng là quá khó chịu, mỗi ngày nhìn thằng nhóc đó ăn ngon mặc đẹp, thỉnh thoảng lại bật radio hoặc máy phát nhạc, hát om xòm, thật là tức chết người.
Ông ta thì viết văn chương, thơ ca cái gì đó, vắt óc mãi mà không công bố được, cái thằng Hạng Vân Đoan kia sao lại tiến bộ nhanh như thế? Cứ như thế này, chẳng mấy chốc, nó thật sự có thể ngồi xe hơi nhỏ mất.
"Lão Diêm, ông đừng chọc tôi nữa, cái xe máy này tôi mua ở đâu mà ra? Còn xe hơi nhỏ? Ông đúng là nghĩ được đấy! Đừng nói là xe máy, cái xe đạp của tôi vẫn còn ở chỗ Đoan Tử cắm lại đấy!" Dịch Trung Hải tức giận nói.
Lần trước Tần Hoài Như sinh con, nhà Giả đã bòn rút hết sạch tiền, hay là ông ấy đã cho Hạng Vân Đoan mượn hai mươi đồng, cắm chiếc xe đạp mới giúp Tần Hoài Như vào bệnh viện được.
Dạo này Giả Đông Húc không nhắc gì đến chuyện trả nợ, ông vì không thích đạp xe nên cũng không gấp gáp đòi tiền Hạng Vân Đoan, không phải sao, chiếc xe đạp vẫn đặt ở đó.
"Đúng vậy, sư phụ Dịch, xe đạp ông cứ đẩy về đi, tháng này vừa lĩnh lương rồi, tôi biết là ông có tiền, mau mau trả tôi hai mươi đồng tiền đó!" Hạng Vân Đoan nói ở bên cạnh.
Bây giờ có xe máy, xe đạp là dùng không đến nữa, đến lúc đó xem Vân Long có muốn dùng không.
Sau khi náo nhiệt một hồi lâu, người trong viện mới tản.
Hạng Vân Đoan lấy khăn lau sạch sẽ chiếc xe mới tinh một lượt, lúc này mới bắt đầu nấu cơm.
Bữa tối cũng rất đơn giản, lấy mấy món trong số đồ khô hoa quả mang từ Đông Bắc về, thêm một miếng sườn, nấu một nồi canh sườn nấm, món chính thì lười làm, trực tiếp ăn bánh bao nướng không nhân kẹp với dầu và chút muối, cũng đã tương đối mỹ vị rồi.
"Phanh phanh phanh!"
"Hạng Vân Đoan! Hạng Vân Đoan cậu ở đâu?"
Vừa làm xong cơm, Hạng Vân Đoan đang nhâm nhi ít rượu thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
"Ai vậy?"
Hạng Vân Đoan hơi nghi ngờ, nghe giọng có vẻ là nữ, nhưng không phải Đào Tiểu Dã cũng không phải Đào Mẫn Chân.
Mở cửa xem, sửng sốt một chút mới phản ứng được.
"Tỷ Lạp Đễ, sao tỷ lại đến đây?" Hạng Vân Đoan có chút kinh ngạc hỏi.
Người tới chính là người hàng xóm cùng thôn, Lương Lạp Đễ.
Đương nhiên, Lương Lạp Đễ còn lớn hơn Hạng Vân Đoan vài tuổi, tuổi xấp xỉ với Tần Hoài Như, cho nên đã kết hôn rất sớm, bây giờ cũng làm việc trong thành, nhà máy đó là nhà máy sửa chữa máy móc, nghe nói gần đây trên đang có ý định sáp nhập nhà máy sửa chữa máy móc với nhà máy thép.
Thực ra nói là sáp nhập, nhưng nhà máy bảo trì chỉ có vài trăm người, quy mô không bằng nhà máy thép được, đoán chừng có thể sẽ trở thành phân xưởng của nhà máy thép.
"Ôi, nghe nói thằng nhóc nhà cậu cũng lên thành phố làm việc, cũng không thèm tới thăm tỷ, nên tỷ mới phải đến tìm cậu đấy!" Lương Lạp Đễ tươi cười nói, pha chút tinh nghịch.
"Là lỗi của tôi, mau vào đi, đây là vừa tan làm xong là đến tìm tôi sao? Chắc chưa ăn cơm đâu, vừa hay, tôi vừa mang một chút lâm sản từ Đông Bắc về, tỷ ăn thử xem!" Hạng Vân Đoan nói, mời Lương Lạp Đễ vào nhà, sau đó múc một bát canh sườn, rồi lại lấy hạt óc chó, quả phỉ, hạt dẻ ra.
Lương Lạp Đễ chính xác là chưa kịp ăn cơm, bất quá vốn định sẽ khách khí một chút, nhưng bát canh sườn vừa được mang lên, chỉ cần nghe mùi thơm thôi thì nước miếng của cô đã sắp chảy ra.
Tuy cô và chồng đều là nhân viên của nhà máy duy tu, nhưng vì con cái trong nhà đông, còn phải gửi tiền về cho hai bên nội ngoại mỗi tháng, nên cuộc sống cũng không dư dả gì. Đặc biệt là trong khoảng thời gian gần đây, càng không được thoải mái cho lắm, thịt cá gần như có một thời gian dài không thấy.
"Tôi nói, hôm trước về thôn, cha cậu dặn tôi đến tìm cậu, xem cuối tuần này cậu có về được không, tiện thể mang ít gạo, mì gì đó về, tôi còn thắc mắc, cậu mới lên thành phố làm việc, tình hình chắc cũng eo hẹp, lấy đâu ra gạo với mì? Bây giờ nhìn thấy cậu sống sung túc như thế này, bảo sao cha cậu lại có ý định đó!" Lương Lạp Đễ vừa uống canh sườn nấm tươi ngon vừa nói.
"Hả? Cha tôi bảo tỷ đến tìm tôi?"
Hạng Vân Đoan giờ mới hiểu, chắc là tình hình trong nhà không tốt lắm.
Thực ra, dựa theo tính cách của ba mẹ hắn, nếu là trước kia, dù trong nhà có khó khăn đến đâu, cũng sẽ không mở miệng nói với hắn.
Bất quá lần trước đưa em gái Vân Cẩn đi khám bệnh, Hạng Vân Đoan có ý định khoe khoang một chút tình hình hiện tại của mình trước mặt cha mẹ, chính là để cha mẹ yên tâm, có khó khăn cứ mạnh dạn nói với hắn.
Xem ra bây giờ, lần khoe mẽ trước đó cũng có tác dụng rồi.
Trong nhà còn có ông bà và Vân Kiệt, Vân Cẩn, cho dù ba mẹ không muốn phiền tới hắn, nhưng cũng phải hiếu thuận với người lớn tuổi chứ, không thể để cho người già bị đói bụng được, Vân Kiệt và Vân Cẩn cũng đang tuổi ăn tuổi lớn nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận