Tứ Hợp Viện: Từ Mổ Heo Bắt Đầu
Chương 28: Ngốc trụ
Chương 28: Ngốc trụ
"Ôi, mù mắt ta rồi... Ta cứ tưởng ai không có mắt, hóa ra là thằng nhãi con ngươi à!" Hạng Vân Đoan trở lại ngõ Tẩy Mã, trời đã gần tối, trong lòng hắn đang nghĩ ngợi chuyện nên không chú ý xung quanh, đột nhiên có một người lao ra, không kịp phản ứng, trực tiếp đụng phải vai.
Nghe đối phương trong miệng muốn chửi nhưng lại ngậm miệng, hắn ngẩng đầu nhìn một chút, thì ra là người quen, tên hiệu "Chiến thần" ngốc trụ trong tứ hợp viện.
"Ở trong đấy ăn no rồi? Mồm miệng toàn mùi xú uế?" Hạng Vân Đoan nhìn phía sau, ngốc trụ vừa rồi từ nhà vệ sinh công cộng đi ra.
"Hắc, mày nói cái gì đó? Có tin tao đấm cho mày choáng váng không?" Nếu là người khác nói như vậy, ngốc trụ đã sớm động thủ, nhưng là người trước mắt này, mấy ngày trước cho hắn một quyền kia thật sự khiến hắn nhớ đời, đến giờ vẫn còn bóng ma tâm lý.
"Nha, nhìn dáng vẻ của ngươi, dường như không phục à, sao nào? Còn muốn đánh nhau nữa hả?" Hạng Vân Đoan thấy ngốc trụ nói chuyện còn lùi về sau hai bước, lại ưỡn ưỡn người, hai cánh tay cũng ẩn ẩn thành thế kìm tấn công, hai mắt sáng lên.
Gã này xem ra cũng có chút công phu đấy! Mấy hôm trước động thủ vội quá, không kịp quan sát cẩn thận, khó trách có thể đánh khắp tứ hợp viện không có đối thủ.
"Đánh thì đánh, mày tưởng tao sợ mày à, lần trước tao chỉ là khinh địch mà thôi, nếu thật sự đánh, ai thắng ai thua còn chưa chắc đâu!" Ngốc trụ nói.
Lần trước bị Hạng Vân Đoan một quyền đấm cho nửa ngày không đứng dậy nổi, á khẩu không trả lời được, lúc đó ngốc trụ đúng là sợ hãi, nhưng hai ngày nay hắn hồi tưởng lại, hôm đó động thủ, tuy nhìn có vẻ là hắn ra tay trước, nhưng thực tế càng giống là bị Hạng Vân Đoan đánh lén.
Bởi vì lúc đó hắn cũng không xem Hạng Vân Đoan ra gì, nên không dùng chút bản lĩnh thật sự nào, ngược lại Hạng Vân Đoan vừa lên liền chơi ác, hắn căn bản không có phòng bị.
"Xem ra là thua không phục à, muốn cùng ta đánh, được thôi, nhưng ta có điều kiện, ngươi nếu đồng ý thì cứ tới, không thì thôi!" Hạng Vân Đoan vừa cười vừa nói.
"Muốn đánh thì đánh, sao lắm quy củ thế, điều kiện chó má gì?" Ngốc trụ không nhịn được nói.
"Đương nhiên phải có điều kiện, bằng không, ngươi thua xong hai hôm lại đến tìm ta đánh, vậy chẳng phải ta trở thành bao cát cho ngươi luyện tập sao? Ngươi nghĩ gì mà hay vậy?" Hạng Vân Đoan nói.
"Được thôi, nói đi, ngươi có điều kiện gì?" Ngốc trụ hỏi.
Thấy ngốc trụ đồng ý, Hạng Vân Đoan mới nói ra điều kiện: "Mấy hôm nữa trong viện chúng ta không phải mở đại hội tự kiểm điểm sao? Đến lúc đó phải chuẩn bị mấy mâm thức ăn, chuyện này ngươi cũng biết rồi, nhưng vấn đề bây giờ là, không có đầu bếp, ta nghe người trong viện nói, ngươi làm việc ở nhà ăn của nhà máy cán thép, hẳn là có chút tài nấu nướng.
Nếu như lát nữa ngươi thua, vậy thì bữa cơm đó, do ngươi xuống bếp, thế nào?"
Miễn phí lao động, không dùng thì phí, Hạng Vân Đoan cũng rất muốn biết, tay nghề nấu ăn của ngốc trụ đến đâu, có đúng như người ta thổi phồng hay không.
"Cái gì mà có chút tài nấu nướng? Đàn ông con trai người ta là học món cay Tứ Xuyên chính tông, tay nghề cao siêu đấy! Ngươi một thằng nhà quê vừa lên thành phố thì biết cái gì chứ, thịt kho tàu mày chắc còn chưa từng ăn ấy?" Ngốc trụ rất bất mãn với đánh giá về tay nghề của mình, tỏ vẻ khinh bỉ nói.
"Ồ, món cay Tứ Xuyên à? Khai vị cải trắng làm thế nào? Ánh đèn thịt bò làm thế nào? Nấm trúc tiềm canh làm thế nào? Phù dung gà phiến làm thế nào? Chẳng lẽ ngươi chỉ biết làm thịt kho tàu, giò heo Đông Pha, thịt băm hương cá à?" Hạng Vân Đoan nhướn mày hỏi.
Trong phim, ngốc trụ đi nấu cơm cho lãnh đạo, toàn làm mấy món thịt kho tàu, thịt băm hương cá, đậu hủ ma bà, giò heo Đông Pha, xong rồi tùy tiện bảo đấy là món cay Tứ Xuyên, đều chỉ có mấy món này.
Dù hắn nói đây là các món ăn tiêu biểu của món cay Tứ Xuyên, thì cũng đâu thể chỉ có mấy món đấy, cho nên Hạng Vân Đoan có chút nghi ngờ về trình độ thực tế của ngốc trụ.
Ngốc trụ nghe Hạng Vân Đoan nhắc đến mấy món này, rất ngạc nhiên nhìn hắn.
Mấy món này, hắn cũng chỉ nghe sư phụ nói khi học việc, biết là những món cao cấp của món cay Tứ Xuyên, nhưng bản thân hắn thì hoàn toàn không biết làm, lý do rất đơn giản, sư phụ hắn cũng không biết làm.
Không ngờ bây giờ lại nghe được từ miệng Hạng Vân Đoan, đúng là khó tin.
"Mày biết làm mấy món này à?" Ngốc trụ tò mò hỏi.
"Không biết!" Hạng Vân Đoan lắc đầu.
Ngốc trụ lập tức lộ vẻ thất vọng.
"Nhưng tuy tao không biết, lại từng nhìn thấy một quyển thực đơn, có ghi lại cách làm những món này." Hạng Vân Đoan lại nói.
"Cái gì? Có thực đơn? Mau cho tao xem thử!" Ngốc trụ sốt sắng.
Không thể không nói, gã ngốc trụ này đúng là rất quan tâm đến việc nấu ăn, xem ra độ coi trọng không kém gì con chim tỷ của hắn.
"Xem thì được, nhưng mày phải thắng tao đã rồi tính!" Hạng Vân Đoan nói.
"Còn chờ gì nữa? Nhanh lên! Lần trước là tao khinh địch, lần này sẽ cho mày thấy bản lĩnh vật tay của tao!" Ngốc trụ nói thẳng.
Ngốc trụ vẫn rất tự tin với môn vật tay của mình.
Hắn biết Hạng Vân Đoan khỏe, nhưng khỏe mà không có kỹ xảo thì cũng chỉ là một thằng đần thôi, hắn có thể dễ dàng hạ gục.
Thực tế cũng không trách ngốc trụ tự tin như vậy, môn vật tay của ngốc trụ là học từ một vị Lam Linh từ trong cung ra ngoài truyền thụ.
Nhắc đến chuyện này thì còn cả câu chuyện.
Sau giải phóng, người trong cung tự nhiên được phân phát, ai về đường nấy.
Bố ngốc trụ, Hà Đại Thanh dưới cơ duyên xảo hợp quen biết một vị người thảo nguyên từng làm ở bộ phận chuẩn bị trong cung, người kia hảo ăn, vừa khéo Hà Đại Thanh lén học được mấy món Đàm gia, làm cho gã kia vui vẻ nên truyền cho ngốc trụ mấy tháng đấu vật.
Đừng thấy chỉ dạy mấy tháng, hiệu quả lại rất tốt, dù sao xưa có câu "chân truyền một câu nói, giả truyền vạn quyển kinh", có khiếu, có thể ngộ ra ngay, nhưng nếu người ta không nói thì tự suy nghĩ, có khi cả đời cũng chưa chắc hiểu được.
Chính vì học được chân truyền, nên ngốc trụ mới tự tin đánh thắng được Hạng Vân Đoan.
Lúc này trời đã tối, hai người muốn tỉ thí thì chỉ còn cách vào trong tứ hợp viện.
Đến sân giữa, ngốc trụ về phòng mở toang cửa, bật đèn, lại nhờ ánh sáng từ nhà Dịch Trung Hải và Giả Đông Húc hắt sang, làm cả sân trở nên sáng trưng.
"Lại đây đi, xem tao dạy dỗ mày thế nào!"
Ngốc trụ đứng giữa sân bày ra tư thế vật, hai tay dang rộng như ôm một khối đá, chân cũng nhịp nhàng di chuyển.
Ngược lại Hạng Vân Đoan chỉ đứng yên đó, mặc ngốc trụ có giương nanh múa vuốt như thế nào, hắn cũng giữ bất biến ứng vạn biến.
"Dừng tay!"
Ngay lúc này, cửa phòng phía đông đột ngột mở ra, Dịch Trung Hải hung hăng xông ra: "Hạng Vân Đoan, mày lại định đánh người hả! Chuyện này mày còn gì để nói? Tao đã sớm thấy mày không phải hạng người an phận!"
"Dịch Trung Hải, tao thật nghi ngờ, rốt cuộc tài cán gì mà mày lên được chức quản sự của cái viện này vậy? Mày có thể nhìn rõ tình huống rồi mới lên tiếng không? Mắt nào của mày thấy tao muốn đánh người?"
Hạng Vân Đoan nhìn Dịch Trung Hải, cười lạnh nói: "Nếu mày có ý kiến gì với tao thì cứ đường đường chính chính nói ra, tao vẫn có thể tiếp nhận phê bình, biết sai sửa sai, hoặc là báo lên ủy ban khu phố cũng được.
Nhưng dù làm cách nào, thì cũng phải đưa ra được chứng cứ, đừng có suy đoán vô căn cứ, bịa đặt lung tung, có được không?"
"Cót két!"
Hạng Vân Đoan vừa dứt lời, cửa phòng phía tây cũng mở ra.
"Ôi, mù mắt ta rồi... Ta cứ tưởng ai không có mắt, hóa ra là thằng nhãi con ngươi à!" Hạng Vân Đoan trở lại ngõ Tẩy Mã, trời đã gần tối, trong lòng hắn đang nghĩ ngợi chuyện nên không chú ý xung quanh, đột nhiên có một người lao ra, không kịp phản ứng, trực tiếp đụng phải vai.
Nghe đối phương trong miệng muốn chửi nhưng lại ngậm miệng, hắn ngẩng đầu nhìn một chút, thì ra là người quen, tên hiệu "Chiến thần" ngốc trụ trong tứ hợp viện.
"Ở trong đấy ăn no rồi? Mồm miệng toàn mùi xú uế?" Hạng Vân Đoan nhìn phía sau, ngốc trụ vừa rồi từ nhà vệ sinh công cộng đi ra.
"Hắc, mày nói cái gì đó? Có tin tao đấm cho mày choáng váng không?" Nếu là người khác nói như vậy, ngốc trụ đã sớm động thủ, nhưng là người trước mắt này, mấy ngày trước cho hắn một quyền kia thật sự khiến hắn nhớ đời, đến giờ vẫn còn bóng ma tâm lý.
"Nha, nhìn dáng vẻ của ngươi, dường như không phục à, sao nào? Còn muốn đánh nhau nữa hả?" Hạng Vân Đoan thấy ngốc trụ nói chuyện còn lùi về sau hai bước, lại ưỡn ưỡn người, hai cánh tay cũng ẩn ẩn thành thế kìm tấn công, hai mắt sáng lên.
Gã này xem ra cũng có chút công phu đấy! Mấy hôm trước động thủ vội quá, không kịp quan sát cẩn thận, khó trách có thể đánh khắp tứ hợp viện không có đối thủ.
"Đánh thì đánh, mày tưởng tao sợ mày à, lần trước tao chỉ là khinh địch mà thôi, nếu thật sự đánh, ai thắng ai thua còn chưa chắc đâu!" Ngốc trụ nói.
Lần trước bị Hạng Vân Đoan một quyền đấm cho nửa ngày không đứng dậy nổi, á khẩu không trả lời được, lúc đó ngốc trụ đúng là sợ hãi, nhưng hai ngày nay hắn hồi tưởng lại, hôm đó động thủ, tuy nhìn có vẻ là hắn ra tay trước, nhưng thực tế càng giống là bị Hạng Vân Đoan đánh lén.
Bởi vì lúc đó hắn cũng không xem Hạng Vân Đoan ra gì, nên không dùng chút bản lĩnh thật sự nào, ngược lại Hạng Vân Đoan vừa lên liền chơi ác, hắn căn bản không có phòng bị.
"Xem ra là thua không phục à, muốn cùng ta đánh, được thôi, nhưng ta có điều kiện, ngươi nếu đồng ý thì cứ tới, không thì thôi!" Hạng Vân Đoan vừa cười vừa nói.
"Muốn đánh thì đánh, sao lắm quy củ thế, điều kiện chó má gì?" Ngốc trụ không nhịn được nói.
"Đương nhiên phải có điều kiện, bằng không, ngươi thua xong hai hôm lại đến tìm ta đánh, vậy chẳng phải ta trở thành bao cát cho ngươi luyện tập sao? Ngươi nghĩ gì mà hay vậy?" Hạng Vân Đoan nói.
"Được thôi, nói đi, ngươi có điều kiện gì?" Ngốc trụ hỏi.
Thấy ngốc trụ đồng ý, Hạng Vân Đoan mới nói ra điều kiện: "Mấy hôm nữa trong viện chúng ta không phải mở đại hội tự kiểm điểm sao? Đến lúc đó phải chuẩn bị mấy mâm thức ăn, chuyện này ngươi cũng biết rồi, nhưng vấn đề bây giờ là, không có đầu bếp, ta nghe người trong viện nói, ngươi làm việc ở nhà ăn của nhà máy cán thép, hẳn là có chút tài nấu nướng.
Nếu như lát nữa ngươi thua, vậy thì bữa cơm đó, do ngươi xuống bếp, thế nào?"
Miễn phí lao động, không dùng thì phí, Hạng Vân Đoan cũng rất muốn biết, tay nghề nấu ăn của ngốc trụ đến đâu, có đúng như người ta thổi phồng hay không.
"Cái gì mà có chút tài nấu nướng? Đàn ông con trai người ta là học món cay Tứ Xuyên chính tông, tay nghề cao siêu đấy! Ngươi một thằng nhà quê vừa lên thành phố thì biết cái gì chứ, thịt kho tàu mày chắc còn chưa từng ăn ấy?" Ngốc trụ rất bất mãn với đánh giá về tay nghề của mình, tỏ vẻ khinh bỉ nói.
"Ồ, món cay Tứ Xuyên à? Khai vị cải trắng làm thế nào? Ánh đèn thịt bò làm thế nào? Nấm trúc tiềm canh làm thế nào? Phù dung gà phiến làm thế nào? Chẳng lẽ ngươi chỉ biết làm thịt kho tàu, giò heo Đông Pha, thịt băm hương cá à?" Hạng Vân Đoan nhướn mày hỏi.
Trong phim, ngốc trụ đi nấu cơm cho lãnh đạo, toàn làm mấy món thịt kho tàu, thịt băm hương cá, đậu hủ ma bà, giò heo Đông Pha, xong rồi tùy tiện bảo đấy là món cay Tứ Xuyên, đều chỉ có mấy món này.
Dù hắn nói đây là các món ăn tiêu biểu của món cay Tứ Xuyên, thì cũng đâu thể chỉ có mấy món đấy, cho nên Hạng Vân Đoan có chút nghi ngờ về trình độ thực tế của ngốc trụ.
Ngốc trụ nghe Hạng Vân Đoan nhắc đến mấy món này, rất ngạc nhiên nhìn hắn.
Mấy món này, hắn cũng chỉ nghe sư phụ nói khi học việc, biết là những món cao cấp của món cay Tứ Xuyên, nhưng bản thân hắn thì hoàn toàn không biết làm, lý do rất đơn giản, sư phụ hắn cũng không biết làm.
Không ngờ bây giờ lại nghe được từ miệng Hạng Vân Đoan, đúng là khó tin.
"Mày biết làm mấy món này à?" Ngốc trụ tò mò hỏi.
"Không biết!" Hạng Vân Đoan lắc đầu.
Ngốc trụ lập tức lộ vẻ thất vọng.
"Nhưng tuy tao không biết, lại từng nhìn thấy một quyển thực đơn, có ghi lại cách làm những món này." Hạng Vân Đoan lại nói.
"Cái gì? Có thực đơn? Mau cho tao xem thử!" Ngốc trụ sốt sắng.
Không thể không nói, gã ngốc trụ này đúng là rất quan tâm đến việc nấu ăn, xem ra độ coi trọng không kém gì con chim tỷ của hắn.
"Xem thì được, nhưng mày phải thắng tao đã rồi tính!" Hạng Vân Đoan nói.
"Còn chờ gì nữa? Nhanh lên! Lần trước là tao khinh địch, lần này sẽ cho mày thấy bản lĩnh vật tay của tao!" Ngốc trụ nói thẳng.
Ngốc trụ vẫn rất tự tin với môn vật tay của mình.
Hắn biết Hạng Vân Đoan khỏe, nhưng khỏe mà không có kỹ xảo thì cũng chỉ là một thằng đần thôi, hắn có thể dễ dàng hạ gục.
Thực tế cũng không trách ngốc trụ tự tin như vậy, môn vật tay của ngốc trụ là học từ một vị Lam Linh từ trong cung ra ngoài truyền thụ.
Nhắc đến chuyện này thì còn cả câu chuyện.
Sau giải phóng, người trong cung tự nhiên được phân phát, ai về đường nấy.
Bố ngốc trụ, Hà Đại Thanh dưới cơ duyên xảo hợp quen biết một vị người thảo nguyên từng làm ở bộ phận chuẩn bị trong cung, người kia hảo ăn, vừa khéo Hà Đại Thanh lén học được mấy món Đàm gia, làm cho gã kia vui vẻ nên truyền cho ngốc trụ mấy tháng đấu vật.
Đừng thấy chỉ dạy mấy tháng, hiệu quả lại rất tốt, dù sao xưa có câu "chân truyền một câu nói, giả truyền vạn quyển kinh", có khiếu, có thể ngộ ra ngay, nhưng nếu người ta không nói thì tự suy nghĩ, có khi cả đời cũng chưa chắc hiểu được.
Chính vì học được chân truyền, nên ngốc trụ mới tự tin đánh thắng được Hạng Vân Đoan.
Lúc này trời đã tối, hai người muốn tỉ thí thì chỉ còn cách vào trong tứ hợp viện.
Đến sân giữa, ngốc trụ về phòng mở toang cửa, bật đèn, lại nhờ ánh sáng từ nhà Dịch Trung Hải và Giả Đông Húc hắt sang, làm cả sân trở nên sáng trưng.
"Lại đây đi, xem tao dạy dỗ mày thế nào!"
Ngốc trụ đứng giữa sân bày ra tư thế vật, hai tay dang rộng như ôm một khối đá, chân cũng nhịp nhàng di chuyển.
Ngược lại Hạng Vân Đoan chỉ đứng yên đó, mặc ngốc trụ có giương nanh múa vuốt như thế nào, hắn cũng giữ bất biến ứng vạn biến.
"Dừng tay!"
Ngay lúc này, cửa phòng phía đông đột ngột mở ra, Dịch Trung Hải hung hăng xông ra: "Hạng Vân Đoan, mày lại định đánh người hả! Chuyện này mày còn gì để nói? Tao đã sớm thấy mày không phải hạng người an phận!"
"Dịch Trung Hải, tao thật nghi ngờ, rốt cuộc tài cán gì mà mày lên được chức quản sự của cái viện này vậy? Mày có thể nhìn rõ tình huống rồi mới lên tiếng không? Mắt nào của mày thấy tao muốn đánh người?"
Hạng Vân Đoan nhìn Dịch Trung Hải, cười lạnh nói: "Nếu mày có ý kiến gì với tao thì cứ đường đường chính chính nói ra, tao vẫn có thể tiếp nhận phê bình, biết sai sửa sai, hoặc là báo lên ủy ban khu phố cũng được.
Nhưng dù làm cách nào, thì cũng phải đưa ra được chứng cứ, đừng có suy đoán vô căn cứ, bịa đặt lung tung, có được không?"
"Cót két!"
Hạng Vân Đoan vừa dứt lời, cửa phòng phía tây cũng mở ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận